"Việc này hoàng thúc cũng biết, thêm một người biết cũng không khác gì nhiều, nếu ngươi muốn nói cho bệ hạ, liền đi nói đi, ta không ngại."
Bị một người biết bí mật là nhược điểm, nhưng bị vài người biết được bí mật liền không còn là nhược điểm, nói không chừng sẽ biến thành một lợi thế.
Trình Cẩm Vân giật mình, Hoài Vương cũng biết? Tại sao hắn lại biết? Là đi cùng Trấn Quốc công chúa, hay là...
Mặc kệ Hoài Vương làm sao biết được, hiện tại nàng phải đối mặt với hai vấn đề.
Nếu như Thẩm Từ và Hoài Vương không cùng một phe, nàng cũng nói cho bệ hạ thành công, đối với sự hiểu biết của nàng với nữ nhân này, nhất định nàng ta sẽ kéo theo Hoài Vương, bệ hạ sẽ nghi ngờ lúc đó Hoài Vương đã ở trong cung. Hoài Vương sẽ ghi nhớ một khoản nợ lên đầu mình, đắc tội Hoài Vương đối với mình không có lợi.
Nếu nàng ta và Hoài Vương cùng một phe, thì đến mặt mũi bệ hạ nàng cũng không gặp được và cũng đắc tội với Hoài Vương.
Đương nhiên đây hoàn toàn là Trình Cẩm Vân nghĩ nhiều, Minh Thù muốn nói cho nàng biết kỳ thật rất đơn giản... Bao nhiêu người biết cũng chẳng sao, trẫm không sợ.
"Nói xong chưa?"
Minh Thù nhìn Trình Cẩm Vân yên lặng đứng đó, bắt đầu đuổi người:
"Đừng che ánh mặt trời của ta, phiền tránh ra một chút."
Trình Cẩm Vân: "..."
Sống lại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm xúc muốn đánh người trước mặt này.
Rốt cuộc là ai cho nàng ta tự tin, cùng dũng khí lớn như vậy.
...
Trình Cẩm Vân rời đi, giận dữ trong lòng càng lớn. Kiếp trước nàng nghẹn khuất như vậy, dựa vào cái gì nàng sống lại một đời, vẫn còn phải nghẹn khuất như thế.
Nếu như, ông Trời cho nàng cơ hội sống lại một lần, mà nàng vẫn còn sống giống như đời trước, vậy nàng sống lại làm gì?
Không...
Nàng không thể sống như vậy, nàng muốn trở thành người chiến thắng sau cùng, mặc kệ phải trả lớn kiểu gì.
Trong lòng Trình Cẩm Vân quyết định như thế, xoay người đi về.
Minh Thù một mình ngồi đó, không thấy bóng dáng Tri Kỳ. Trình Cẩm Vân đứng sau một cây đại thụ, móng tay nắm chặt thân cây.
Một lát sau, nàng thả tay xuống âm thầm vận công, ngay thời điểm nàng chuẩn bị ra tay thái tử đột nhiên lao tới, chạy đến chỗ Minh Thù cũng ngăn cản tầm nhìn của nàng.
Trình Cẩm Vân nhanh chóng thu tay lại.
Thái tử đưa lưng về phía nàng, Minh Thù lại hoàn toàn được che chắn, Trình Cẩm Vân ổn định tâm tình nghe bọn họ nói chuyện, nhưng mà chỉ nghe thái tử ngốc rầm rì rầm rì, không có tin tức gì dùng được.
Trong đầu Trình Cẩm Vân hiện lên một số chi tiết, dường như thái tử rất thích nữ nhân kia.
Không phải chỉ là thích.
Mà thái tử yêu nàng ta thì đúng hơn.
Trình Cẩm Vân kéo lá cây bên cạnh, không khống chế tốt lực kéo, làm kêu rắc một tiếng rõ to.
Nàng nhanh chóng xoay người chạy đi cho khuất hẵng, nàng mới dừng lại.
Nàng mới là lựa chọn tốt nhất của thái tử, nàng không thể để cho thái tử yêu Thẩm Từ.
Trình Cẩm Vân trở lại Trình phủ, còn chưa vào cửa thì thấy lần lượt nhiều rương đỏ thẫm đưa vào phủ.
"Làm gì vậy?" Trình Cẩm Vân kéo một người làm trong phủ.
"Tiểu thư, đây là bệ hạ ban cho nhị tiểu thư." Người làm nhanh chóng trả lời.
Trình Cẩm Vân cau mày: "Vì sao?"
"Hôm nay lâm triều, bệ hạ đã hạ chỉ gả nhị tiểu thư cho Hoài Vương điện hạ, làm Hoài Vương phi."
"Cái gì?"
Trình Cẩm Vân không nghĩ tới hôn kỳ của mình và thái tử còn chưa tới, Trình Cẩm Tú lại được gả cho Hoài Vương.
Hoài Vương...
Trong lòng Trình Cẩm Vân tràn đầy buồn bực về phòng, nàng cũng không thể nhìn Trình Cẩm Tú cứ như vậy mà lập gia đình, đời trước nàng thê thảm như vậy, Trình Cẩm Tú cũng phải nếm thử mùi vị kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
"Cẩm Vân."
Đột nhiên, giọng nói truyền đến làm Trình Cẩm Vân giật mình, nhưng nàng nhanh chóng vui mừng, xoay người nhìn tấm bình phong phía sau:
"Sư phụ, ngài tới như thế nào vậy?"
"Lâu như vậy mà ngươi còn chưa có tiến triển gì, ta tới thăm ngươi một chút."
Một lão già bước ra từ tấm bình phong.
Trình Cẩm Vân vội nói: "Sư phụ không cần lo lắng, ngài đem nghiệp học cả đời truyền cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của sư phụ."
"Nhưng gần đây xảy ra chuyện, ngài cũng biết đấy, bên Thần Thiên Từ vẫn giới nghiêm."
"Ngươi nhớ là tốt rồi."
Lão già gật đầu, hung quang lóe lên trong mắt: "Lão phu đợi nhiều năm như vậy, cũng không quan tâm phải đợi thêm một lúc, ngươi cẩn thận."
Trình Cẩm Vân cúi đầu xưng vâng.
Lão già dặn dò Trình Cẩm Vân hai câu, rồi lặng lẽ rời đi như lúc tới.
...
Nhị tiểu thư Trình gia trần như nhộng bị người ném trước đại môn Trình gia, tin tức này như mọc cánh, chỉ một buổi sáng liền truyền khắp toàn thành.
Hôm qua, hoàng đế mới hạ chỉ, hôm nay nhị tiểu thư Trình gia đã bị người làm nhục, đây quả thực là đánh vào mặt hoàng đế.
Lâm triều Mộ Hoài không hiểu vì sao bị mắng một trận, dẫn đến tâm tình Mộ Hoài cũng thật không tốt, quanh thân tản ra khí lạnh người lạ chớ tới gần.
Sau khi hạ triều, Mộ Hoài một mình rời cung.
"Hoàng thúc, chiêu này của ngươi đủ tàn nhẫn!"
Mộ Hoài xoay người, thấy Minh Thù dựa vào tường, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt trong suốt ánh lên tường hồng ngói xanh. Cung trang rườm rà bị nàng tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, vừa nhìn cũng không biết là đã đi ăn chỗ nào nữa.
Nhưng chính là hình tượng như thế, lại sinh ra điểm sinh động hoạt bát, không giống như nữ nhân khuôn mẫu trong cung, luôn thể hiện bộ dạng đoan trang nho nhã không hề có sức sống.
Tri Kỳ cúi đầu đứng bên cạnh, bộ dáng vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương.
"Không phải ta làm."
Mộ Hoài thu lại ánh mắt, giọng nói hơi trầm.
Minh Thù phủi tay áo, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cũng phải, hoàng thúc không giống loại người mất hết tính người."
"Ngươi tin ta?"
Cái này đến phiên Mộ Hoài kinh ngạc, trên triều đình cũng không nhiêu người tin là hắn không làm.
Bởi vì trên triều hắn đã từng từ chối hôn sự, cho nên một vài đại thần đều nghĩ hắn vì từ chối, mới làm ra loại chuyện này.
"Người có chút đầu óc đều có thể phân tích được." Minh Thù cười khẽ.
Mặc dù là được ban hôn, nhưng muốn từ chối vẫn có rất nhiều biện pháp, không nhất thiết phải dùng loại phương pháp đắc tội người khác, lại chịu trách móc này?
Hoài Vương cũng không giống kẻ ngốc.
Đột nhiên, Mộ Hoài cảm thấy mình có thể cân nhắc điều kiện của Từ chủ.
Kỳ thực có đôi khi nàng cũng rất đáng yêu.
Bậy!
Lão tử đang nghĩ vớ vẩn gì vậy.
Mộ Hoài nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ quái lạ trong đầu.
"Hoàng thúc, nếu ta nói cho ngươi biết là ai làm, ngươi giúp ta làm một chuyện được không?"
Nụ cười Minh Thù bỗng nhiên trở nên chói mắt.
Mộ Hoài bỗng sinh lòng cảnh giác, phản ứng đầu tiên không phải là quái lạ tại sao nàng biết ai làm mà là...
"Vội cái gì?"
Ha ha, quả nhiên đáng yêu gì đó, đều là có âm mưu.
"Hơi vội mà thôi."
"Ngươi nói trước đi."
"Hoàng thúc, làm người phải rộng lượng một chút!"
Hoài vương bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lại vô cùng phong phú.
Xin lỗi nha, lão tử rộng lượng không nổi.
Minh Thù ho khan một cái: "Mang ta xuất cung."
"Chỉ việc này?"
"Rất đơn giản đúng không?" Minh Thù híp mắt cười.
Khỉ thật, ở nơi nào cũng có người Từ chủ an bài, chỉ cần cô có ý định xuất cung, lập tức sẽ có người ngăn lại.
Thú nhỏ?
Thú nhỏ chỉ có một con, cô lại không thể phân thân dẫn dắt để đánh lạc hướng những người đó.
Trẫm có thể làm sao đây?
Trẫm cũng rất tuyệt vọng mà!
Mộ Hoài nhìn nàng từ trên xuống dưới, thẳng mặt hỏi: "Ngươi xuất cung làm gì?"
Trải qua chuyện lần trước, hắn chẳng muốn gặp lại lần thứ hai.
"Đi ăn."
"Đồ trong cung còn không đủ ăn à?"
Minh Thù thành thật lắc đầu.
Không đủ thật mà!
Đồ trong cung làm tỉ mỉ thật, nhưng số lượng thì... Một lời khó nói hết.