Truyện tranh >> Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau >>Chương 282: Kể cả là giam lỏng

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 282: Kể cả là giam lỏng


Sự thật chứng minh, sau khi tham quan hết một lượt cả tứ hợp viện, Tố Diệp có một sự kích động muốn treo cổ tự tử. Giờ phút này cuối cùng cô cũng hiểu ra cảm nhận của mợ. Tại sao cùng có hai mũi một miệng mà khoảng cách giữa người với người lại chênh lệch lớn tới vậy? Vị trí các phòng lần lượt nằm tại bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, đều là kiểu căn hộ riêng biệt, cộng thêm tầng một và tầng hai dưới đất ngầm ở mỗi vị trí, khi gộp các diện tích vào nhau khiến đầu óc cô choáng váng. Tầng thứ ba dưới đất thì không còn gì đẹp nữa, chính là nhà để xe cá nhân.

Khi tham quan tới bể bơi trong nhà, Tố Diệp nói kiểu gì cũng không thể đi nổi nữa. Cô ngồi trên chiếc ghế thoải mái, nhìn cảnh đẹp ngập tràn trước mắt mà lòng cảm thán không nguôi. Hồ bơi này được thiết kế vô cùng tài tình. Nhìn từ phía trong, nó giống như một không gian độc lập. Nhưng nhìn từ bên ngoài nó lại hòa hợp làm một cùng căn phòng. Một lớp kính thủy tinh cao hơn sáu mét, dựng thẳng đứng, chủ yếu được cắt theo hình vòng cung, hoàn toàn phù hợp với cấu tạo sinh lý hình cầu của mắt. Như vậy sẽ giúp người ta có thể thu toàn bộ phong cảnh tuyệt mỹ ngoài cửa sổ của tứ hợp viện vào tầm mắt.

Sóng nước lăn tăn, ngồi đây ngắm nhìn cảnh đẹp bốn mùa đích thực là một sự lựa chọn không tồi. Cũng giống như bây giờ, ngoài khung cửa sổ rộng lớn kia, chốc chốc lại có chiếc lá vàng lướt qua, cũng có ánh nắng rực rỡ đổ xuống. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trời cao mây trắng, những đám mây sạch bong như đã được tẩy rửa qua.

Tố Diệp đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời rất lâu. Niên Bách Ngạn rót hai ly rượu vang, đặt một ly lên chiếc bàn dài, cả người lười biếng dựa lên chiếc ghế ở hồ bơi. Anh lắc nhẹ ly rượu trong tay, màu đỏ ngấm cả vào đôi mắt anh, dưới ánh mắt trời, lấp lánh một sắc màu đẹp tựa kim cương.

Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người Tố Diệp đang đứng phía trước. Mái tóc cô đen dài, xõa xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh, cả người khẽ tựa vào lớp thủy tinh hình cung. Trông cô như vậy càng thêm bé nhỏ, tựa như chỉ giây lát nữa thôi bóng hình ấy sẽ bị cả trời đất này nuốt chửng. Đôi chân để trần ngoài không khí thon dài đầy hấp dẫn. Vì trong bể bơi rất ấm áp thế nên cô vẫn đi chân đất.

Niên Bách Ngạn khẽ nhấp một ngụm rượu vang. Ánh mắt men theo eo cô từ từ đi xuống dưới chân. Cô tựa như một người cá đã từ bỏ chiếc đuôi của mình, đón nhận một sinh mệnh mới, trắng trẻo và trơn nhẵn. Cả gót chân cũng bóng bẩy như một viên trân châu. Từng dòng rượu vang chảy xuống cổ họng như đang lên men với tốc độ nhanh, đốt cháy ruột gan. Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng Tố Diệp, uống tiếp một ngụm nữa nhưng dường như còn cảm thấy môi lưỡi khô rát hơn cả ban nãy.

Không hiểu sao, anh bỗng cảm thấy cô gái này thích hợp nuôi ở nhà hơn, không nên cho cô lộ mặt công khai. Không biết tại vì vừa uống hai hớp rượu hay vì “phong cảnh” trước mặt quá đẹp, Niên Bách Ngạn lại chẳng thấy suy nghĩ vừa lướt qua đầu mình hoang đường hay ích kỷ chút nào. Ngược lại, nghĩ tới đây anh chợt cảm thấy hưng phấn vu vơ.

Nếu giữ người con gái đẹp này ở lại đây…

Nói khó nghe một chút, kể cả là giam lỏng…

Không phải anh không làm được.

Lồng ngực anh như bị hàng ngàn con ngựa dẫm đạp qua, khuấy động từng tế bào. Anh ngẩng đầu uống cạn hết chỗ rượu trong ly, đôi mắt mỗi lúc một sắc lẹm, khóa chặt dáng hình cô. Chỉ là ý tưởng này khiến anh suy nghĩ vẩn vơ, nếu ngày nào tan làm về nhà cũng được nhìn thấy cô thì thật ấm áp biết bao!

Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị một người con gái bó buộc, vì anh chưa bao giờ dám mơ ước điều đó, thế nên một khi có được sẽ trở nên rất tham lam. Anh thừa nhận bản thân mình càng ngày càng không biết thỏa mãn. Anh càng muốn có được nhiều ấm áp và hạnh phúc hơn.

Tố Diệp đứng bên cửa sổ chẳng hề hay biết chỉ trong mấy phút vừa qua tâm tư của Niên Bách Ngạn đã trở nên điên cuồng và kích động. Khi ngắm nhìn cũng đã đủ, cô bèn quay người lại, đi về phía anh, thở dài: “Một mình anh ở cả một căn nhà rộng lớn thế này không sợ à?”

“Chỉ cảm thấy cô đơn thôi!” Niên Bách Ngạn thẳng thắn trả lời, đưa cho cô một ly rượu vang: “Thế nên anh thà ở lại phòng nghỉ của công ty.”

“Ồ…” Tố Diệp gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng chần chừ mãi không đón lấy ly rượu.

Niên Bách Ngạn không hiểu hành động của cô. Cô giải thích: “Giờ em cứ nhìn thấy thứ gì màu đỏ là lại nhớ tới lúc Yêu Yêu tự sát, nhất là rượu vang, đỏ như màu máu vậy.”

“Khắc phục trở ngại tâm lý chính là công việc hàng đầu của những nhà tư vấn tâm lý như em. Nếu bản thân còn không vượt qua được, sao có thể giúp những người khác?” Niên Bách Ngạn vẫn cầm nguyên chiếc ly, vừa cười vừa khuyên nhủ.

Tố Diệp thở dài, giơ tay đón lấy. Đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng nhìn lớp rượu vang sóng sánh trong ly, cô lại cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Đưa chiếc ly lại gần đầu mũi, cô vẫn chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Một lúc lâu sau cô ngước mắt nhìn anh, có vẻ chịu thua: “Em cảm thấy sáng sớm ra đã uống rượu không tốt lắm.”

“Không tốt lắm hay không dám?” Niên Bách Ngạn cười nhạt.

Tố Diệp hít sâu một hơi rồi lại nhìn xuống ly rượu vang, cuối cùng đầu hàng thực sự: “Nói thật lòng, em vẫn chưa bước ra được ám ảnh chuyện của Yêu Yêu. Nói rằng sợ máu, thực chất là em sợ mất đi người thân.” Cô cũng không hổ danh làm bác sỹ tâm lý, chí ít vẫn còn nhìn thấu được nỗi sợ hãi đích thực của mình.

Niên Bách Ngạn trầm mặc một lúc, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt cô, giơ tay kéo cô vào lòng, cằm dịu dàng chống lên đỉnh đầu cô: “Kỷ Đông Nham cũng mắc bệnh sợ độ cao, anh nghĩ chắc em đã nhận ra.”

Tố Diệp gật đầu, không hiểu sao đang dưng anh lại nhắc tới Kỷ Đông Nham. Anh bèn nói tiếp: “Nếu như cậu ấy tới tìm em trị liệu, em sẽ áp dụng phương pháp gì?”

“Cách đối mặt trực tiếp nhất. Nếu anh ấy còn có khả năng tự khống chế thì bác sỹ tâm lý sẽ chủ trương áp dụng cách này để tiến hành điều trị. Đây là cách đơn giản nhất mà mang lại hiệu quả cao nhất.” Nói tới đây Tố Diệp bỗng bật cười: “Thực tế là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt em đã biết rồi, kết quả là anh ấy đã bị em đá thẳng xuống vực.”

Niên Bách Ngạn bàng hoàng nhìn cô.

“À… cần phải giải thích, lúc đó đang chơi trò Bungee.” Cô lập tức bổ sung.

Lúc đó Niên Bách Ngạn mới hiểu ra.

“Mục đích anh nhắc tới chuyện này là…”

“Em cũng nói rồi đấy thôi, có những chuyện thẳng thắn đối diện sẽ tốt hơn. Anh tình nguyện giúp em.” Niên Bách Ngạn chỉ vào chiếc ly: “Thử nhấm nháp một chút có lẽ sẽ khá phần nào.”

Tố Diệp nhìn chằm chằm chiếc ly rất lâu.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn bèn cầm nó lên, đưa tới trước mặt cô. Cô giơ tay miết nhẹ đáy ly. Màu đỏ rượu vang lộng lẫy lướt qua đôi mắt. Cô nhắm chặt mắt lại, khi mở ra lại lắc đầu: “Anh muốn giúp, sợ là phải phí tiền rồi.”

Niên Bách Ngạn không hiểu.

Cô bèn đi tới tủ rượu, lấy thêm hai chai rượu vang nữa, giơ về phía anh: “Nếu những chai rượu này cũng đáng tiền.”

Niên Bách Ngạn rất nhanh nhạy, lập tức hiểu ra cô định làm gì. Anh đi tới, không nói câu gì, mở luôn hai chai rượu vang đó ra, rồi liên tiếp mở thêm mười chai nữa, nhìn cô rồi nói: “Đủ rồi đấy!”

Tố Diệp cắn răng, ôm mấy chai rượu có chút do dự: “Em thấy hơi tàn phá rồi…”

Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ mím môi cười. Anh cầm bốn chai rượu đi tới bên bể bơi. Sau khi tắt hệ thống lọc nước, anh bèn đổ hết rượu vang đó xuống bể. Rượu và nước hòa vào nhau, như những linh hồn tuyệt đẹp đang dạo chơi dưới nước. Chẳng mấy chốc đã không còn thấy màu nước bể bơi đâu nữa. Niên Bách Ngạn đổ tiếp chai thứ hai, chai thứ ba…

Sau đó tới lượt Tố Diệp cũng gia nhập.

Khi cả bể bơi ngập một sắc đỏ tươi, Tố Diệp dường như nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập. Cô nắm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, nhìn cả một bể bơi bị rượu vang nhuộm đỏ, nuốt nước bọt: “Mấy năm nay người ta đang có trào lưu bồn tắm rượu vang, chứ chưa thấy bể bơi rượu vang bao giờ cả. Niên Bách Ngạn, chỗ này tốn bao nhiêu tiền?”

Niên Bách Ngạn đứng sau lưng cô, đặt hai tay lên eo cô, cười đáp: “Cô ngốc ạ! Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì tiền đã không còn quan trọng nữa rồi.”

“Sợ rằng anh tốn tiền mà vấn đề của em vẫn chẳng bế tắc.” Cô đứng bên hồ bơi, từ trên cao nhìn mặt nước sóng sánh sắc đỏ. Một cảnh tượng hoành tráng thế này chắc chắn vượt qua cảnh tượng ngày Lâm Yêu Yêu tự sát.

Mùi rượu và mùi không khí xung quanh tạo ra một cảm giác kỳ quái, nhưng trong mắt Tố Diệp đó là sự kinh hoàng. Cô quay người lại, ôm chặt Niên Bách Ngạn. Cứ cho cô là bác sỹ tâm lý, thì ai quy định làm nghề đó thì tâm lý phải hoàn toàn bình thường? Ai quy định tâm lý của họ phải rất kiên cố, vững vàng? Nếu ai cũng vậy thì các bác sỹ tâm lý cũng đâu cần thầy hướng dẫn.

“Không giải quyết được hay em đang né tránh?” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi bên tai cô.

Tố Diệp chỉ biết lắc đầu.

“Giống như em vừa nói đó, thẳng thắn đối diện.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng kéo cô ra, buông tay. Sau khi nói mấy câu này, anh đẩy cô một cái. Một giây sau, cả người Tố Diệp như con bướm bị gãy cánh, cô hét ầm lên rồi rơi thẳng xuống bể bơi.

Khoảnh khắc cô tiếp xúc với mặt nước, một tiếng “ầm” vang lên, cột nước đỏ thẫm dâng lên cao, bắn cả vào chiếc áo thun màu be của Niên Bách Ngạn. Anh vẫn đứng im bên hồ, yên lặng nhìn Tố Diệp rơi xuống nước.

Tiếng hét thảng thốt của Tố Diệp gần như rung chuyển cả bể bơi. Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã bị Niên Bách Ngạn đẩy xuống, sinh lý đã hình thành bản năng tự cứu mình. Cô uống mấy ngụm nước, không biết được tính là rượu hay là nước, cuối cùng ho sặc sụa, rồi đạp nước một cách vô thức đi tới bên thành bể. Sau khi bám chặt được vào tay vịn cô mới hoàn hồn, hét lớn về phía Niên Bách Ngạn vẫn đứng bên cạnh: “Anh điên rồi à? Em sẽ bị anh hại chết đấy!”

Niên Bách Ngạn chỉ từ tốn cười: “Em trai anh ba tuổi đã biết bơi, có biết làm sao nó học được không?”

Tố Diệp mím chặt môi nhìn anh, nhìn cái vẻ đắc ý và tự tin ấy, cô chỉ muốn xông lên cắn cho anh mấy nhát vào cổ.

Niên Bách Ngạn cũng biết cô chẳng quan tâm được tới chuyện này. Ánh mắt cô ngập tràn phẫn nộ, nhưng đẹp huyền ảo như màu rượu trong nước. Nụ cười anh mỗi lúc một lớn, như từng gợn sóng hòa vào đáy mắt. Anh cho cô một câu trả lời tuy tàn nhẫn nhưng đầy lý trí: “Anh dạy cho nó một số kỹ thuật bơi lội trước, sau đó thả nó xuống hồ nước không nhìn thấy đáy, thế là nó biết bơi!”

Cả người Tố Diệp chìm dưới nước. Áo sơ mi trên người cô đã bị thấm ướt, cả người đỏ hồng lên. Màu của rượu tôn lên làn da trắng của cô, khiến cô chỉ càng thêm hấp dẫn. Nhưng nghe xong mấy câu của Niên Bách Ngạn, lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên. Cô nhìn anh không tin nổi. Đây là lần thứ hai anh chủ động nhắc tới em trai mình, không ngờ đối với người thân mà anh cũng tàn độc như vậy!

Truyện convert hay : Thánh Ma

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 282: Kể cả là giam lỏng