Truyện tranh >> Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau >>Chương 525: Em có cảm giác anh và người đó rất giống

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 525: Em có cảm giác anh và người đó rất giống


Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn cõng cô ra khỏi văn phòng.

Anh xách giày của cô trên tay, còn cô cầm cặp tài liệu của anh. Từ phòng tổng giám đốc ra tới thang máy phải đi qua khu văn phòng của thư ký, còn phải đi qua quầy tiếp tân và văn phòng hành chính. Kế bên cạnh là khu vực phân bố của từng bộ phận. Thế nên, “hành tung” của Niên Bách Ngạn không còn là một bí mật nữa.

Trong phòng thư ký vẫn còn trợ lý thư ký chưa về. Vì tổng giám đốc chưa đi nên cô bé đương nhiên cũng không dám về trước. Hứa Đồng cũng chưa về. Vừa ra khỏi phòng làm việc, Tố Diệp đã nhìn thấy họ, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cô thì thầm với Niên Bách Ngạn: Mau đặt em xuống đi!

Nhưng Niên Bách Ngạn dửng dưng làm ngơ, không có ý định đặt cô xuống.

Tố Diệp cứ thế giương mắt nhìn Hứa Đồng và người trợ lý thư ký đi tới, đến một chỗ đến trốn cũng không có. Và cũng vì thế, cô nhìn rõ ràng nét mặt cố đè nén cảm xúc ngỡ ngàng mãnh liệt của cô bé trợ lý thư ký.

Ngược lại, Hứa Đồng khá bình thản, làm như đã quá quen với cảnh ấy vậy. Cô ấy đi tới, hỏi Niên Bách Ngạn lịch trình các công việc khác. Niên Bách Ngạn không sắp xếp bất kỳ công việc nào khác, bảo họ tan ca về nhà sớm đi.

Rời khỏi phòng thư ký, Tố Diệp cảm thấy sau lưng mình như mọc thêm đôi mắt. Cô cảm nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của người trợ lý thư ký vẫn còn đang bám theo hai người họ.

“Em sẽ trở thành trò cười mất.” Tố Diệp không nhịn được, phải nói với Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn không đồng tình: “Chẳng phải em không quan tâm tới cái nhìn của người khác sao?”

Tố Diệp bĩu môi rồi ôm anh thật chặt.

Phòng hành chính đã nghỉ làm rồi. Chỉ còn nhân viên của bộ phận thị trường và bộ phận quan hệ là vẫn đang làm việc. Hai bộ phận ấy phải họp đột xuất. Lúc tan họp vừa hay bắt gặp cảnh Niên Bách Ngạn cõng Tố Diệp. Cả hai vị giám đốc đều sững sờ đến ngây người, còn các nhân viên nữ khác thì thốt lên kinh ngạc.

Cũng khó trách họ nhìn thấy cảnh này mà kinh hoàng như ngày tận thế ập tới.

Một tổng giám đốc Niên thường ngày không hay nói cười, cực kỳ nghiêm khắc với công việc và cấp dưới, thậm chí ngay cả với người phụ nữ của mình cũng không nể tình riêng, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà lại thay đổi bất ngờ, cõng một cô gái ngay giữa chốn đông người. Thậm chí, anh lại còn cầm giày cao gót của nữ giới trong tay.

Tuy rằng đó là vợ của anh, nhưng hành động này quả thực không phù hợp với tính cách trước nay của tổng giám đốc.

Cảnh ấy mới hoành tráng làm sao!

Nhưng Tố Diệp cảm thấy, mình chỉ muốn chết ngay đi!

Trước mặt bao nhiêu nhân viên, có phải cô đã làm mất mặt Niên Bách Ngạn rồi không?

Cô bèn vùi đầu vào cổ anh, tự động né tránh tất cả mọi ánh mắt kỳ quặc. Cô chợt nhớ lại con đà điểu trong trang trại bên Nam Phi khi trước. Giờ cô đang chính là một con đà điểu vùi đầu xuống cát như thế.

Cô nghe thấy giám đốc bộ phận thị trường bước tới xin chỉ thị công việc. Cô thầm mắng trong lòng: Mấy người này làm sao thế không biết! Trong tình huống thế này vẫn còn nghĩ tới công việc. Không hổ là nhân viên của Niên Bách Ngạn, lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu.

Niên Bách Ngạn dặn dò đơn giản mấy câu rồi rời khỏi đám đông.

Ra khỏi công ty, Tố Diệp mới len lén quay đầu lại nhìn. Cô phát hiện có nhân viên nữ chạy ra trước cửa nhìn trộm. Cô thầm gào khóc trong lòng. So với các công ty khác, các nhân viên của Tinh Thạch đã được coi là không mấy tám chuyện rồi. Giờ thì hay đây, hành động này của Niên Bách Ngạn đã kích động tới bản chất hóng hớt nguyên thủy của con người rồi.

“Em cảm thấy thế này không ổn.” Tố Diệp ngượng nghịu nói.

Niên Bách Ngạn không hiểu ý cô. Anh hỏi một cách ngốc nghếch: “Anh cõng như vậy làm em đau à?”

“Không phải!” Nằm trên lưng anh dĩ nhiên là thoải mái rồi. Lưng anh vừa rộng lại an toàn: “Ý của em là… làm thế này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cấp trên của anh.”

Lúc này Niên Bách Ngạn mới hiểu ra: “Anh cõng vợ anh chứ có phải cõng cô nào đâu, ảnh hưởng gì chứ?”

Nghe thấy câu ấy, Tố Diệp vui thầm trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng, nghiêng đầu nhìn anh: “Kể cả thế cũng ảnh hưởng không tốt mà.”

Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô, cười nói: “Diệp Diệp! Con người làm việc không thể đầu đuôi lẫn lộn. Ví dụ em đói, muốn ăn cơm, nhất định chọn một cái bát thật đẹp. Trước kỳ thi, lúc ôn thi lại phải chọn một chiếc bút bi thật đẹp. Thật ra em chỉ muốn được no bụng và được thi đỗ nhưng lại làm bao nhiêu là hành động trang trí bề ngoài vô ích. Chân em không đi được, đây là bản chất. Em lo lắng tới mấy cái ảnh hưởng gì đó, đó hoàn toàn là cát bụi không có ý nghĩa, hiểu không?”

“Kiếp trước liệu anh có phải là một vị giáo sư rất giỏi không, thế nên kiếp này cũng rất nhiệt tình răn dạy đạo lý cho người khác?” Tố Diệp hít hà mùi hương của anh, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Đúng là anh có nói đạo lý với em, nhưng không có răn dạy em.”

Tố Diệp ghé sát vào tai anh: “Kỳ thực đa phần thời gian anh toàn dùng để răn dạy em.”

“Ý em là buổi tối ấy hả?” Anh thì thầm.

Mùi hương dịu dàng và mềm mại của người con gái len vào tai anh rồi rắc lên màng nhĩ. Niên Bách Ngạn cảm thấy bất thường, lại đã tan làm, nên cách nói chuyện cũng trở nên ám muội.

“Em không nói thế!” Tố Diệp đỏ mặt.

Niên Bách Ngạn bật cười, không nói gì nữa.

Khi sắp tới thang máy, Tố Diệp lập tức vỗ vỗ vai anh: “Niên Bách Ngạn! Anh cõng em xuống nhà đi!”

Niên Bách Ngạn phá lên cười: “Không đi thang máy?”

“Em sợ thang máy đông người mà.”

Anh lắc đầu khó xử: “Đúng là giỏi hành người!”

“Anh chê em nặng hay thừa nhận anh không cõng nổi em?” Tố Diệp cười hỏi.

Niên Bách Ngạn đáp: “Anh chê em phiền phức!”

Nói thì nói vậy nhưng vẫn đi về phía cầu thang bộ rồi cõng cô xuống.

Tinh Thạch nằm trên một tòa nhà rất cao của khu văn phòng cao tầng. Quãng đường từ đó xuống tầng một quả là xa vời vợi. Đừng nói là với độ cao của Tinh Thạch, bây giờ có rất nhiều nhân viên văn phòng chỉ đi bộ có năm, sáu tầng thôi cũng lười, lựa chọn thang máy. Huống hồ là nhân viên Tinh Thạch?

Nhưng Niên Bách Ngạn cũng không ai oán gì. Anh bước xuống từng bậc, từng bậc, bước chân vững vàng, chắc chắn.

Tố Diệp nằm bò lên lưng anh, cảm thấy rất dễ chịu, cũng rất cảm động. Cô biết rõ, anh sẽ đáp ứng mình vô điều kiện chỉ để dỗ cho cô vui.

Thang bộ không có một ai, chỉ có hai người họ.

Dưới chân hắt lên những vạt sáng nhạt nhòa, khiến cả không gian trở nên yên ắng và ngọt ngào.

“Niên Bách Ngạn!” Cô uể oải lên tiếng.

“Ừm?”

Cô nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh: “Anh kể chuyện mình lúc nhỏ đi!”

Nụ cười trên môi anh chợt cứng đờ, nhưng cũng biến mất trong giây lát. Cộng thêm ánh sáng trên cầu thang khá tối, Tố Diệp không nhìn rõ sự thay đổi trên nét mặt anh. Anh khẽ cong môi, hỏi: “Em muốn nghe chuyện gì?”

Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Muốn biết tại sao anh lại ở trấn Thiên Đăng. Anh nói anh từng sống ở đó một thời gian mà.”

Niên Bách Ngạn nhìn xuống bậc thang rồi xốc cô lên một chút: “Không có gì! Con nít thì người lớn đi đâu phải đi theo đó, chuyện bình thường thôi!”

“Vậy anh sống ở đó bao lâu?”

Niên Bách Ngạn nhớ lại: “Khoảng nửa năm thì phải!”

Tố Diệp “ồ” lên: “Sau đó anh ra nước ngoài?”

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Cũng không thể gọi là ra nước ngoài. Vì lúc nhỏ anh thường xuyên phải theo gia đình đi khắp nơi, từng sống ở Nam Phi rồi cả Nga nữa, cũng là để rèn luyện tay nghề.”

“Thế anh không đi học à?”

“Có chứ, trường học cũng chuyển liên tục.”

Tố Diệp bất ngờ: “Thế thì anh lợi hại thật. Học hành như vậy mà vẫn lấy được học vị tiến sỹ?”

“Sau khi bố mẹ qua đời, cuộc sống của anh về cơ bản đã ổn định trở lại. Lúc đó cũng không còn đổi trường liên tục nữa, có lẽ là vì lý do này.” Niên Bách Ngạn giải thích.

Tố Diệp nhạy cảm phát hiện ra, mỗi khi nhắc tới chuyện lúc nhỏ, Niên Bách Ngạn luôn trả lời rất mơ hồ. Cho dù đề cập tới, cùng lắm anh cũng chỉ nói qua loa mấy câu, chẳng như người ta thao thao bất tuyệt, khoe khoang về thời niên thiếu của mình. Anh giống như đang kể lại tuổi thơ của một ai khác mà mình chỉ là khách qua đường mà thôi.

“Vậy em có thể hiểu là vì lúc nhỏ anh đã đi qua nhiều quốc gia như thế nên mới học rất nhiều ngoại ngữ?”

Niên Bách Ngạn trầm tư giây lát: “Cũng có thể coi là vậy!”

Tố Diệp cảm thấy là có quan hệ. Cô từng nghe anh nói tiếng Anh, cả tiếng Anh Anh và tiếng Anh Mỹ, cũng từng nghe anh nói tiếng Pháp, thậm chí còn từng nghe anh nói tiếng Tây Ban Nha. Phát âm của anh rất chuẩn. Nếu nhắm mắt lại lắng nghe, nhất định sẽ hiểu lầm là người bản ngữ đang nói chuyện. Đây tuyệt đối không thể là cách phát âm có thể học được từ một trung tâm ngoại ngữ nào đó. Mà anh còn có thể nhanh chóng thay đổi và lựa chọn loại ngôn ngữ tùy theo đối tượng. Ví dụ như khi gặp gỡ một khách hàng người Anh, thì anh chắc chắn sẽ không nói tiếng Anh Mỹ, mà sẽ phát âm thứ tiếng Anh chính gốc. Điều này rất đơn giản. Rất nhiều người Anh vẫn luôn tôn trọng cách phát âm của quốc gia mình, thậm chí cũng có người không hiểu tiếng Anh Mỹ. Chỉ một chi tiết nhỏ ấy đã có thể nhận ra, Niên Bách Ngạn hiểu rất rõ phong tục tập quán của một số quốc gia. Cứ lấy cô ra làm ví dụ. Cô ở nước ngoài đã nhiều năm rồi. Nếu người bên cạnh qua loa sẽ cảm thấy cô đang nói tiếng Anh Mỹ chuẩn. Nhưng thực tế nếu người bản địa nghe cô nói, ít nhiều sẽ nhận ra một số sai khác.

Anh trả lời có vẻ ơ hờ. Nhưng điều đó càng khiến Tố Diệp muốn tìm hiểu về quá khứ của anh một cách mãnh liệt.

Suy nghĩ một lát, cô bắt đầu áp dụng cách đi đường vòng.

“Anh và Bách Tiêu giống bố anh thật đấy.” Cô nói: “Chỉ nhìn ảnh thôi đã cảm nhận được rồi, nhất định có rất nhiều người con gái cũng yêu bố anh đến phát điên.”

Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng trả lời: “Bố anh chỉ yêu mẹ anh thôi!”

“Tốt thật!”

Niên Bách Ngạn không nói nữa, chỉ tập trung đi xuống.

Tố Diệp bỗng cảm thấy bầu không khí có phần ngột ngạt. Chủ yếu là vì anh cứ lặng im. Cô nghĩ có lẽ anh nhớ tới bố mẹ nên tâm trạng có chút buồn bã, thế là cô không dám tiếp tục hỏi sâu thêm.

Một lát sau, cô lại khẽ nói: “Em cảm thấy lạ lắm nhá!”

“Sao vậy?”

Tố Diệp ôm chặt cổ anh: “Anh còn nhớ cậu bé trong giấc mơ mà em từng kể với anh không?”

Anh gật đầu.

“Có lúc em cảm thấy anh rất giống cậu bé ấy.” Tố Diệp nói.

Ánh sáng trong đôi mắt Niên Bách Ngạn chợt tối đi. Anh cố đè xuống rồi lên tiếng: “Anh cho em cảm giác giống trẻ con à?”

“Không phải ý đó!” Tố Diệp tưởng anh hiểu lầm, vội giải thích: “Ý em là cảm giác anh mang tới cho em rất giống với cảm giác cậu bé ấy mang tới cho em.”

Niên Bách Ngạn chỉ mím môi cười, không tiếp lời.

“Anh bảo, nếu như cậu bé ấy có thật, bất thình lình một hôm nào đó xuất hiện trước mặt em rồi bắt em làm bạn gái của cậu ấy thì phải làm sao?” Tố Diệp nhìn anh và hỏi.

Niên Bách Ngạn cong môi: “Em đã làm vợ anh rồi!”

Một câu nói mang hai ý nghĩa.

Tiếc là Tố Diệp vẫn mơ hồ nên chẳng hề nhận ra. Cô cười hì hì: “Vì anh ấy hứa đợi em lớn lên sẽ làm bạn trai của em mà.”

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, không nói gì nhưng lập tức cúi xuống, khẽ cắn vào cánh tay cô.

“Anh đáng ghét thế!” Cái cắn ấy làm tim cô ngưa ngứa. Cô giơ tay phát vào người anh một cái.

Tố Diệp lập tức không nhắc tới mấy chuyện ấy nữa.

Niên Bách Ngạn cõng cô nhưng trong lòng thì cuộn trào, sục sôi.

Phải! Tại niềm tin của anh không đủ vững chắc, cứ ngỡ đó chỉ là một lần lướt qua trong đời, họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Chỉ có đôi lúc anh lại lấy cô bé trong con ngõ dài ấy ra nhung nhớ trong sâu thẳm cõi lòng, mà quên mất, duyên phận kỳ diệu đến khó nói thành lời.

Anh rất muốn nói với Tố Diệp: Em yêu! Anh sai rồi!

Anh đã bỏ lỡ quãng thời gian đẹp nhất được gặp em, bắt em phải tìm kiếm anh trong biển người hỗn loạn. Tại anh không tin tưởng vào sự trân quý của tình yêu, bừa bãi chấp nhận một cuộc hôn nhân nực cười…

Tố Diệp…

Ừ nhỉ, sao anh lại không nghĩ ra cơ chứ. Từ nhỏ cô đã bạo dạn như vậy rồi, cứ níu lấy vạt áo anh khóc lóc không thôi, sống chết cũng đòi được làm bạn gái anh.

Đúng vậy! Trên đời này cũng chỉ có mình cô mới không e dè anh như thế…

Ngày hôm sau, tin tức Tố Diệp nghỉ việc đã lan đi nhanh chóng.

Đương nhiên, là một bác sỹ tâm lý mà được quan tâm rộng rãi như vậy, công lao cũng thuộc về thân phận cổ đông Tinh Thạch của cô. Nó khiến đám ký giả đổ xô vào cô như vịt, hưng phấn như đào được báu vật.

Đối với việc Tố Diệp nghỉ việc, giáo sư Đinh vẫn nói thẳng sự thật. Ông ấy không vì bảo vệ danh dự cho phòng tâm lý mà nói dối rằng đã đuổi việc cô, mà trình bày với báo chí rằng Tố Diệp chủ động xin thôi việc.

Chuyện này đối với Tố Diệp mà nói ít nhiều cũng đã cứu vãn lại chút thể diện.

Ngày hôm nay, khi trên mạng mọi người đang hăng say bàn tán thì Tố Diệp lại đang ngủ một giấc say sưa.

Chiếc rèm cửa đã che chặt ánh nắng bên ngoài.

Trên thảm trải sàn trên mặt đất, quần áo rơi vãi lung tung.

Lúc cô tỉnh lại, cả người mềm nhũn. Người con gái dưới chăn không một mảnh vải, trên đôi gò bồng đảo xinh đẹp đầy những dấu hôn còn mới.

Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ sáng rồi.

Người đàn ông bên cạnh đã đi làm từ lâu. Trên gối vẫn còn vương một sợi tóc của anh. Cô giơ tay nhẹ nhàng nhặt lên. Chất tóc cũng cứng như con người anh vậy.

Cô vươn vai một cái, khi ngồi dậy mới phát hiện đầu giường có một mẩu giấy nhớ.

Là của Niên Bách Ngạn để lại, nét chữ rắn rỏi: Tối nay không phải tiếp khách, đợi anh về.

Một câu cực kỳ ngắn gọn, cũng chẳng được ngọt ngào tình cảm như những người đàn ông khác, nhưng không hiểu sao, cô đọc được từ chín con chữ ngắn ngủi ấy sự dịu dàng và chu đáo của anh.

Cô ngắm nhìn tờ giấy nhớ rất lâu, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Hiếm khi được thảnh thơi một ngày.

Sau khi Tiểu Nhã tới, Tố Diệp đi tới cửa hàng hoa, ôm về một bó hoa rum trắng rất to. Tiểu Nhã thấy tâm trạng cô hình như rất tốt, thế là cũng vui mừng cắm hoa.

Cô biết thể nào chuyện mình nghỉ việc cũng sẽ bị lộ ra. Chưa biết đám fan mạng và báo chí còn thêu dệt thêm thế nào nữa. Thế nên giờ được rảnh rang, cô cũng không lên mạng. Sau khi nhân viên của tiệm giặt là tới, Tố Diệp lấy áo sơ mi và quần dài của anh trong giỏ đựng đồ ra, rút riêng đồ lót của anh ra giặt, còn lại đưa hết cho Tiểu Nhã mang ra cho người nhân viên.

Sau khi thu dọn phòng ốc xong xuôi, Tiểu Nhã vào nhà vệ sinh thay nước. Con bé thấy Tố Diệp đang giặt đồ lót hôm qua Niên Bách Ngạn thay ra, bèn nói: “Chị à! Chị có biết không? Trước đây em từng giúp việc trong một biệt thự. Gia đình đó rất giàu nhưng bà chủ ngày nào cũng bảnh mắt ra là đi đánh mạt chược. Đừng nói là đồ lót của chồng con, ngay cả đồ của mình cũng không tự tay giặt, ngày nào cũng giao cho tiệm giặt là.”

Tố Diệp nhìn Tiểu Nhã trong gương, khẽ cười: “Mấy thứ mặc sát vào người sao có thể đưa người ta giặt chứ? Mất vệ sinh lắm!”

Thật ra cô còn thích giặt đồ lót của Niên Bách Ngạn hơn cả của mình.

Nhớ lại lúc anh giặt đồ lót cho cô ở trấn Thiên Đăng, trong lòng lại ấm áp.

Tiểu Nhã nhìn chiếc quần lót nam trong tay Tố Diệp, mặt bất giác đỏ bừng. Con bé hắng giọng rồi vâng dạ liên tục, sau đó đi ra ngoài.

Đã dọn dẹp được kha khá, sau khi ăn cơm trưa, Tố Diệp định cùng Tiểu Nhã đi siêu thị, mua mấy món Niên Bách Ngạn thích ăn. Buổi tối cô cũng không muốn ra ngoài ăn cơm, ăn cơm ở nhà thoải mái hơn.

Nhưng cô còn chưa ra khỏi cửa, di động đã reo lên.

Là máy bàn, một số máy có phần quen thuộc.

Tố Diệp nhận máy, không ngờ đó là điện thoại của hiệp hội.

Là điện thoại của chủ tịch hiệp hội. Sở dĩ ông ta quan tâm như vậy, một là vì chuyện của Tố Diệp hiện giờ rất ầm ĩ, hai là bất luận thầy hướng dẫn hay thầy giáo từng dạy cô ở nước ngoài đều là những chuyên gia đầu ngành, đứng hàng đầu thế giới, điều này khiến hiệp hội không thể xem nhẹ.

Trong điện thoại, thái độ của ông ta rất kiên quyết, muốn cô bất luận thế nào cũng phải làm một bài kiểm tra đánh giá tâm lý.

Tố Diệp ngồi hẳn lên ghế, ngữ điệu cũng lạnh hẳn đi: “Thành thật xin lỗi! Tôi đã nghỉ việc rồi, tôi tin rằng ông cũng đã đọc được thông tin này.”

Nắng chiều hắt cả một mảng lớn vào nhà, trùm lên người cô, vậy mà chẳng thể mang lại một chút ấm áp nào.

Tiểu Nhã thấy nét mặt cô nặng nề, thái độ cũng lạnh lùng hẳn đi, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Vì trong ấn tượng của con bé, Tố Diệp trước nay là một người rất tùy hứng. Thật ra chị ấy rất dễ gần. Mấy chuyện gần đây, nó cũng đã nghe nói, cũng rất phẫn nộ thay cho Tố Diệp. Hôm nay thấy Tố Diệp vui vẻ, nó mới yên tâm hơn phần nào. Nhưng bây giờ, xem ra chị lại phải bực bội.

Tiểu Nhã bỗng nhiên rất ghét cái người đang nói trong điện thoại, chỉ muốn chạy tới giật luôn điện thoại và nói: Này! Ông có thể đừng làm chị tôi bực mình nữa không?

Chủ tịch cũng không giận dữ với thái độ của Tố Diệp, ông ta nói: “Đúng là cô đã nghỉ việc, nhưng sau này cô vẫn phải làm trong ngành tâm lý chứ? Bác sỹ Tố! Cô không làm kiểm tra, cho dù cô có muốn mở phòng tâm lý riêng cũng khó thành hiện thực. Cô biết rõ mà, ngành nghề của chúng ta rất nhỏ hẹp. Cô không tích cực cứu vãn lại danh tiếng của mình, đừng nói là trong nước, cho dù cô có ra nước ngoài cũng sẽ không có ai nhận. Con đường duy nhất là thông qua bài kiểm tra này để chứng minh mình không vấn đề gì.”

“Sự thật là trí nhớ của tôi có vấn đề.” Tố Diệp không hề né tránh: “Hiệp hội đã có trong tay bản báo cáo của tôi ở chỗ Đinh Tư Thừa, chẳng phải các ông biết quá rõ ràng rồi sao?”

“Đó là báo cáo thầy hướng dẫn viết cho cô. Cô cần phải tiến hành kiểm tra sâu hơn mới được.”

Tố Diệp cố kiềm chế, nghiến răng nói: “Tôi sẽ không đi đâu! Tôi chấp nhận cả đời này cũng không làm bác sỹ tâm lý nữa!” Dứt lời, cô ngắt điện thoại.

Các cuộc gọi tiếp sau cũng đều bị cô tắt thẳng.

Tiểu Nhã dè dặt bước tới: “Chị ơi, chị không sao chứ?”

Tố Diệp lắc đầu. Tâm trạng vui vẻ từ sáng tới giờ đều bị phá hoại rồi.

Cô lùa hai tay vào tóc, trong lòng nặng nề như bị đá đè.

Mày ổn chứ?

Không, chỉ có cô là người biết rõ, sự việc này sẽ còn tồi tệ hơn nữa.

Lúc đi siêu thị, cả người Tố Diệp cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tới tận khi Tiểu Nhã nhắc cô là cô đã lấy liền một lúc mấy chai xì dầu cô mới tỉnh ra. Đang định cúi xuống đặt lên kệ thì di động lại vang lên.

Tâm trạng Tố Diệp vốn đã tồi tệ, vừa nghe thấy chuông đổ cứ ngỡ lại là hiệp hội gọi tới, giận dữ bừng bừng. Khi lấy máy ra định chửi cho ông ta một trận thì mới phát hiện người gọi là Lâm Yêu Yêu.

Cô nghe máy.

Đầu kia xem chừng còn phẫn nộ hơn cả cô.

“Đinh Tư Thừa cố tình phải không?” Lâm Yêu Yêu vừa nghe đã buông một câu như vậy.

Tố Diệp không biết nên nói sao. Rõ ràng là Lâm Yêu Yêu cũng biết chuyện cô nghỉ việc.

Cuối cùng, cô nói vào trong di động: “Yêu Yêu à! Chuyện này cậu đừng quan tâm!”

“Cậu là người chị em tốt nhất của mình, mình không lo thì còn ai lo nữa?” Lâm Yêu Yêu khá kích động: “Anh ta thật là quá đáng!”

Dứt lời, cô ấy cũng cúp máy luôn.

Tố Diệp đứng đờ đẫn ở đó một lúc lâu mới phản ứng lại. Vốn dĩ cô định đi tìm Lâm Yêu Yêu ngay, nhưng lại sợ cô ấy đi tìm Đinh Tư Thừa, không kịp nghĩ gì vội gọi cho Diệp Uyên.

Cũng may là Diệp Uyên vừa xuống máy bay, đang trên đường về thành phố.

Nhận được điện thoại của Tố Diệp, anh ấy hỏi ngay: “Sao em lại nghỉ việc?”

Tố Diệp phát điên, đang định nói thì lại có cuộc gọi tới. Cô liếc nhìn. Là số điện thoại nhà cậu, bèn nói nhanh với Diệp Uyên: “Chuyện dài dòng lắm. Tạm gác việc của em lại. Yêu Yêu định đi tìm Đinh Tư Thừa tính sổ. Anh mau đi tìm cậu ấy xem sao đi!”

Diệp Uyên nghe xong, cũng cúp máy ngay tức thì.

Tố Diệp gọi lại cho cậu, bên tai vang lên tiếng mợ ầm ĩ.

Cô chỉ an ủi mợ: “Con không sao thật mà, nghỉ việc cũng tốt, con có thể nghỉ ngơi.”

“Mợ sợ con chịu ấm ức.” Phương Tiếu Bình nói.

“Không có đâu! Cậu mợ đừng lo lắng!”

Nói xong, khuyên xong, Phương Tiếu Bình mới chịu cúp máy.

Tố Diệp thở dài nặng nề. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà không khác nào vừa đi đánh trận về…

Lâm Yêu Yêu mang theo một quả tim sắp bùng nổ vì tức giận vội tới Triều Dương Môn. Đường tắc nghẽn, không thể đi được. Cô giận dữ cho xe dừng ngay bên lề đường, rồi đi thẳng tàu điện ngầm.

Không phải cô không biết mấy lời phát biểu của Đinh Tư Thừa. Chuyện này làm cô vô cùng chấn động. Ngay lúc đó lửa giận đã bùng lên. Nhưng cô nghĩ dẫu sao Đinh Tư Thừa cũng là thầy hướng dẫn của Tố Diệp, không thể nào đẩy cô ấy vào chỗ chết. Vậy mà ai ngờ, sáng sớm nay cô bỗng đọc được tin Tố Diệp nghỉ việc ở Liêm Chúng.

Thế nên, cô đã đùng đùng nổi giận.

Là bạn tốt của Tố Diệp, cô biết rất rõ cô ấy đam mê ngành này thế nào. Nhưng chỉ vì một câu nói của Đinh Tư Thừa mà tiền đồ của Tố Diệp bị hủy hoại, làm sao cô có thể nuốt cục tức này xuống chứ?

Đúng lúc Đinh Tư Thừa đang ở phòng làm việc. Khi cô xông vào, thậm chí còn không hẹn trước, cũng không thông báo. Người thư ký ngượng ngập đứng sau lưng cô. Đinh Tư Thừa đang xem tài liệu án, thấy cảnh ấy bèn bảo người thư ký đi ra.

Lâm Yêu Yêu trừng mắt nhìn anh ta như đang nhìn kẻ địch.

Đinh Tư Thừa cũng đoán ra mục đích cô tới đây. Anh ta đứng dậy đóng cửa rồi đứng dựa trước bàn làm việc, im lặng nhìn Lâm Yêu Yêu.

“Tại sao anh làm vậy?” Lâm Yêu Yêu không vòng vo nhiều.

Câu chất vấn của cô quá thẳng thắn, nhưng thái độ của Đinh Tư Thừa lại khá bình thản.

“Em muốn nhận được câu trả lời thế nào?” Anh ta hỏi ngược.

“Em chỉ muốn biết anh nghĩ gì.”

Đinh Tư Thừa bật cười: “Suy nghĩ của anh đối với em quan trọng sao?”

Lâm Yêu Yêu sững sờ.

“Chuyện này em đừng xen vào, em cũng không xen vào nổi đâu.” Đinh Tư Thừa thản nhiên nói.

Nghe vậy Lâm Yêu Yêu càng giận không thể đánh nhau một trận: “Cái gì mà đừng xen vào? Cô ấy là Tố Diệp, là bạn tốt của em. Quan trọng hơn, cô ấy còn là học trò của anh, là bạn của anh, thậm chí là… người con gái anh yêu!”

Người Đinh Tư Thừa chợt cứng đờ.

“Yêu Yêu! Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì?”

“Vậy được, chúng ta nói chuyện hiện tại.” Lâm Yêu Yêu bình tĩnh lại: “Tố Diệp đã nghỉ việc rồi. Tuy rằng em không hiểu mấy về ngành nghề của anh, nhưng em biết rõ nhất định là vì bất đắc dĩ cô ấy mới phải làm vậy. Lẽ nào anh nhẫn tâm chứng kiến chuyện này sao?”

Đinh Tư Thừa thở dài, nhìn cô chân thành nói: “Anh tin có một ngày cô ấy sẽ phải cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh ư?” Lâm Yêu Yêu mỉa mai: “Cảm ơn anh đã giúp cô ấy rời khỏi ngành mà mình thích nhất?”

Đinh Tư Thừa khó xử: “Thật ra Tiểu Diệp thật sự không thích hợp làm trong ngành này.”

“Cô ấy ra nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn luôn học chuyên ngành tâm lý. Luận văn của cô ấy đã đạt bao nhiêu giải thưởng, thậm chí tuổi đời còn trẻ đã có được học vị tiến sỹ. Bây giờ anh lại nói cô ấy không thích hợp làm ngành này? Đinh Tư Thừa! Lẽ nào anh đã quên chính anh từng khen ngợi Tố Diệp trước mặt em, chính anh là người đã nói, cô ấy sinh ra để làm bác sỹ tâm lý!”

Trông Đinh Tư Thừa có vẻ không muốn tranh cãi với cô. Anh ta giơ tay day day trán rồi nói: “Yêu Yêu! Nếu hôm nay em tới chỉ vì chuyện này, thì anh không có gì để nói!”

“Anh không muốn nói hay là không dám nói? Đinh Tư Thừa! Anh có biết anh kỳ lạ lắm không? Trước đây anh có thèm làm cố vấn tâm lý bao giờ đâu. Anh nói anh chỉ muốn làm nghiên cứu. Bây giờ lại chạy tới Kỷ Thị làm cố vấn tâm lý, còn hại Tiểu Diệp thê thảm như vậy. Anh có biết bây giờ mình đang làm gì hay không? Em thấy người không tỉnh táo là anh mới phải!”

“Em cũng đã từng chân thành nói sẽ làm vợ anh, kết quả thì sao? Em không những lên giường cùng Diệp Uyên, còn lấy hắn ta. Em bảo có phải mọi chuyện trên đời này đều không thể lường trước hay không?”

Lâm Yêu Yêu như bị ai tát cho một bạt tai. Cô vừa tức vừa rầu: “Cái gì gọi là em lên giường với Diệp Uyên? Anh ăn nói có lý lẽ không vậy?”

“Đúng thế! Trông thì có vẻ như là em bị hắn ta cưỡng bức, nhưng sự thật là thế sao? Đang yên đang lành tại sao hắn ta lại cưỡng bức em? Nếu em không bóng gió với hắn ta, hắn ta có làm vậy không?” Đinh Tư Thừa hơi cao giọng.

Hơi thở của Lâm Yêu Yêu trở nên gấp gáp. Cảnh tượng điên rồ ấy giờ lại hiện lên trước mắt, khiến cô tan tác, thảm hại.

“Em không có…”

“Đừng tưởng anh không biết lúc ở nước ngoài hai người đã xảy ra mấy chuyện mờ ám gì.” Đinh Tư Thừa lạnh lùng nhìn cô: “Anh đã từng thật lòng muốn lấy em. Anh biết anh có lỗi với em, anh đứng núi này trông núi nọ. Nhưng sau này anh đã thật tâm muốn đối xử tốt với em. Nhưng Yêu Yêu à! Em tự hỏi lương tâm mình đi. Em thật sự không có một chút tình cảm nào với Diệp Uyên sao? Em có dám thề em chưa từng động lòng không? Nếu lòng em không một chút vương vấn, thì trước kia đã không nhào vào lòng hắn ta!”

Lâm Yêu Yêu ôm ngực. Sự việc đã lâu như vậy rồi, thế nhưng nghe lại vẫn quá đau đớn.

Một lúc lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh ta, rành mạch nói: “Thế nên, em rất muốn biết, anh rốt cuộc đang báo thù Tiểu Diệp, hay đang báo thù em?”

Ánh mắt Đinh Tư Thừa có phần sững sờ.

Cô đứng đó nhìn anh ta không rời mắt như đang chờ đợi một đáp án.

Đinh Tư Thừa thở dài, đi tới trước, đặt hai tay lên vai cô, nhìn vào gương mặt cô: “Yêu Yêu! Hắn ta có tốt với em không?”

Lâm Yêu Yêu không ngờ anh ta lại hỏi vậy, tới lượt cô ngây ngốc.

“Anh thừa nhận, anh có cảm giác với Tố Diệp. Nhưng khi anh mất đi em, anh mới biết mình yêu em sâu sắc. Nhưng tại sao em lại lấy hắn ta? Anh đã từng nói, anh sẽ bỏ qua mọi chuyện, coi như chưa xảy ra chuyện gì, anh…”

“Em đã lấy chồng rồi!” Lâm Yêu Yêu kiên quyết.

Đinh Tư Thừa siết chặt bả vai cô bằng một lực khá mạnh. Lâm Yêu Yêu cảm thấy đau nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Đúng lúc này, có người xông vào phòng làm việc. Thấy cảnh ấy, anh bèn quát lên: “Đinh Tư Thừa! Bỏ tay mày ra khỏi người vợ tao ngay!”

Truyện convert hay : Vương Bài Đại Cao Thủ

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 525: Em có cảm giác anh và người đó rất giống