Truyện tranh >> Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau >>Chương 141: Cô và mẹ tôi có gì khác nhau

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 141: Cô và mẹ tôi có gì khác nhau


Tố Diệp vẫn luôn cho rằng con người sống trên đời này phải luôn sợ hãi gì đó mới có được niềm vui, thật ra đây chính là bản năng của con người. Nhưng trong quá trình trưởng thành, dục vọng của con người càng ngày càng lớn. Khi còn lang thang thì chỉ cần ăn no bụng, no bụng rồi lại muốn có một nơi ổn định cuộc sống, có được rồi lại muốn không phải lo ăn lo uống, khi không còn phải lo từng bữa cơm hằng ngày lại muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, khi cuộc sống khấm khá hơn lại muốn đổi sang một chiếc xe tốt, đổi được xe rồi lại muốn mua một ngôi nhà lớn hơn, có nhà rồi lại muốn kiếm được nhiều tiền hơn, và kiếm tiền thì không bao giờ là thấy đủ. Cứ như vậy, khao khát và dục vọng như sóng biển, lớp sau dồn lớp trước. Con người từ những chần chừ, mê hoặc, sợ sệt ban đầu tới cuối cùng vì lợi ích trở nên khôn khéo, không ngừng tàn sát lẫn nhau, chẳng còn biết sợ điều gì. Sau cùng mới phát hiện, sau khi đứng được đầu ngọn sóng của chiến thắng, thứ ở lại bên mình chỉ còn sự cô độc, vì đầu ngọn sóng vốn rất chật hẹp, nó chỉ chứa được một số ít người như vậy thôi.

Cô cũng hiểu rõ đạo lý này, thế nên thứ chống đỡ cho cô bước tiếp không phải là khát khao hướng tới thành công, mà là lòng thù hận chất chứa sâu tận đáy lòng, vậy mà cuối cùng có một ngày vẫn có người chạy tới nói với cô, cô làm vậy sẽ chẳng vui vẻ chút nào. Đúng vậy, cô không hề vui vẻ.

Thế nên mới muốn hỏi người đàn ông trước mặt mình, anh ấy có vui không? Là một người tài giỏi có thể đứng trên thương trường, lãnh đạo mọi người, một người đàn ông thành công như thế, sau khi có được thứ mình muốn, anh vui chứ?

Dường như, hai chữ vui vẻ này đã chẳng còn ai nhắc tới nữa vì nó rất tầm thường.

Quả nhiên, một câu hỏi bất ngờ của Tố Diệp khiến Kỷ Đông Nham sững sờ, đến cả vẻ mặt thoải mái và bông đùa thường ngày của anh ta giờ đây cũng trở nên do dự. Rất lâu sau anh ta mới lại lên tiếng, giọng nói có phần thiếu tự nhiên: “Vui vẻ ư?”

Tố Diệp khẽ gật đầu.

Kỷ Đông Nham lại nhìn cô rất lâu, liếm môi, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, anh ta cầm ly rượu lên nhưng chưa uống chút nào đã lại đặt xuống. Từ đó dường như đã đâm trúng một điểm nhạy cảm nào đó của anh ta. Tố Diệp nhìn ra được một loạt các hành động vừa rồi của anh ta đều ngập tràn sự lo lắng dễ dàng nhận thấy.

Cô không thúc giục, yên lặng chờ câu trả lời. Vì cô cần nó để giải cứu cho sự mơ màng của mình.

Kỷ Đông Nham không biết nên nói sao, đầu hàng: “Nói thật là chưa từng có ai hỏi anh câu hỏi này.”

“Vậy bây giờ vừa hay anh có cơ hội nghiêm túc suy nghĩ.”

Kỷ Đông Nham nhìn cô không dời mắt, lại nâng ly rượu từ từ thưởng thức rượu, nhưng ánh mắt thờ ơ và đầu mày khẽ chau lại khiến Tố Diệp phán đoán được chính xác lúc này anh ta đang suy nghĩ. Ánh sáng trong màn đêm cùng với màu rượu vang trong tay anh ta hòa vào nhau, tạo thành một thứ ánh sáng lấp lánh từ từ trải qua trong lòng bàn tay, giống như tâm tư con người cũng đang dần sáng rõ.

Không biết qua bao lâu, anh ta mới đặt ly rượu xuống: “Thù hận… vốn là thứ khiến con người ta không vui vẻ.”

Một câu nói chứa đầy sức mạnh nhưng lại khiến bàn tay đang lắc ly rượu của Tố Diệp khẽ run lên, có vài giọt rượu vang đỏ hồng sánh lên mu bàn tay cô. Màu đỏ thẫm như máu thấm lên da thịt, một cảm giác nhói đau lạnh buốt khẽ tràn qua trái tim. Nếu trước đây chỉ mơ hồ thì giờ càng lúc càng rõ rệt, cũng giống như những đường ngoằn ngoèo được khắc lên bàn tay bởi những giọt rượu vang.

“Vậy tại sao anh…” Cô cụp mắt, giống như hỏi anh mà cũng như đang tự hỏi chính mình.

Kỷ Đông Nham đối diện thở dài nặng nề, chỉ nghe thấy anh chầm chậm lên tiếng: “Khi tình bạn trước kia đã không còn nữa, hai chúng tôi chỉ có thể thông qua cách tấn công trực diện và trần trụi nhất này để chứng minh sự tồn tại của đối phương.”

Tố Diệp bỗng ngước mắt lên nhìn anh.

Anh ta khẽ cười, trong nụ cười lại mang chút bi thương: “Quan hệ giữa anh và Niên Bách Ngạn so với việc nói đó là thù hận chi bằng nói đó là cách để chứng minh giá trị của đối phương. Phương thức có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng có lẽ chỉ có thể làm vậy. Thế nên có vui vẻ hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cả hai vẫn còn sống.”

Tố Diệp khẽ gật đầu. Đúng vậy, sao cô có thể quên mất định nghĩa của thù hận có vô vàn kiểu. Cô và Kỷ Đông Nham không giống nhau, chuyện đã trải qua cũng khác nhau về bản chất. Vậy thì định nghĩa về niềm vui đương nhiên cũng sẽ khác.

“Đông Nham! Tôi dần dần phát hiện bản thân mình đã không vui nữa rồi…” Một lúc sau cô thở dài, thanh âm nhẹ như không còn sức lực.

Giống như cánh hoa bị gió xuân thổi xuống mặt hồ, nó không thể làm chủ bản thân, chỉ biết xoay tròn theo từng con sóng, mặc cho dòng nước cuốn mình đi…

Sau đó, Tố Diệp đã tới bệnh viện.

Không phải tới thăm Bana mà là tới thăm Diệp Ngọc.

Đây là một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô.

Cô rất muốn đi gặp người phụ nữ rõ ràng biết trái tim của chồng mình đã không còn thuộc về mình nhưng vẫn bám riết không chịu buông ấy, rất muốn biết sau khi nhìn thấy những tin đồn về chồng mình giăng khắp nơi, cô ta có suy nghĩ gì.

Nhưng Tố Diệp không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tăng Vũ, khoác tay anh ta cùng đi ra còn có một người phụ nữ. Tố Diệp đã từng nhìn ảnh cô ta, là Khúc Nghệ. Tăng Vũ vừa đi vừa cúi đầu an ủi Khúc Nghệ, Khúc Nghệ đang khóc.

Sau khi thấy Tố Diệp, Tăng Vũ hơi ngạc nhiên. Anh ta dừng bước, Khúc Nghệ cũng ngẩng đầu lên, hai mắt đong đầy nước.

Đây là lần thứ hai Tố Diệp gặp Tăng Vũ, lần đầu tiên là ở Liêm Chúng. Trông anh ta mặt mũi thẫn thờ, râu ria xồm xoàm. Nhưng hôm nay thì khác, so với ánh mắt tiều tụy của Khúc Nghệ, anh ta lại rất hân hoan, phấn khởi, bộ quần áo trên người vừa vặn với vóc dáng, hàng lông mày rậm dày và đôi mắt to giờ càng trở nên dịu dàng, quyến rũ hơn.

“Bác sỹ Tố! Cô tới thăm… Diệp Ngọc?” Tăng Vũ hơi do dự. Anh ta đã nghe nói về chuyện của ba người Tố Diệp, Diệp Ngọc và Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp nặn ra một nụ cười, coi như lời đáp.

“À, đây là vợ tôi, Khúc Nghệ.” Tăng Vũ vội vàng giới thiệu.

Tố Diệp gật đầu: “Chào cô!”

Khúc Nghệ lau nước mắt: “Chào bác sỹ Tố! Tôi vẫn thường nghe chồng tôi nhắc tới chị.”

“Hai người…” Tố Diệp cũng chần chừ không dám hỏi.

“Chúng tôi vừa vào thăm Diệp Ngọc. Chỉ có điều… ha ha… cô cũng thấy rồi đấy.” Tăng Vũ khoác vai Khúc Nghệ, thấy mắt cô ta ươn ướt lại khẽ dỗ dành: “Đừng khóc nữa!”

Tố Diệp khẽ cười: “Bị mắng té tát?”

“Bác sỹ Tố! Tôi thật sự rất quan tâm tới người bạn Diệp Ngọc này, nhưng cô ấy…” Khúc Nghệ lại liếc nhìn Tăng Vũ.

Tăng Vũ có phần gượng gạo, gật đầu.

“Mọi việc rồi sẽ qua thôi, chuyện tình cảm đâu chỉ tại một bên.” Tố Diệp không biết nên nói gì, đành đáp một câu mơ hồ không rõ ràng như vậy.

Nhưng câu nói ấy hình như lại có chút tác dụng, Tăng Vũ bước lên trước chân thành nói: “Cảm ơn bác sỹ Tố!” Khúc Nghệ cũng tiến lên, ôm lấy Tố Diệp như thấu hiểu, nghẹn ngào: “Bác sỹ Tố! Cảm ơn cô đã an ủi. Tôi cũng chân thành hy vọng cô và anh Niên có thể ở bên nhau.”

Tố Diệp sững sờ.

Tăng Vũ và Khúc Nghệ tạm biệt cô rồi rời khỏi bệnh viện.

Ở một góc trong phòng bệnh, Diệp Ngọc đã nhìn thấy hết những cảnh này, cuộn chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng.

Hoàn cảnh trong phòng bệnh rất tốt.

Khi Tố Diệp đẩy cửa bước vào, nắng rực rỡ trút xuống thảm trải sàn. Diệp Ngọc nằm trên giường bệnh, đầu quay về phía cửa sổ, nắng cũng rọi lên gương mặt cô ta, trông có phần nhợt nhạt.

Trước khi tới, Tố Diệp đã hỏi qua bác sỹ chữa chính cho Diệp Ngọc mới biết tình hình bệnh tim của cô ta đúng là không lạc quan. Mặc dù bây giờ đã không còn nguy hiểm nhưng bác sỹ vẫn đề nghị nằm lại bệnh viện quan sát.

Bước lên trước, Tố Diệp mới phát hiện hình như cô ta vừa khóc, hai mắt đỏ quạch đến kinh người.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy Tố Diệp cũng không mấy kinh ngạc mà lại quay ngoắt đi, giọng lãnh đạm: “Tôi không muốn gặp cô!”

Tố Diệp không hề bực bội, vẫn bình tĩnh đáp: “Tin tôi đi, suy nghĩ của tôi không khác chị.”

Diệp Ngọc ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp: “Vậy cô còn tới đây làm gì? Chỉ muốn xem tôi đã chết hay chưa? Vậy thì cô thấy rồi đấy, tôi còn sống rất khỏe mạnh.”

“Trước mặt Tăng Vũ, Khúc Nghệ và Niên Bách Ngạn chị cũng phát điên thế này sao?” Tâm trạng của Tố Diệp trở nên điềm tĩnh một cách bất ngờ.

Diệp Ngọc cắn chặt môi, cho tới khi hơi chảy máu mới buông ra: “Tôi vốn dĩ cũng có thể nói chuyện với cô một cách bình tĩnh, nhưng Tố Diệp, cô quá bỉ ổi! Bình thường cô khó chịu với tôi thế nào, thậm chí lấy Bách Ngạn ra chọc tức tôi cũng không sao, tôi cũng không ngừng tự nói với bản thân mình đó là vì trong lòng cô tức giận, tôi có thể hiểu, nhưng, cô không thể…”

Lời nói được một nửa lại nuốt ngược trở vào.

“Tôi không thể làm sao?” Tố Diệp yên lặng nhìn cô ta.

Bờ môi Diệp Ngọc run lên, nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới nói, tràn đầy căm ghét: “Bách Ngạn đã đề nghị muốn ly hôn với tôi. Tố Diệp! Nếu không phải cô ở sau lưng xúi giục, anh ấy liệu có ly hôn với tôi không?”

Câu này khiến Tố Diệp đờ ra.

Cô hoàn toàn không ngờ Niên Bách Ngạn lại đưa ra đề nghị ly hôn một cách dứt khoát như vậy.

“Cô từ bỏ đi!” Diệp Ngọc nhìn cô, dằn mạnh từng chữ: “Tôi sẽ không đồng ý ly hôn với anh ấy đâu, tuyệt đối không!”

Tố Diệp không hiểu sao mình lại nhún nhường như vậy, cho tới giờ phút này cô cũng chưa chắc chắn mình tới thăm Diệp Ngọc là có mục đích gì. Nhưng cô cảm nhận được rất rõ ràng, khi biết được Niên Bách Ngạn đề nghị ly hôn với Diệp Ngọc trong lòng cô khẽ dấy lên một niềm vui nho nhỏ, chính nó khiến cô hụt hơi. Nếu không nghe được câu nói này của Diệp Ngọc thì cô có thể đường hoàng nói với cô ta, đúng là tôi muốn nhìn thấy chị thê thảm mới vui đấy. Nhưng bây giờ, câu nói ấy xoay vần trong đầu óc một hồi vẫn không thốt nên lời.

“Tố Diệp! Cô không để tôi sống yên ổn thì cũng đừng mong tôi để cô sung sướng.” Diệp Ngọc siết chặt tay: “Thêm nữa, cô có tư cách gì ra oai trước mặt tôi? Cô hận mẹ tôi chính vì bà đã cướp bố cô đi. Nhưng một khi Bách Ngạn ly hôn với tôi, thì cô và mẹ tôi năm đó cũng có gì khác nhau?”

Một cảm giác đau đớn trào dâng trong lòng Tố Diệp.

Câu nói cuối cùng của Diệp Ngọc như một đòn đánh cho cô tỉnh lại, rất lâu sau nó vẫn lẩn quẩn trong đầu óc, không thể xua đi được.

Lại hai ngày nữa trôi qua, không biết ai tung ra một đoạn clip, liền sau đó nó được truyền đi với tốc độ chóng mặt trên các trang mạng, sau đó còn có sự tham gia của báo chí, đoạn băng đó đã hoàn toàn xoay chuyển sự chú ý của dư luận đối với những thông tin bất lợi với Niên Bách Ngạn mấy ngày nay.

Nội dung trong đoạn băng rất rõ ràng.

Là một người phụ nữ đang đập xe.

Nó vốn chỉ là một đoạn clip vô cùng đơn giản, nếu chỉ dựa vào nội dung trong đó thì chẳng thể thu hút được dư luận. Nhưng lại có người tung tin, lôi ra ngoài ánh sáng mối quan hệ của nhân vật, hơn nữa còn miêu tả một cách sống động. Cô gái này chính là tình nhân bí mật của Niên Bách Ngạn đã bị báo chí vạch mặt. Sự thật chỉ có cô ta yêu đơn phương mà thôi. Thực tế từ sau khi bước chân vào tập đoàn Tinh Thạch cô ta đã thầm yêu Niên Bách Ngạn. Nhưng Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối không thèm để ý, trong một phút tức giận cô ta đã tự phá xe mình.

Truyện convert hay : Cao Lãnh Quốc Sư Vô Lương Thê

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 141: Cô và mẹ tôi có gì khác nhau