Khi tiếng cửa trập rơi xuống, liền nghe thấy một tiếng cười đùa vang lên, không cao cũng không thấp, đủ để họ nghe được mà lại không ảnh hưởng tới những người xung quanh: “Lần này bị em bắt được rồi nhé!”
Tố Diệp dụi dụi đôi mắt mờ mịt, chói lòa chẳng nhìn thấy gì. Sau khi tiêu cự đã rõ ràng, cô mới quay đầu, đối diện với gương mặt mang nụ cười đểu cáng của Niên Bách Tiêu. Kỷ Đông Nham ngồi đối diện bó tay hỏi: “Em bắt được cái gì?”Niên Bách Tiêu ngồi xuống, nhìn Kỷ Đông Nham rồi nói một cách khó hiểu: “Anh, đào tường của bạn thân!” Sau đó cậu lại quay sang Tố Diệp: “Chị, giấu chồng bí mật gặp mặt người đàn ông khác ở bên ngoài.” Cuối cùng cậu giơ cao chiếc máy ảnh trong tay: “Đây chính là chứng cứ!”Một giây sau đầu cậu bị Tố Diệp giơ tay đánh bốp một cái. Liền sau đó, Kỷ Đông Nham cũng nhào thêm vài cái góp vui. Niên Bách Tiêu né không kịp, liên tiếp bị ăn đánh mấy cái, đau đến nhe răng, lên tiếng tố cáo: “Anh chị định diệt khẩu!”Kỷ Đông Nham chẳng hơi đâu quan tâm tới thằng nhóc. Tố Diệp thì nói: “Gọi em tới đây ăn cơm. Bao nhiêu thức ăn ngon thế này cũng không bịt được cái miệng em lại.”Niên Bách Tiêu nhún vai. Nhân viên phục vụ lại chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn. Cậu cảm ơn một tiếng. Nhân viên đó là một cô gái, lập tức đỏ bừng mặt. Tố Diệp ngap ngán lắc đầu, cảnh này không biết đã được gặp bao nhiêu lần rồi.“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Xem ra đề tài có vẻ nặng nề.” Niên Bách Tiêu không hề hay biết mình vừa khiến một người nào đó xao xuyến con tim, chỉ nhìn Kỷ Đông Nham và Tố Diệp với vẻ vô cùng hiếu kỳ.Kỷ Đông Nam không lên tiếng, Tố Diệp trả lời thay anh: “Anh ấy định tới Đại Áo.”“Đại Áo?” Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Ma Cao?”“Là làng chài Đại Áo.” Tố Diệp giải thích: “Anh Kỷ của em định đi tìm kiếp trước của mình.”Niên Bách Tiêu bừng tỉnh ngộ, vỗ vỗ trán: “À, chị Dương Nguyệt đó!” Chuyện về Kỷ Đông Nham và Dương Nguyệt, Niên Bách Tiêu cũng đã nghe nói.Lúc này Kỷ Đông Nham không nhịn nổi nữa, phải lên tiếng sửa chữa lại suy nghĩ của cậu: “Chuyện này chỉ liên quan tới anh, ok?”Niên Bách Tiêu giơ biểu tượng ok lên trước mặt anh, sau đó hỏi: “Khi nào anh đi dự định?”Cái kiểu đảo lộn hết cả chủ ngữ vị ngữ của cậu như thế này của Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham đã quá quen thuộc. Anh ngẫm nghĩ rồi nói lịch trình, sau đó giải thích thêm: “Anh định dạo qua triển lãm đá quý. Hai người cũng biết đấy, không chỉ có Kỷ Thị trưng bày mà cả Bright cũng tung sản phẩm thu đông. Sau khi xong việc anh mới tiện đường tới làng chài Đại Áo.”Tố Diệp biết Kỷ Đông Nham vẫn luôn tỏ ra gượng gạo. Muốn đi còn không chịu thừa nhận. Cô bĩu môi mỉm cười, không phát biểu ý kiến gì.Niên Bách Tiêu thở dài: “Em cũng muốn đi lắm!”“Cùng đi!” Kỷ Đông Nham lập tức nói.Niên Bách Tiêu làm điệu bộ kỳ quặc: “Cùng anh đi tìm kiếp trước á?”Tố Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ bèn xua tay: “Kỷ Đông Nham! Anh đừng làm bậy! Anh cùng một người đàn ông đi tìm kiếp trước, người ta sẽ hiểu lầm đấy.”“Hiểu lầm cái gì?” Kỷ Đông Nham không hiểu.“Hiểu lầm nó là Nghi Anh chuyển thế.” Tố Diệp cố nhịn cười.Kỷ Đông Nham ngẩn người, nhìn sang Niên Bách Tiêu. Niên Bách Tiêu cũng gật đầu rất mạnh, bổ sung một câu: “Thế nên, em không thể đi cùng anh được!”“Coi như đi cùng thôi mà!” Kỷ Đông Nham lườm.Niên Bách Tiêu lắc đầu như trống bỏi: “Thứ nhất, em không tin vào chuyện kiếp trước. Thứ hai, em phải về Thượng Hải, sắp luyện tập rồi!”Sự hoang tưởng của Kỷ Đông Nham hoàn toàn tan vỡ.“Phải bao lâu nữa mới về Bắc Kinh?” Tố Diệp cứ ngỡ phải sang năm sau thằng bé mới lại tới Thượng Hải.Niên Bách Tiêu nhẩm tính thời gian: “Cuối năm là em về!”Tố Diệp gật đầu. Vậy thì tốt rồi. Ngoài mặt Niên Bách Ngạn không nói gì nhưng có thể nhận ra anh rất mong có Bách Tiêu ở bên cạnh. Kỷ Đông Nham thấy không mong chờ gì ở Niên Bách Tiêu được nữa, bèn chuyển mục tiêu sang Tố Diệp: “Em định để anh đàn ông một mình đi hỏi thăm sao?”“Anh có thể đưa theo Dương Nguyệt. Theo những gì cô ấy miêu tả, có lẽ cô ấy rất thân thuộc Đại Áo.”Kỷ Đông Nham trừng mắt lườm cô: “Tố Diệp! Bạn bè với nhau cả, em đừng có hại anh, người ta còn bé!”Tố Diệp cười không khép miệng lại được: “Được rồi, được rồi! Cùng lắm thì em sẽ suy nghĩ!”***Nam Phi.Tình hình mỏ số 1 tiến triển khá tốt, cũng vì có Niên Bách Ngạn đích thân giám sát, làm việc liên tục gần 24 tiếng đồng hồ. Thế nên từng đợt quặng sau khi được đưa ra ngoài đã lập tức được tiến hành chọn lọc, tiết kiệm được không ít thời gian.Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cũng có kẻ tới gây rối. Cộng thêm người dân bản địa tập trung gây rối, cưỡng chế… một loạt các tình huống nguy hiểm đã phát sinh. Niên Bách Ngạn cũng không mấy lạ lẫm. Từ lần đầu tiên anh tới Nam Phi, xuống mỏ kim cương làm việc, anh đã hiểu đây là nơi giữ những lợi ích khổng lồ, đương nhiên sẽ tồn tại những hiểm nguy.Gây rồi thì sao? Ra lệnh cưỡng chế thì sao?Đã bao lần anh sống sót khỏi tên bay đạn lạc, nhìn thấy vô số những cảnh bắn giết và máu me, cũng quá hiểu bộ mặt hiểm ác của con người. Thế nên việc mỏ kim cương bị quấy rối cũng không ảnh hưởng quá lớn.Chỉ có điều, Niên Bách Ngạn cũng không muốn tạo ra quá nhiều phiền phức. Anh bèn tăng thêm nhân lực bảo vệ. Ai nấy đều là những người đàn ông da đen lực lưỡng, thân thủ cũng không tầm thường.Cứ như vậy, hết ngày lại tới đêm, Niên Bách Ngạn quần quật không khác gì thợ mỏ. Có mấy lần Hứa Đồng tới mỏ tìm anh, suýt nữa thì không nhận ra anh.Khi khai thác, Niên Bách Ngạn đã thông qua các mối quan hệ, rải đơn đặt hàng đi khắp nơi. Anh làm kim cương bao năm nay, có một kinh nghiệm vô cùng phong phú trong ngành này, từ việc khai thác đến khơi thông các con đường tiểu ngạch, thậm chí còn can dự tới cắt mài và thiết kế. Thế nên muốn làm lại từ đầu không phải chuyện khó khăn.Còn chỗ khách hàng khi trước tích góp được lúc ở Tinh Thạch. Họ chưa chắc đã có thể trở thành khách hàng của anh, vả lại anh cũng không muốn ngang nhiên cướp chuyện làm ăn của Kỷ Đông Nham. Dù là của Tinh Thạch hay Kỷ Thị, họ cũng đều thuộc tầng lớp khách hàng có nhiều tiền trong tay, thậm chí rất nhiều người đều là những thương gia có bộ sưu tập. Họ đương nhiên không phải khách hàng mục tiêu mà giai đoạn này Niên Bách Ngạn nhắm tới. Nhưng họ có thể giúp anh liên lạc với các khách hàng đồng đẳng. Như thế mà hình thành nên một mạng lưới quan hệ rộng lớn.Vì vậy, từ ngày đầu khai thác họ đã nhận được đơn đặt hàng. Khách hàng yêu cầu, sau khi có được mẻ kim cương đầu tiên, họ sẽ đích thân tới Nam Phi kiểm hàng.Niên Bách Ngạn rất coi trọng mối làm ăn này, vì đây là bàn đạp đầu tiên. Anh biết có một số đơn đặt hàng nhằm vào anh. Chỉ cần đơn hàng này thu mua toàn quốc, thì các đơn đặt hàng tiếp theo cũng sẽ ùa tới như nước.Rõ ràng Hứa Đồng đang trốn tránh Thịnh Thiên Vỹ. Cô ấy không về Bắc Kinh, cũng không tới các thành phố khác của Nam Phi để vui chơi. Ngày nào cô ấy cũng ra vào mỏ kim cương. Mặc dù Niên Bách Ngạn đã nói rõ mình không cần trợ lý nhưng cô ấy vẫn làm những việc trợ lý phải làm như trước đây. Dần dà, những công việc mới tới mỏ đều quen biết Hứa Đồng. Cô ấy thậm chí có thể xuống mỏ mà không cần kiểm tra.Niên Bách Ngạn biết lý do cô ấy ở lỳ trong mỏ. Vì tín hiệu kém nên cô ấy cũng bớt phiền não hơn, tránh được rất nhiều chuyện.Thấy vậy, anh thật chẳng biết làm sao. Một là anh khá bận, chẳng còn biết ngày hay đêm nữa. Hai là anh cũng không thể gọi điện cho Thịnh Thiên Vỹ chất vấn cậu ta: Cậu làm trò gì với Hứa Đồng rồi hả?Thế nên anh cũng mặc kệ cô ấy.Cho tới cuối tuần, mẻ quặng đầu tiên bắt đầu rời khỏi giai đoạn sàng lọc, tiếp theo đó sẽ được cắt mài, Niên Bách Ngạn mới rảnh rang hơn đôi chút. Anh được ngủ một giấc trọn vẹn. Khi tỉnh giấc, anh nhận được mấy tin nhắn thoại của Tố Diệp.Giọng cô trong veo như chim sơn ca, rồi có một nét dịu dàng rất dễ nghe.Niên Bách Ngạn cảm thấy, chỉ cần như vậy đã đủ động lực giúp anh tiếp tục phấn đấu.Tin nhắn của Tố Diệp rất hân hoan: Hi, Bách Ngạn! Em đã quyết định sẽ cùng Kỷ Đông Nham đi tìm kiếp trước của anh ấy rồi. Haha, thật ra em tiện thể đi du lịch chùa mấy hôm thôi. Em quyết rồi, sau khi mọi chuyện ở làng chài Đại Áo ổn thỏa, em sẽ bay thẳng tới Nam Phi tìm anh. Anh có vui không?Niên Bách Ngạn nhướng mày: Làng chài Đại Áo? Kỷ Đông Nham rảnh thật!Ngay sau đó anh lại mở tin nhắn thứ hai, giọng Tố Diệp đã hơi uể oải: Bách Ngạn! Anh đang ngủ à? Vẫn chưa dậy sao? Nghe được tin nhắn thì trả lời em nhé.Niên Bách Ngạn mỉm cười.Tin nhắn thứ ba: Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Trả lời em!Tin nhắn thứ tư: Có phải có người đẹp nào bên cạnh anh không hả?Tin nhắn thứ năm: Thôi được rồi! Đây là tin nhắn cuối cùng trong ngày hôm nay. Em phải lên máy bay đây, biết là anh rất bận rồi. Chắc anh cũng mệt lắm, phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé!Quả nhiên là tin nhắn cuối cùng.Niên Bách Ngạn nhìn giờ. Đã hơn sáu tiếng trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng của cô. Anh nhẩm tính thời gian bay từ Bắc Kinh tới Hồng Kông, mỉm cười trả lời: “Dậy chưa?”Đầu kia không ai trả lời.Chắc chắn là vẫn chưa tỉnh.Niên Bách Ngạn nổi hứng trêu chọc, lại nhắn một tin: “Heo con lười biếng! Dậy đi thôi!”Khoảng năm sáu phút sau, bên đó mới nhắn lại một câu: Ghét anh!Niên Bách Ngạn gửi qua: Anh muốn nghe giọng của em.Đầu kia bèn gửi tới một chất giọng mệt mỏi: “Em còn chưa tỉnh ngủ…”“Tới Đại Áo rồi sao?”“Tối qua vừa tới.”“Kỷ Đông Nham đâu?”“Hai chúng em ngủ cạnh nhau này, anh tin không?”“Bảo cậu ta nhận điện thoại.”Tố Diệp cười hì hì: “Thế thì em phải quẹt tung thẻ phòng của anh ấy đã. Tối qua mưa lớn, anh ấy ướt như chuột lột, ha ha…”Niên Bách Ngạn thở dài: “Em phải chú ý giữ ấm đấy!”“Okie! Bibi anh, em phải ngủ bù đã!”*Tố Diệp cố tình nói lái đi.“Trước khi tới Nam Phi thì báo cho anh, anh ra đón em.”“Vâng!”Đặt di động, Niên Bách Ngạn cảm thấy ngọt ngào dâng đầy.Công việc tiếp theo là bắt đầu tỉ mỉ cắt kim cương, mài giũa, dĩ nhiên Niên Bách Ngạn phải đích thân làm. Hôm sau, đúng lúc anh đang bận không ngóc đầu lên được thì nhận được điện thoại của đại ca Khôn.Điện thoại đường dài, chắc chắn là vô cùng quan trọng.Niên Bách Ngạn bỏ dở công việc trong tay, tìm một nơi tín hiệu tốt để nhận máy.“Chú em! Lai lịch của Nguyễn Tuyết Cầm quả không đơn giản. Lát nữa anh sẽ chuyển cho chú một phần tài liệu. Còn một chuyện có lẽ chú chưa biết.”“Chuyện gì ạ?” Niên Bách Ngạn mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành.“Nguyễn Tuyết Cầm đã từng gửi một số tiền vào một tài khoản. Anh đã điều tra, đối phương là người Mexico, thuộc một tổ chức sát thủ. Thời gian, vừa vặn là lúc chú bị tập kích ở Nam Phi lần trước.” Đại ca Khôn nói rành mạch: “Chú thử nghĩ kỹ xem, là chú đáng chết hay cô vợ Tố Diệp của chú đáng chết đây?”Sắc mặt Niên Bách Ngạn cứng đờ. Sau khi tỉnh lại khoảng hai, ba giây, anh khẽ quát: “Lập tức gửi tài liệu cho em!” Dứt lời, anh cúp máy.Vừa hay Hứa Đồng đi tới. Cô ấy còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Niên Bách Ngạn ra lệnh: “Đặt ngay cho tôi vé máy bay tới Hồng Kông!”Truyện convert hay : Tiêu Dao Tiên Y