Đông Cung.
Mộ Trạch chờ thái giám hầu hạ hắn rời đi, rồi vẻ ngây ngốc trong nháy mắt mới biến mất:
"Tình hình bên kia thế nào rồi."
"Bẩm điện hạ, Trấn Quốc công chúa đã an toàn rời đi."
Gian phòng không có ai, nhưng có giọng nói truyền ra.
"Vậy thì tốt." Mộ Trạch thở phào.
"Điện hạ, người có nghĩ Trấn Quốc công chúa không giống so với trước đây hay không."
Giọng nói kia chần chờ: "Trấn Quốc công chúa trước kia, tuyệt đối sẽ không giao đấu cùng Vinh Hoa công chúa trước mặt mọi người như vậy."
Mộ Trạch nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy có hơi kỳ lạ."
"Nàng ấy ở bên ngoài bị sợ hãi, tính tình có hơi thay đổi cũng không thể trách nàng ấy được."
Đương nhiên là Mộ Trạch phát hiện Minh Thù thay đổi, nhưng hắn tình nguyện lừa mình dối người, tìm cho mình một lý do.
Giọng nói kia không nói tiếp.
Mộ Trạch tiếp tục hỏi: "Biết hắn cho mời vị hoàng thúc kia của ta về làm cái gì không?"
"Tạm thời thì không, nhưng bệ hạ làm việc này chắc chắn có mưu đồ. Hoài Vương quanh năm đóng quân biên cương, tính tình khó nắm bắt, hắn và bệ hạ xảy ra tranh đấu, triều cục chắc chắn biến động, điện hạ phải thật cẩn thận."
Ánh mắt Mộ Trạch trầm xuống: "Lui xuống đi."
Gian phòng lại trở nên yên tĩnh, rơi vào một mảng tĩnh mịch. Toàn bộ hoàng cung, dần dần rơi vào bóng tối, yên tĩnh lại.
Mộ Trạch đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, dùng khinh công tránh khỏi thị vệ tuần ra, đi đến Thần Thiên Từ.
Hắn rất quen thuộc Thần Thiên Từ, dễ dàng đã tìm được gian phòng mình muốn đến. Trong phòng vẫn còn ánh sáng, thân ảnh mảnh khảnh tựa sát trên cửa sổ.
Xác định căn phòng chỉ có một người, Mộ Trạch cẩn thận đến gần cửa sổ, hắn đưa tay ra một lát rồi lại hạ tay xuống.
Hắn muốn tận mắt nhìn xem, thật sự nàng có xảy ra chuyện gì hay không.
Mộ Trạch hít sâu, hạ quyết tâm gõ cửa sổ.
Cái bóng trên cửa sổ đến gần, hắn nghe được tiếng bước chân, Mộ Trạch lập tức khôi phục bộ dạng ngốc nghếch ban ngày kia.
Cửa sổ bị đẩy ra, nữ nhân chỉ khoác một chiếc áo bào đứng bên trong, mỉm cười nhìn hắn, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào:
"Thái tử điện hạ."
Đáy lòng Mộ Trạch chùn xuống vài phần, nàng thực sự rất kỳ lạ...
Như thay đổi thành người khác.
Mộ Trạch cười ngây ngốc: "Ta, ta tìm A Từ."
Hai người cách cửa sổ, một cười đến dịu dàng ấm áp, một cười đến hồn nhiên ngây thơ.
Minh Thù cúi người, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được rút ngắn. Mộ Trạch dường như thấy được hình ảnh mình phản chiếu từ đáy mắt nàng, thực sự vừa ngu vừa ngốc, nhìn không ra kẽ hở nào.
"Trễ như thế, thái tử điện hạ đến tìm ta đi ăn khuya sao?"
Mộ Trạch sửng sốt tại chỗ, nhưng cũng may hắn là một kẻ ngốc nghếch, nên cũng không sợ bị nhìn ra sơ hở gì.
Điều chỉnh tốt tâm tình, Mộ Trạch mới nhếch miệng cười khúc khích:
"Ăn, ăn, cùng nhau ăn với A Từ."
Nam chính này, thật sự còn có thể giả bộ sao, nàng không tin hắn không nghi ngờ mình.
Khác lạ so với nguyên chủ, dường như Hoài Vương nhiều năm chưa gặp nguyên chủ, cũng đã nghi ngờ, chứ đừng nói đến Mộ Trạch thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt nguyên chủ.
Diễn kịch sao!
Ai mà không biết.
Trẫm mà diễn xuất, chính mình cũng sợ.
"Thái tử điện hạ, thế nhưng không có bữa khuya, chi bằng ngươi đến Ngự Thiện phòng để bọn họ làm chút đồ ăn mang đến đây?"
"Ừm."
Mộ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, còn rất thân tình hỏi:
"A Từ muốn ăn cái gì?"
"Hồng Tảo Huyết Yến, Hoa Khai Phú Quý, Hà Ngư Kỳ Tử, Bát Bồi Kê... Ngũ Ti Thái Quyển, Bách Tử Đông Qua, bấy nhiêu đó đi."
Minh Thù nói liền một danh sách tên đồ ăn, hầu như đem tên các món ăn chính mà mình biết, nói ra.
Mộ Trạch vẻ mặt đờ đẫn nhìn Minh Thù.
"Ta..."
Mộ Trạch dường như rất oan ức nói: "Ta không nhớ được."
"Chúng ta không ăn nữa." Toàn thế giới đều thiếu nợ trẫm một tượng vàng.
Dường như, Mộ Trạch bị những lời này hù dọa, vội vàng nói: "Ta đây đi ngay, A Từ đừng đuổi ta."
Hắn như một làn khói chạy vào trong bóng đêm, Minh Thù chống bệ cửa sổ, chậm rãi lấy trái cây ra gặm. Hắn tìm đến mình làm gì chứ? Muốn nhìn xem nàng, có phải là bị người ta đánh tráo hay không sao? [Ký chủ, có muốn đấu với Mộ Trạch một chút không?]
"Ngươi lại muốn giựt dây, để Mộ Trạch thích ta sau đó đến tiết mục bỏ rơi hắn à?" Minh Thù hừ nhẹ.
[Ký chủ, hoàn thành một nhiệm vụ như vậy, giá trị thù hận rất khả quan, còn hời hơn so với cô làm nhiệm vụ nhánh.] Hài Hòa Hiệu thuyết phục.
[Hơn nữa, nhiệm vụ như vậy, không phải lúc nào nào cũng có, ký chủ phải quý trọng.]
"Yêu cầu mục tiêu nhiệm vụ, thích sử dụng thân thể ta, điều kiện này quả thực không phải ai cũng có."
[...]
"Ta không làm loại chuyện này." Minh Thù từ chối.
Trẫm không làm người xấu xa.
[Cô vốn chính là như vậy mà.]
"Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu." Cái trò chơi beep beep gì đó, ảnh hưởng đến tâm tình ăn vặt.
[...]
Minh Thù cắn xong hai miếng trái cây, lại thương xuân bi thu ngắm trăng trong chốc lát, Mộ Trạch mồ hôi nhễ nhại, mang theo hai hộp thức ăn đầy:
"A Từ."
"Thái tử điện hạ, cần thiết phải như vậy sao?"
"A Từ?"
Dường như Mộ Trạch nghe không hiểu lời của nàng, hoang mang nhìn nàng.
"Không có việc gì, thái tử điện hạ cùng ăn không?"
Minh Thù mời theo lễ phép, nhưng trong lòng điên cuồng gào thét, từ chối đi! Nhất định phải từ chối!
"Ừm ừm ừm, cùng A Từ ăn."
Mộ Trạch gật đầu liên tục, kiểu kia như là chó nhỏ được chủ nhân khích lệ, còn thiếu mỗi cái đuôi ở phía sau ngoe nguẩy.
Mộ Trạch cảm giác, trong khoảnh khắc khi mình đồng ý, trên người cô nương trong phòng tỏa ra hàn khí nồng đậm, nhưng đến lúc hắn nhìn kỹ lại, cảm giác kia lại biến mất.
Minh Thù mang theo hộp đựng thức ăn, nhảy ra cửa sổ, Mộ Trạch nhìn đến trợn mắt há mồm, trong lòng lại càng âm trầm, người nữ nhân trước mặt này không phải A Từ của hắn.
Bên ngoài phòng Minh Thù có một cánh rừng, Minh Thù và Mộ Trạch ăn khuya ở chỗ này.
Đồ ăn còn nóng, rõ ràng cho thấy mới làm, về phần Mộ Trạch lấy được từ đâu, không phải là chuyện Minh Thù quan tâm.
"A Từ, ta muốn ăn."
Mộ Trạch tội nghiệp nhìn đồ ăn ngon trước mặt Minh Thù.
Minh Thù đem hộp thức ăn kéo đến trước mặt mình, che ở trước người, bỏ thức ăn vào miệng, quai hàm phình lên khá đáng yêu.
Hiện tại, Mộ Trạch có thể khẳng định, nữ nhân này không phải A Từ của hắn, A Từ sao có thể làm ra chuyện như vậy? Vậy nàng là ai? A Từ ở đâu?
A Từ sẽ không...
Nghĩ đến khả năng đã xảy ra chuyện, vẻ mặt Mộ Trạch có chút không nhịn được.
Mộ Trạch thiếu chút nữa gây khó dễ tại trận, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống.
Hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"A Từ, ta phải trở về, bằng không sẽ bị mắng."
Mộ Trạch "ngốc" thu dọn đồ, lại sợ Minh Thù nhìn ra cái gì, nhẫn nại nói lời kịch trước kia:
"A Từ, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không sẽ xấu đi đấy."
"Thái tử điện hạ."
Giọng nói yếu ớt, Minh Thù gọi hắn lại.
"A Từ?"
Mộ Trạch nghiêng đầu, trên mặt hơi vội vàng: "Còn có chuyện gì sao? Khuya lắm rồi, ta phải về."
Hai tay Minh Thù bưng mặt, đôi mắt ẩn trong bóng đêm, làm người khác không nhìn thấu cảm xúc trong đó:
"Ta không phải Thẩm Từ, nói chính xác thì không phải là linh hồn của Thẩm Từ."