Trên ngã tư đường ngay trung tâm nội thành, xa cộ qua lại tấp nập. Phía sau đuôi xe mơ hồ, là tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Quý Thừa cứ như vậy nhìn nó trân trân, không biết qua bao lâu.
Đột nhiên, anh có hành động, đẩy cửa định xuống xe. Cùng lúc đó, Lý Hằng kinh ngạc hô lên: “Cậu chủ! Kia không phải là cô Thượng sao?”
Quý Thừa nghe tiếng nhìn qua, bắt gặp Thượng Vi đang đẩy cửa đi vào tiệm bánh. Anh nhíu mày, Lý Hằng vội nhìn sắc mặt, ướm lời: “Tôi bảo người qua đó xem thử?”
“Ừ.” Giọng Quý Thừa hơi thấp xuống, “Tìm người thư sinh một chút, truyền tín hiệu cuộc nói chuyện tới đây luôn.”
“Vâng.” Lý Hằng vừa đáp, vừa nhủ thầm, ngay cả chi tiết cũng dặn dò, đúng là không phải phong cách cậu chủ nhà mình. Người có thể làm cho Quý Thừa bất thường, trên đời này chỉ có một. Nếu cô thực sự đã trở lại… không biết đến tột cùng là may mắn, hay là bất hạnh.
***
Gần đây, tiệm bánh ngọt Mạch Nha Đường đắc khách lắm. Tin tức tiệm phải đóng cửa truyền ra, các khách hàng đều xôn xao.
“Sao lại đóng cửa tiệm vậy?”
“Cô chủ à, xin các cô đừng đóng cửa tiệm được không?”
“Nhưng làm ăn tốt như vậy, các cô bỏ đi được à?”
Đường Mật chắp tay trước ngực, liên tục cúi đầu với các khách hàng: “Nguyên nhân gia đình, thật sự là bất đắc dĩ thôi. Nhưng trang mạng của tiệm vẫn hoạt động bình thường, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
Mạch Nha ở bên cạnh phát danh thiếp và bánh ngọt miễn phí: “Đây là địa chỉ trang mạng của chúng tôi, hoan nghênh ghé thăm!”
“Bánh ngọt của cô Mạch quả thực rất xuất sắc, khó trách một người hay xoi mói như Quý Thừa cũng ưu ái đến cô.” Mạch Nha ngẩng đầu, chỉ thấy Thượng Vi tươi cười trong trẻo. Cô ấy mãi mãi vẫn tao nhã hoàn hảo như thế, cho dù chen chúc trong đám người, trong tay cầm bánh ngọt, cũng rạng rỡ hệt như người mẫu trong quảng cáo.
“Mùi vị bánh ngọt này rất quen thuộc.” Thượng Vi cắn một miếng, “Gần giống với ở nhà Quý Thừa, khó trách anh ấy thích như vậy.”
Tay cầm chén dĩa của Mạch Nha khẽ siết, cảnh tượng mấy năm trước như thước phim nhựa u ám hiện về, xoay vòng ở trước mắt cô. Khi đó, Thượng Vi thường đến nhà làm khách, hơn nữa mỗi lần đến đều nhất định đòi ăn bánh ngọt cô làm: “Diệp Nghi, thực sự ngon lắm, Quý Thừa đúng là ngày nào cũng được ngâm mình trong mật ngọt mà.”
“Nhưng Quý Thừa anh ấy…” Cô bất đắc dĩ cười cười, “Hình như anh ấy không thích đồ ngọt.”
“Đâu có, cô nghĩ sai rồi phải không?” Thượng Vi mở to hai mắt, “Trước kia tôi cũng thích làm bánh lắm, bất luận biến thành hình thù kỳ quái nào, Quý Thừa đều nhất định sẽ ăn sạch chúng.”
“Vậy à?” Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, “Có thể bánh tôi làm không hợp khẩu vị anh ấy.”
“Diệp Nghi, không phải vấn đề ở cô đâu.” Thượng Vi cầm lấy tay cô, “Quý Thừa từng bị em trai cùng cha khác mẹ với anh ấy đầu độc, cho nên rất ít ăn thức ăn do người ngoài làm. Không phải anh ấy nhắm vào cô đâu, cô tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Khi đó đúng là khờ khạo, Mạch Nha cười cười, ngước lên nói: “Cô Thượng, hoanh nghênh cô đến.”
Thượng Vi cẩn thận quan sát cô gái ở đối diện. Không giống, đúng là tuyệt đối không giống, nhưng lại có chỗ nào đó quen thuộc đến không nói nên lời. Vén lại tóc mai, Thượng Vi êm ái nói: “Cô Mạch, có tiện để tôi thỉnh giáo vài chuyện không?”
“Tiệc thương vụ này, quy mô vậy là đủ rồi, thời gian chuẩn bị có lẽ sẽ mất hai tuần.” Ở vị trí trước cửa sổ, Mạch Nha kiên nhẫn trả lời Thượng Vi: “Thật có lỗi quá, chúng tôi sắp đóng cửa tiệm, không nhận đơn hàng mới nữa. Nếu cần, tôi có thể giới thiệu mấy tiệm phù hợp với yêu cầu.”
“Hiện giờ đang kinh doanh tốt như vậy, thì sao phải đóng cửa?” Vẻ mặt Thượng Vi thân thiết, “Xin thứ tôi nhiều chuyện hỏi một câu, quyết định này… có liên quan gì đến Quý Thừa hay không?”
Vẻ mặt Mạch Nha không đổi, cô lẳng lặng nhìn Thượng Vi, không đáp. Thượng Vi mỉm cười ôn hòa: “Cô Mạch tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý tò mò chuyện riêng tư của cô đâu. Không biết cô Mạch có biết quan hệ giữa tôi và Quý Thừa không, tôi chỉ hy vọng anh ấy ổn. Anh ấy đã phải trải qua quá nhiều biến cố rồi, áp lực dư luận rất lớn, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt, nếu có gì mạo phạm cô Mạch, tôi thay anh ấy xin lỗi cô.”
Mạch Nha nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ kia, chẳng muốn dây dưa thêm nữa: “Cô Thượng nghĩ nhiều rồi, ngày đó anh Quý uống hơi nhiều, cũng không xảy ra chuyện gì cả, tôi không tính toán đâu. Về chuyện đóng cửa tiệm, là lý do cá nhân thôi. Vị hôn phu của tôi nhận được lời mời công việc khá hấp dẫn ở thành phố khác, kêu tôi đi cùng anh ấy, sau đó chuẩn bị kết hôn.”
“Thì ra là thế.” Thượng Vi vui mừng vỗ tay: “Chúc mừng cô Mạch, chúc cô hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Ánh mắt Mạch Nha từ từ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, “Hiện tại tôi vô cùng hạnh phúc.”
Chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở đường đối diện, khi Mạch Nha nhìn đến nó, bên trong xe cũng đồng thời nhận được tín hiệu giọng nói của cô: “Vị hôn phu… chuẩn bị kết hôn… hiện tại tôi vô cùng hạnh phúc.”
Lông tơ cả người Lý Hằng đều dựng đứng, anh có thể cảm giác được rõ ràng sát ý nồng đậm bốc lên ngùn ngụt trong xe. Trong lòng anh rên rỉ: cô ơi, cô thì hạnh phúc, còn ngày tháng của người khác không cách nào sống nổi!
“Chuyển sóng âm đến tai nghe của tôi.”
Lý Hằng đang đắm chìm trong bi thương không thể khống chế, sau lưng đột ngột truyền đến một câu mệnh lệnh lạnh lùng. Anh vội vàng quay đầu lại, chỉ nghe rầm một tiếng, ghế sau đã trống không.
“Cậu chủ ơi!” Lý Hằng vừa hô, vừa luống cuống gõ bàn phím. Cùng với sóng âm trong xe, tình hình trong tiệm bánh ngọt vẫn còn đang tiếp diễn: “Nhưng mà, hình như cô Mạch có ký hợp đồng hợp tác với Quý Thừa? Vậy nếu đóng cửa tiệm thì sau này…”
Dưới sự thăm dò không ngừng của Thượng Vi, kiên nhẫn của Mạch Nha đã khô cạn: “Tôi đã chấm dứt hợp tác với anh Quý, sau này cũng sẽ không gặp lại anh ấy. Cô Thượng không cần lo lắng.”
Thượng Vi sững người: “Cô Mạch đừng hiểu lầm.”
“Cô Thượng, từng có người đã dạy tôi một đạo lý: Cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải thì chớ cưỡng cầu. Cô Thượng đây vừa nhìn là biết người tốt số, thứ cô đã được nhất định sẽ không mất đi, cô phải tin tưởng điểm này.”
Tay Thượng Vi nghiêng một cái, cà phê bắn vào chiếc váy sang trọng. Đây là câu cô đã từng nói với Diệp Nghi: “Cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải thì chớ cưỡng cầu. Diệp Nghi, con riêng vĩnh viễn không có số làm bà chủ đâu, mặc dù được rồi cũng sẽ mất thôi, cô có tin không?”
Thượng Vi đứng phắt dậy, bàn tay cầm ví da bất giác phát run: “Cô, cô là…”
Mạch Nha thông cảm nhìn Thượng Vi, cô ấy cũng có lúc chật vật như thế à. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch chẳng còn chút máu, tay đang phủi váy, vết hoen cà phê phủi hoài không đi.
Mạch Nha đưa khăn cho cô: “Cô Thượng không cần sợ, giữa tôi và anh Quý trước giờ chỉ nhìn hợp đồng. Hợp đồng đến hạn, giao dịch hoàn tất, là tác phong nhất quán giữa chúng tôi.”
Lời này nghe có chút buồn cười, nói cho Quý Thừa nghe sẽ càng thêm thích hợp. Mạch Nha thật muốn xem thử, sau khi anh nghe xong thì sẽ có phản ứng gì, chỉ tiếc không còn cơ hội này nữa. Nhưng mà vào đúng lúc này, sau lưng Mạch Nha, một bóng người bị đình trệ. Sau đó, giọng nói cực thấp cực lạnh nặng nề vang lên: “Diệp Nghi, là ai nói với em, giao dịch của chúng ta đã hoàn tất?”
***
Mạch Nha không hề quay đầu lại. Cô không phải là Diệp Nghi, hà cớ gì phải quay đầu? Hơn nữa cô cũng không cách gì quay lại, bởi vì toàn thân cô cứng đờ như tảng đá, muốn động đậy cũng không được.
Ví da trong tay Thượng Vi rơi lạch cạch xuống đất. Toàn thân cô như bị đóng đinh, chỉ có đôi mắt đang đảo điên cuồng giữa Mạch Nha và Quý Thừa: “Cái gì… Diệp Nghi?”
Mạch Nha lặng lẽ vói tay vào trong túi, cầm điện thoại mau chóng nhấn số. Sau đó cô chậm rãi xoay người: “Anh Quý đã đáp ứng không xuất hiện nữa, bây giờ lại đang làm gì thế này? Đến chỗ tôi hưởng thụ ảo giác?”
“Ảo giác?” Quý Thừa gằn từng chữ âm trầm nói, “Hợp đồng đến hạn, giao dịch hoàn tất. Luận nhẫn tâm, cô thật sự là không ai sánh bằng. Trên đời ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể nói ra lời như vậy với chồng mình?”
Mạch Nha ức chế run rẩy dữ dội trong lòng, cười nhạo nói: “Chồng? Anh Quý à, đây đã không còn là nhầm lẫn, mà đã là ảo giác hoặc vọng tưởng rồi. Bệnh tình nghiêm trọng thế này, nên đi khám bác sĩ đi.”
“Cô còn muốn gạt tôi!” Quý Thừa bước nhanh đến nắm lấy bả vai của Mạch Nha, kéo cô đến trước mặt, “Cô không phải Diệp Nghi thì tại sao lại đụng vào mẫu DNA đưa đi xét nghiệm?”
DNA? Quý Thừa thực sự làm xét nghiệm DNA của cô, hơn nữa trung gian nhất định đã xảy ra sơ suất gì đó. Nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Quý Thừa, trong lòng Mạch Nha hoảng loạn. Ải này e rằng khó qua khỏi, hiện tại chỉ mong sao Kỳ Yên có thể nhận được cuộc gọi, nghe được đoạn đối thoại này, sau đó nhanh chóng mang Mạch Miêu đi.
Vì Mạch Miêu, cô phải cố gắng kéo dài thời gian, cố nén bối rối, cô tận lực ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Anh Quý, tôi nghe không hiểu, xin anh buông tay ra.”
“Buông tay?” Trong mắt Quý Thừa càng lúc càng u ám, “Nếu cô biết ba năm nay tôi đã phải sống thế nào, thì nhất định sẽ không nói ra cái yêu cầu ngu xuẩn đó.”
“Tôi thì sợ anh bắt nhầm người.” Mạch Nha hất tay Quý Thừa ra, “Hình như anh Quý đã xét nghiệm DNA của tôi? DNA của tôi cùng DNA của Diệp Nghi mà anh nhắc tới trùng khớp với nhau?”
“Nếu không có ai âm thầm cản trở, thì nhất định sẽ khớp.”
“Cho nên là không khớp?” Mạch Nha hỏi vặn lại, “Vậy xin anh Quý sau khi cầm được bản khớp, hẳn quay lại tiệm tôi sinh sự!”
“Được, giỏi lắm.” Quý Thừa không giận còn cười. Anh móc điện thoại ra, điềm nhiên nói, “Vào đây.”
Bên kia đường, Lý Hằng than vãn một tiếng, bấp chấp chạy vào tiệm: “Cậu chủ.”
Quý Thừa đưa tay nhổ vài sợi tóc trên đầu Mạch Nha xuống: “Cầm đi xét nghiệm lại, trung gian không được phép rời khỏi nửa bước, nghiệm không chính xác thì chuyển công việc đến Zambia, khỏi trở về nữa. Về phần cô, Diệp Nghi, trước khi có kết quả, đừng hòng rời khỏi mắt tôi nửa bước.”
***
Cách ba năm, Mạch Nha vẫn là bị Quý Thừa giam lỏng. Đây có lẽ là số mệnh trong truyền thuyết, tin tức tốt duy nhất chính là, Kỳ Yên đã nhận được cuộc gọi của cô, tin nhắn hồi âm chỉ có hai chữ: yên tâm.
Mạch Miêu đã có Kỳ Yên và Diệp Tông, cô không còn gì phải lo lắng. Nhưng hiện tại, thân thế của nó lập tức sẽ không còn là bí mật nữa. Tiếp theo phải làm sao?
Mới vừa nghe Quý Thừa để cập đến mẫu DNA, Mạch Nha liền đoán ra được khẽ hở. Bên Macao, Diệp Tông từng tráo đổi DNA của Diệp Nghi, còn bên này, Kỳ Yên đổi có lẽ là DNA của Mạch Nha. Họ đã rất cẩn thận rồi, không dự đoán được Quý Thừa càng cẩn thận hơn, chia ra hai nơi đồng thời xét nghiệm cả bốn mẫu.
Chờ đã, mẫu DNA ở sở cảnh sát Macao- mẫu DNA duy nhất ở chính phủ- đã bị đổi, như vậy mặc dù hiện giờ bắt cô đến Macao, sở cảnh sát cũng không có biện pháp xác định cô là Diệp Nghi.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng ngủ được hé mở, A Phỉ do dự trong chốc lát, mới lách người đi vào. Hai mắt của chị ngập nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
Mạch Nha ngồi bên giường nhìn A Phỉ, cổ họng dần dần nghẹn lại. A Phỉ chậm rãi tiếp cận, giống như sợ sẽ dọa cô chạy mất: “Cô chủ… cô đúng là cô chủ?”
Mạch Nha muốn phản bác, nhưng quá trình cực kỳ khó khăn: “A Phỉ, tôi, không…”
A Phỉ giơ tay lên, muốn sờ mặt Mạch Nha, rồi giữa chừng dừng lại: “Cô chủ, cô thay đổi mặt mũi, có còn nhớ tới A Phỉ không? Trước kia cô chủ thích nhất canh tôi nấu. Ba năm nay, ngày nào A Phỉ cũng nấu, chờ cô chủ trở về. Cô chủ, cô còn muốn uống không?”
Mạch Nha giống như bị đấm thẳng vào tim. Cô biết bản thân không thể thừa nhận, thừa nhận sẽ bị Quý Thừa nắm chứng cứ. Nhưng cô cũng không cách gì phủ nhận, bởi vì nước mắt đã chảy đầy mặt.
“Cô chủ, đúng là cô chủ rồi!” A Phỉ nhào đến, ôm lấy Mạch Nha thất thanh khóc lớn, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi… để tôi đi hầm canh,” Nói xong, chị vừa khóc vừa cười, đứng dậy chạy ào ra ngoài.
Mạch Nha nâng tay lau nước mắt ràn rụa đầy mặt, quay đầu, lại nhìn thấy Quý Thừa đứng bất động ngay ngưỡng cửa. Đáy mắt Quý Thừa đen ngòm đến chấn động lòng người, anh cứ thế nhìn cô không chớp mắt: “Rốt cục cũng thừa nhận rồi sao? Thì ra cô cũng sẽ mềm lòng. Diệp Nghi, quả nhiên cô chỉ lòng gan dạ sắt đối với mình tôi thôi.”
“Vậy thì sao.” Ngực Mạch Nha đau nhói, nhưng đến nước này rồi, cô đã sớm không có lựa chọn. Cô ngừng khóc, dứt khoát đứng dậy, “Quý Thừa, anh biết không, số liệu DNA của tôi và ở sở cảnh sát Macao không có khả năng tương thích. Tôi không phải là Diệp Nghi, tôi là Mạch Nha, một Mạch Nha chẳng có quan hệ gì với anh. Dù anh có tìm được tôi thì có tác dụng gì?”