Bị đẩy xuống hồ một cách kỳ lạ, Trình Cẩm Vân và Vinh Hoa công chúa đều ngơ ngác giống nhau.
Vinh Hoa công chúa vừa la to, vừa đạp nước, nhiều lần Trình Cẩm Vân sắp đứng lên, lại bị Vinh Hoa công chúa đè xuống dưới.
Hai người giằng co qua lại nửa ngày, cuối cùng dưới sự trợ giúp của cung nữ và thái giám, mới trèo lên được chỗ tương đối cạn.
"Khụ khụ..."
Vinh Hoa công chúa che ngực ho khan, nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu:
"Trình Cẩm Vân, ngươi muốn mưu hại ta phải không?"
Trình Cẩm Vân cũng thê thảm như vậy, mới vừa rồi bị Vinh Hoa công chúa đè uống vài ngụm nước, lúc này cũng tức giận:
"Ta muốn hại ngươi, ngay cả mình cũng nhảy xuống hả?"
Gió lạnh thổi qua, Vinh Hoa công chúa lạnh đến run người, lý trí thoáng bình tĩnh vài phần.
Nhiều người như vậy, sao Trình Cẩm Vân có thể có bản lĩnh kia, vậy là ai? "Công chúa..."
Tiểu nha hoàn bên cạnh, kéo tay áo của Vinh Hoa:
"Trấn Quốc công chúa."
Vinh Hoa tức giận, rống to hơn: "Cái gì Trấn Quốc, Trấn Bắc công..."
Phía sau, một chữ cũng không nói ra, bởi vì ánh mắt nàng nhìn thấy một người mình cực kỳ chán ghét, đang đứng cách đó không xa, mặt mày tươi cười nhìn các nàng bên này.
Dáng đứng như đang xem cuộc vui.
"Vinh Hoa công chúa, Trình tiểu thư, ở trong nước thú vị sao?"
Giọng nói linh hoạt theo gió bay đi.
"Là ngươi!"
Vinh Hoa công chúa nghiến răng, bập bõm lên bờ: "Là ngươi làm?"
Trình Cẩm Vân cau mày, theo Vinh Hoa công chúa lên bờ, Trấn Quốc công chúa này... Có ý gì?
"Là ta đấy." Minh Thù cười thừa nhận.
"Tại sao Trấn Quốc công chúa muốn làm vậy?"
Trình Cẩm Vân giành trước Vinh Hoa, không tiếp tục để nàng rít gào, một chút tác dụng đều không có.
"Ừ..."
Đương nhiên là kéo giá trị thù hận của các ngươi.
"Đợi lát nữa, chờ ta nghĩ cái lý do đã."
Trình Cẩm Vân: "..."
Vinh Hoa công chúa: "..."
Cái gì gọi là nghĩ xong lý do?
Còn chờ một chút?
Ngươi sắp xếp hiện trường sao!
"Ngươi cố ý."
Vinh Hoa công chúa trợn tròn mắt, ngón tay chỉ vào Minh Thù, giọng nói rống giận bén nhọn:
"Thẩm Từ, ngươi dám mưu hại bản công chúa, bản công chúa đường đường là công chúa một nước, ngươi biết mưu hại công chúa tội danh gì sao?"
Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng Vinh Hoa công chúa giống như là bị đốt pháo, oanh tạc liên tục, khiến nàng ta muốn đi tới bóp chết Minh thù.
Minh Thù cười gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi thừa nhận:
"Đúng vậy, ta cố ý, ngươi có ý kiến gì không? Có ý kiến có thể nói nha."
Vinh Hoa công chúa nổi trận lôi đình.
Nàng ta đẩy mình xuống dưới nước, giờ còn dám hỏi mình có ý kiến gì không.
Đương nhiên là mình có ý kiến.
Trình Cẩm Vân im lặng quan sát, nàng không xác định Trấn Quốc công chúa này, là nhắm vào mình, hay là nhắm vào Vinh Hoa công chúa.
Nếu như lúc này, mình chỉ là bị liên lụy, nàng lên tiếng sẽ không tránh được, mà đắc tội với Trấn Quốc công chúa.
Nếu như nàng nhắm vào mình, lúc này mình cũng thuộc thế bị động. Có Vinh Hoa công chúa không có đầu óc chống đỡ ở phía trước, nàng cũng không cần thiết phải ra mặt quá nhiều, xem trước một chút thì hơn.
"Thẩm Từ, đừng tưởng rằng ngươi là Trấn Quốc công chúa, bản công chúa liền không làm gì được ngươi."
"Ngươi có thể làm gì ta?"
Minh Thù buông hai tay, khóe miệng cong lên nhợt nhạt: "Đánh ta sao?"
Vinh Hoa công chúa nắm chặt hai tay: "Ngươi cho là bản công chúa không dám sao?"
Minh Thù giang hai tay ra mời: "Đến đây đi!"
"Người đâu."
Vinh Hoa công chúa bị kích thích, càng rống giận to hơn:
"Bắt nàng lại cho bản công chúa."
"Công chúa, chuyện này... đó là Trấn Quốc công chúa."
Thái giám bên cạnh nhắc nhở.
Đôi mắt đẹp của Vinh Hoa công chúa trừng qua: "Trấn Quốc công chúa thì làm sao, nàng muốn mưu hại bản công chúa, các ngươi mù hết rồi à? Bắt nàng cho bản công chúa, nhanh lên, muốn chết có đúng hay không?"
Câu nói phía sau rất có lực uy hiếp, đối với những cung nữ thái giám này, Vinh Hoa công chúa cũng không có tấm lòng thương hại gì, động tí là đánh chửi, người chết càng là chuyện bình thường.
Bọn thái giám thấy chết liền sợ, nên đành đi về phía Minh Thù.
"Trấn Quốc công chúa, đắc tội rồi."
Bọn họ cũng là bị ép buộc, chỉ hy vọng sau đó Trấn Quốc công chúa đừng truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
"Làm gì!"
Một tiếng gầm, từ đường nhỏ phía sau Minh Thù truyền đến, thái giám tổng quản bước nhanh chóng, đẩy những thái giám đã thành vòng vây, nắm tay thành lan hoa chỉ, âm thanh the thé nói:
"Các ngươi đang làm gì, bất kính với Trấn Quốc công chúa sao, tạo phản à?"
Bọn thái giám bị quát lớn, đồng loạt mềm chân, khụy trên mặt đất lạnh run:
"Lý công công tha mạng."
Vinh Hoa công chúa đi về phía trước vài bước: "Lý công công, ngươi tới thật tốt. Trấn Quốc công chúa vô duyên vô cớ, đẩy bản công chúa vào hồ, ngươi mau gọi phụ hoàng đến phân xử."
"Công chúa điện hạ..."
Ánh mắt Lý công công dừng trên người Vinh Hoa công chúa trong chốc lát, nhanh chóng gục đầu xuống, vẫy tay với người bên cạnh:
"Còn không lấy áo choàng cho công chúa."
Vinh Hoa công chúa vì quá tức giận, đều quên mất bộ dạng lúc này của mình, Lý công công vừa nói vậy, Vinh Hoa công chúa mới phản ứng kịp, kinh hô một tiếng ôm lấy thân thể mình.
Hoàng đế ở gần đó, cũng nghe âm thanh này, mới để Lý công công qua nhìn một cái, ai biết lại nhìn ra chuyện lớn vậy.
Lý công công nhanh chóng cho người đưa Vinh Hoa công chúa, và Trình Cẩm Vân lui xuống dưới thay quần áo, hắn đưa Minh Thù đi gặp hoàng đế trước.
Mặc dù chỉ là nghe nửa vời, nhưng Lý công công nghĩ việc ngày hôm nay...
Nghiêm trọng.
Ngự Hoa viên.
Vinh Hoa công chúa và Trình Cẩm Vân đều thay một bộ y phục khác, hai người đứng thành một hàng.
Trình Cẩm Vân khép mi, Vinh Hoa công chúa bị kích động vì chuyện vừa rồi, thêm mắm dặm muối nói lại một lần ở trước mặt hoàng đế.
Minh Thù ngồi bên cạnh hoàng đế ăn gì đó, cũng cảm thấy có vị ngon.
Hoàng đế liếc mắt vài lần nhìn nàng, Minh Thù đều có thể chuẩn xác bắt được, lại không ngần ngại chút nào, quay sang mỉm cười với hoàng đế, khiến cho hoàng đế cuối cùng cũng không dám nhìn nàng.
"Phụ hoàng, người phải làm chủ cho Vinh Hoa!"
Nước mắt Vinh Hoa công chúa lả tả rơi xuống: "Nhi thần không trêu chọc nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà khi dễ nhi thần."
Hoàng đế biết nữ nhi này nhà mình, trong này nhất định là có chuyện kỳ lạ.
"Trình gia tiểu thư, ngươi cũng nói một chút đi."
"Phụ hoàng..."
Vinh Hoa công chúa giậm chân, nàng là nói sự thật, vì sao còn phải để Trình Cẩm Vân nói lại.
Vinh Hoa công chúa kháng nghị, dưới ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế chợt cứng đờ, nàng đành phải hung hăng trừng Minh Thù, sau đó đứng sát vào Trình Cẩm Vân:
"Trình Cẩm Vân, ngươi dám nói lung tung, bản công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Bẩm bệ hạ, thần nữ phụng mệnh Quý phi nương nương tiến cung, lúc đi ngang qua Ngự Hoa viên, gặp được Vinh Hoa công chúa. Vinh Hoa công chúa ngăn cản thần nữ, lúc thần nữ và Vinh Hoa công chúa nói chuyện, không biết tại sao lại nổi lên một cơn gió kỳ quái, đẩy thần nữ và Vinh Hoa công chúa rơi xuống hồ."
Trình Cẩm Vân bỏ bớt phần Vinh Hoa công chúa thêu dệt thêm, đơn giản kể lại chuyện vừa rồi rõ ràng.
"Gió kỳ quái?"
Hoàng đế nắm trọng điểm: "Gió kỳ quái gì, nói rõ ràng."
Trình Cẩm Vân lắc đầu: "Thần nữ cũng không biết."
Nên nói đã nói, không nên nói cũng không nói, nữ chính giả Trình Cẩm Vân này thật thông minh, thảo nào cuối cùng có thể leo lên vị trí nữ hoàng.
Chỉ cần ngươi không phải vai chính, mặc kệ ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, cuối cùng sẽ trở thành hòn đá kê chân cho vai chính.