Truyện tranh >> Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau >>Chương 420: Nỗi sợ hãi mơ hồ

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 420: Nỗi sợ hãi mơ hồ


Kỷ niệm, khi bóc hết lớp giấy đường ngọt ngào, nếm tới phần đắng chát thì tất cả đều đã không còn ý nghĩa.

“Đồ của anh tôi sẽ không lấy thứ gì, bao gồm cả những thứ anh mua cho tôi.” Tố Diệp hờ hững đáp, ánh mắt thu lại từ phía bức bình phong.

Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng u tối tới mức đáng sợ. Anh cuộn chặt tay lại: “Những gì đã mua cho cô thì sẽ là của cô.”

Tố Diệp lắc đầu. Nhiều đồ như vậy, cô có muốn mang theo cũng mang không hết. Dù sao thì một mối quan hệ cũng đã kết thúc, vậy thì cũng nên chấm dứt gọn gàng một chút, không phải sao?

Niên Bách Ngạn phía sau không lên tiếng.

Tố Diệp đứng xoay lưng về phía anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà dáng hình cao lớn ấy mang lại cho cô. Cảm giác này khiến cô nghẹt thở, vì mỗi lần lại gần, cô lại có thể ngửi thấy mùi gỗ mộc trên người anh. Nó nhạt nhòa nhưng khi thấm vào phổi lại biến thành một sợi dây thừng, vòng kín, thít chặt khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.

Cô vội vàng rời xa khỏi vị trí bên cạnh anh, ôm một chiếc hộp nhỏ đi thu xếp những món đồ chơi trong phòng khách. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại con búp bê thiên sứ đó, cô độc đứng ở một góc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cô và anh trước nay không hề có duyên phận gì, thì hà cớ gì phải mang theo con búp bê thiên sứ này nữa?

Sau lưng, giọng nói của Niên Bách Ngạn khẽ vang lên: “Tôi có thể để lại chìa khóa cho em!”

Động tác của Tố Diệp chợt khựng lại giây lát. Cô quay đầu nhìn anh, không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại nói vậy.

Qua ánh hoàng hôn mỏng manh, ánh mắt Niên Bách Ngạn càng trở nên tối tăm vô bờ bến, như đêm tối đen như mực, khi có những tia sáng mơ hồ vụt qua lại khiến người ta có một sự sợ hãi sâu sắc. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ cần… em quay lại bên cạnh tôi!”

Hô hấp của Tố Diệp ngưng lại. Ánh mắt đang nhìn Niên Bách Ngạn của cô cũng run lên trong khoảnh khắc. Khi nói câu này, sắc mặt anh bình thản, câu chữ rõ ràng. Đôi mắt ánh lên một tia kiên quyết. Hình như anh không nói đùa.

Cô đè nén tâm trạng hoảng loạn trong lòng, nhìn anh cười mỉa mai: “Niên Bách Ngạn! Tôi không muốn ở bên cạnh anh thêm một giây nào nữa. Tôi đã nói rồi, giữa anh và tôi chỉ là một trò chơi trao đổi ngang giá mà thôi. Tôi sẽ không quay trở về bên cạnh anh, anh từ bỏ đi!”

Dứt lời, cô nhanh tay thu dọn hơn nữa.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân tới của người đàn ông, mang theo một sự công kích và nguy hiểm rõ ràng. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị cánh tay Niên Bách Ngạn kìm chặt. Cô kinh hoàng. Người đàn ông dùng sức một cái, cả người cô bị anh xoay ngược trở lại.

“Niên Bách Ngạn! Anh… ưm…” Tố Diệp chỉ còn kịp quét qua đôi mắt giá lạnh ấy một cái, anh đã lập tức cúi đầu xuống, đè mạnh lên môi cô.

Tố Diệp liều mạng vùng vẫy nhưng cả người cô bị Niên Bách Ngạn càng giữ càng chặt. Nụ hôn của anh đi cùng với một sự tức giận rõ ràng, suýt nữa thì nghiền cho môi cô nát vụn. Hai bàn tay anh như hai chiếc kìm giữ chặt cái đầu đang không ngừng xoay qua xoay lại của cô. Từng ngón tay mảnh dẻ áp lên mặt cô kéo theo cả một nhiệt độ băng giá.

Anh cố gắng tấn công khoang miệng của cô, cả răng và môi đều rất mạnh mẽ. Tố Diệp chỉ còn cách mím chặt môi, không để đầu lưỡi anh có cơ hội tiến vào. Hành vì của cô càng chọc tức Niên Bách Ngạn. Một tay của anh đột ngột dùng sức, ghì lấy gáy làm cô đau đớn. Cô thở dốc, anh nhân cơ hội đó tiến quân thần tốc.

“Không…” Cô phát ra thanh âm một cách khó khăn.

Chẳng mấy chốc, nó cũng biến mất trong cái hôn mãnh liệt của Niên Bách Ngạn. Anh bá đạo chiếm giữ mỗi một ngóc ngách, kéo theo cuống lưỡi của cô cũng đau gần chết. Khóe mắt đỏ ửng, miệng đau, tim nhói.

Hơi thở của người đàn ông ào ạt lấp đầy khoang miệng, dọc sống mũi là hơi thở khản đục của Niên Bách Ngạn. Cô có thể cảm thấy cả người anh đều đang căng cứng, đờ ra như một tấm thép. Mặc cho cô không ngừng xô đẩy, đánh đấm, chỉ càng bị anh khóa chặt hơn.

Kẹp cà vạt của anh cọ vào xương quai xanh của cô, sợ rằng sắp tan nát.

Đầu cô bị ép buộc phải ngẩng lên, sau gáy cũng dần nhức nhối. Nụ hôn của anh càng lần tìm lại càng kịch liệt. Cuối cùng cô phải phản kháng, chủ động tấn công, cắn mạnh vào môi anh.

Niên Bách Ngạn kêu lên một tiếng, đẩy cô ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt đen tối, thâm sâu đến khiếp đảm.

Một vết máu trào ra từ khóe môi anh, đỏ tươi.

Có bao nhiêu đau xót cũng không đủ để đè nén cảm giác sợ hãi mơ hồ đang dâng trào. Không hiểu sao, một dự cảm không lành đang nhanh chóng xuất hiện trong lòng cô, như một cây dây leo thường xanh, lan ra khắp con tim.

Cô có chút sợ hãi một Niên Bách Ngạn như thế này, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.

Anh đứng đó, yên tĩnh đến thế, sương mù trong đôi mắt dường như đã nuốt chửng lấy cô. Anh không nhúc nhích, để mặc cho máu tươi không ngừng chảy xuống khóe miệng. Anh chỉ mím chặt môi, cùng với cằm tạo thành một đường thẳng sắc lẹm. Một dáng đứng thẳng tắp và băng giá.

“Niên Bách Ngạn! Tôi đã nói với anh rồi, tôi vốn chưa từng yêu anh, anh ép buộc người khác như vậy thú vị lắm sao? Anh có cuộc sống của anh, tôi cũng muốn sống nốt những ngày tháng bình yên của đời mình, khó lắm không?” Tố Diệp trở nên nôn nóng. Cô cao giọng, mượn nó để làm dịu đi cảm giác lo sợ đang không ngừng dâng cao trong lòng.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ càng thêm lạnh giá. Cảm giác ấy như thấm vào trong không khí. Đến cả từng lỗ chân lông của cô cũng cảm nhận được giá lạnh đang thong thả dạo chơi quanh đây.

Tố Diệp không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, dự cảm chẳng lành khiến cô từ bỏ suy nghĩ tiếp tục dọn dẹp. Cô rảo bước tới bên cạnh sofa, nhặt túi xách lên, kìm chế sự hoảng loạn của mình, nói một câu: “Mấy thứ đồ của tôi anh thích xử lý thế nào thì tùy.”

Cô không cần chúng nữa còn không được hay sao?

Cô bước nhanh qua bên cạnh Niên Bách Ngạn, còn chưa đi được mấy bước, cô chợt cảm thấy gáy mình chợt lạnh. Cô hốt hoảng quay đầu, chưa kịp phản ứng gì đã thấy Niên Bách Ngạn giơ tay lên một cách bất ngờ.

Tố Diệp chỉ kịp cảm nhận một cơn đau truyền từ gáy tới, vẫn chưa kịp kêu lên trước mắt cô đã tối đen rồi không còn biết gì nữa.

Niên Bách Ngạn bước tới, từ tốn đón lấy cơ thể mềm oặt của Tố Diệp, rồi vòng tay qua eo, bế ngang người cô lên.

Tố Diệp à Tố Diệp… Chính cô ép tôi phải làm vậy!

Vân Nam.

Một tiếng súng làm náo loạn cả một khu chợ vốn đã rất lộn xộn, bẩn thỉu. Trong đám người đang chạy loạn có người nước ngoài, có người bản địa, có cả những người dân Việt Nam vượt biên sang. Trong đám người hỗn loạn ấy, có một cô gái xinh đẹp kéo tay một người đàn ông, gương mặt bị dọa tới trắng bệch.

“A Phong! Làm sao đây? Có cảnh sát!” Sau khi cùng người đàn ông chạy vào một con ngõ nhỏ, cô gái nét mặt kinh hoàng.

“Theo sát tôi!” Chàng trai trẻ được gọi là A Phong nắm chặt tay cô gái, nhìn trái nhìn phải như chuột bò ngang qua đường, đề phòng có cảnh sát xuất hiện.

Có tiếng còi xe cảnh sát rít qua tai, rồi một chiếc xe dừng lại ngay sau đó.

Toàn bị các cảnh sát được mặc phục trang, đạn đều đã lên nòng.

Một bên khác trong ngõ, trên xe cơ động, cục trưởng đã đích thân xuống tận nơi, giám sát toàn bộ quá trình hành động. Một lúc lâu sau, ông ta ra lệnh qua bộ đàm: “Cảnh Long! Tố Khải đang ở cuối ngõ. Các cậu vòng qua vây bắt sau lưng. Bảo các anh em chú ý một chút, đừng làm bị thương người của mình!”

Lời vừa dứt, đã thấy tiếng Cảnh Long: “Rõ!”

Cuối ngõ, Tố Khải yên lặng náu mình, bên cạnh là người con gái run như cầy sấy. Tay cô ta gần như bóp nát tay Tố Khải, giọng nói run rẩy: “A Phong! Có phải lần này chúng ta không thể thoát nữa không?”

“Lát nữa có cơ hội thì em chạy thật nhanh đi!”

“Vậy anh phải làm sao?” Cô gái hét lớn.

“Cứ mặc kệ tôi!” Nói rồi, Tố Khải rút súng ra.

Cô gái thất kinh, cảnh sát cách đó không xa, mỗi lúc một gần.

Đúng vào lúc này, có người cảnh sát phát hiện ra họ, hét lớn: “Đứng yên!”

“A Phong…”

“Khaki! Mau chạy đi!” Tố Khải cao giọng hét lên.

Cô gái co cẳng chạy.

Có tiếng súng vang lên. Tố Khải cùng người cảnh sát đó đang sống mái với nhau. Khaki sợ hãi kêu lên thất thanh. Vừa quay đầu, cô ta bỗng thấy Tố Khải bổ nhào về phía mình, rồi nghe thấy anh hự một tiếng.

Bả vai anh đã bị trúng đạn.

“A Phong!”

“A Phong!”

“Mau… chạy đi!” Tố Khải đẩy cô ta một cái.

Khaki phát điên, cướp lấy súng trong tay Tố Khải, nhằm về phía người cảnh sát đang xông tới, nhắm bắn. Người cảnh sát trúng đạn, ngã xuống đất, cầu xin cứu viện. Nhân lúc cứu viện còn chưa tới, Khaki dốc hết sức mình cùng Tố Khải loạng choạng đi về phía trước. Sau lưng một lần nữa vang lên tiếng còi hụ. Khaki xông tới bên đường, một phát súng giải quyết ngay người chủ xe còn đang sợ sệt, cướp xe của anh ta, rồi dẫn Tố Khải chạy thoát.

Khi Cảnh Long kịp tới hiện trường, lập tức báo cáo tình hình cho cục trưởng Tống, rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu…

Đinh Tư Thừa gõ cửa phòng của Lâm Yêu Yêu. Lúc ra mở cửa sắc mặt của cô rất tiều tụy. Sau khi nhìn thấy Đinh Tư Thừa, gương mặt mệt mỏi càng trở nên trắng bệch.

Tay cô hơi run, đứng ngoài cửa như một người gỗ.

Đinh Tư Thừa nhìn cô, đau lòng hỏi: “Anh vào được không?”

Lâm Yêu Yêu chần chừ rất lâu mới buông tay ra, hơi lách người sang một bên.

Đinh Tư Thừa đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Lâm Yêu Yêu nhanh chóng bước tới bên sofa, cầm lấy một cái gối rồi ôm chặt vào lòng, cả người cô co quắp trong một góc sofa. Đinh Tư Thừa đến bên, ngồi xuống gần cô.

Cô vô thức rụt người lại.

“Yêu Yêu! Anh nghĩ rất kỹ rồi, anh sẽ không rời xa em, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.

Hôm đó tại nhà Diệp Uyên, Lâm Yêu Yêu sau khi không chịu nổi cú sốc đã ngất lịm đi. Chính anh đã bế cô ra khỏi đó. Từ hôm đó trở đi, Lâm Yêu Yêu không muốn nói gì nhiều nữa, trên gương mặt cũng không còn nụ cười. Cả ngày cô nhốt mình trong nhà. Anh tới chơi với cô, thì cô lại sợ anh chạm vào mình. Tới ngày chuẩn bị đăng ký kết hôn, cuối cùng Lâm Yêu Yêu đã nói với anh một câu. Cô nói: [i]Tư Thừa! Chúng ta chia tay đi![/i]

Đinh Tư Thừa hiểu tại sao cô lại muốn chia tay. Nếu có thể, anh chỉ muốn giết chết ngay cái tên khốn Diệp Uyên đó. Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Lâm Yêu Yêu. Thấy cô bình tĩnh đến dọa người, anh thật sự lo lắng bệnh cũ của cô lại tái phát.

Chuyện này anh không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Tố Diệp.

Lâm Yêu Yêu nghe xong, hơi thở có chút gấp gáp. Cô lắc đầu nguầy nguậy, tinh thần tồi tệ tới cực điểm: “Không… Tư Thừa! Anh quên em đi! Em không thể kết hôn với anh được, em đã không thể lấy anh nữa rồi!”

Bên tai cô vẫn còn văng vẳng nụ cười ngông cuồng của Diệp Uyên khi cưỡi lên người cô, còn cả câu nói anh ta để lại bên tai cô. Anh ta nói: Lâm Yêu Yêu! Cô đã bị tôi chơi qua rồi. Cô cảm thấy cô vẫn có thể cùng Đinh Tư Thừa làm như chưa hề xảy ra chuyện gì sao? Tôi nhắc nhở cô, cô mà dám lấy hắn ta thì ngày tổ chức lễ cưới tôi sẽ dám phát những bức ảnh chúng ta triền miên tối nay lên màn hình lớn đấy!

Truyện convert hay : Biến Mất Người Đọc

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 420: Nỗi sợ hãi mơ hồ