Truyện tranh >> Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau >>Chương 110: Sức mạnh ba người

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 110: Sức mạnh ba người


Chiếc xe mạnh mẽ của A Mộc Nhĩ chở Tố Diệp phi như bay, điên cuồng hướng về Natamu, cuối cùng cũng tới nơi tổ chức chính. Dưới trời xanh mây trắng, các dân du mục xung quanh đều đã xuất hiện với trang phục sặc sỡ, khiến cô trong một giây phút ngỡ rằng mình đã xuyên không về thời cổ đại, còn những người dân đang trên đường Nam chinh Bắc phạt, gây dựng giang sơn dưới sự lãnh đạo của Thành Cát Tư Hãn.

Lễ hội Natamu thu hút không ít du khách khắp nơi, đại đa số đều giống như Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, rời xa đô thị ồn ã tới đây để tranh thủ nghỉ ngơi.

Nghi thức tụng kinh Lạt–ma rất nghiêm túc. Đây là sự sùng kính của người Mông Cổ với những gì tổ tiên ban cho cũng như ước nguyện những điều tốt đẹp cho tương lai. Còn hạng mục thi đấu đương nhiên không thể thiếu ba trò truyền thống nhất, ngoài cưỡi ngựa, đấu vật và bắn tên ra, còn có cưỡi lạc đà, xe “Mễ Nhật Can”, cưỡi ngựa nghệ thuật… cùng nhiều các hạng mục phong phú khác, đương nhiên không thể kết thúc trong một ngày.

*Xe “Mễ Nhật Can”: Trong tiếng Mông Cổ có tên là “Áo Cổ Đắc Khảm”, nó được một ngựa kéo, có vòng bi và giảm xóc ở hai bánh xe được bơm căng lốp. Nó là phương tiện giao thông được sử dụng trên thảo nguyên. Loại xe này nhẹ nhàng và thuận tiện trong sử dụng, rất thích hợp với những cuộc đua cần tốc độ.

Tham dự cuộc thi đều là các tuyển thủ nổi tiếng xuất chúng từ khắp nơi trên thế giới, còn cả những cô gái Mông Cổ xinh đẹp. Tố Diệp nhìn đến hoa cả mắt, không ngừng hò hét vỗ tay theo.

Niên Bách Ngạn ngược lại không có mấy hứng thú với cuộc thi này. Chốc chốc anh lại nhìn Tố Diệp, đề phòng cô trong lúc hưng phấn chạy xa mất. Cô vừa hạ sốt, dù sao anh vẫn có chút lo lắng.

Thế nhưng nhìn ngàn lần vạn lần vẫn không trông chừng được.

Trên thảo nguyên nơi diễn ra lễ hội Natamu, vì có thêm rất nhiều du khách từ nơi khác tới nên cũng thiết đặt nhiều trạm kiểm soát cuộc thi. Cả những người dân bản địa cũng đang phát những món quà đủ kiểu đủ loại đại diện cho phong cách thảo nguyên. Tố Diệp rất thích những món đồ nhỏ xíu này, chất đống trong tay Niên Bách Ngạn.

Thế nên tới lúc anh đẩy cho A Mộc Nhĩ những thứ mình cầm, quay người lại mới phát hiện không thấy Tố Diệp đâu nữa.

Trên thảo nguyên, cảnh múa hát tưng bừng, các trận đấu sục sôi.

Bầu trời sạch sẽ trong veo như được gột rửa bằng nước tẩy trắng, dưới màu xanh mềm mại ấy là từng đàn ngựa xếp thành hàng cùng các thiện xạ. Bóng người đông đúc ngập tràn thảo nguyên vốn đã rộng lớn. Thế nên, tìm người trong lúc này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Điều đầu tiên Niên Bách Ngạn nghĩ tới chính là gọi vào di động của Tố Diệp. Tiếc rằng, đầu bên kia là tiếng nhạc chờ vui vẻ nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng cô. Anh vừa đi lại như thoi giữa dòng người vừa gọi cho cô 4, 5 cuộc điện thoại mới đột ngột nhớ ra, sáng nay Tố Diệp vì muốn được vui chơi thoải mái đã cố tình đi tay không, vốn không mang theo di động.

Lần đầu tiên anh thấy khó khăn khi tìm một người thế này, càng chỉ muốn khi nào tìm được lập tức trói gô cô lại, lông mày nhíu chặt. Rồi anh nhanh chóng gọi cho A Mộc Nhĩ, lệnh cho cậu ta khẩn trương tìm kiếm giúp. A Mộc Nhĩ nghe thấy Tố Diệp mất tích, dường như chẳng sốt sắng chút nào, cười ha ha nói với Niên Bách Ngạn, chỉ cần còn ở trên thảo nguyên thì hoàn toàn không thể mất tích được.

Nhưng câu nói này chỉ đổi lại sự lạnh lùng thiếu kiên nhẫn của Niên Bách Ngạn, thậm chí đến giọng nói cũng trở thành một mệnh lệnh nghiêm túc. Lúc đó A Mộc Nhĩ mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức đi khắp nơi tìm kiếm.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, khi Niên Bách Ngạn đang chen lấn giữa đám đông để tìm kiếm, có người vỗ nhẹ vào vai anh một cái, đối diện với anh là nét mặt rạng rỡ như hoa lê của Tố Diệp.

Sự lo lắng và tức giận tích tụ vẫn trong lồng ngực bỗng tuôn trào. Vầng trán Niên Bách Ngạn bỗng trở nên khó đăm đăm. Anh đang định mắng cô một trận bỗng thấy cô hớn hở hỏi một câu: “Thế nào? Bộ trang phục của người bản địa này em mặc có đẹp không?”

Người con gái trước mắt mặc lên người bộ trang phục rực rỡ đẹp mắt, đai áo to rộng ở giữa vẫn là vẫn màu người Mông Cổ ưa chuộng nhất và màu xanh lam thuần khiết của bầu trời. Mái tóc đen dài vốn thả ra sau giờ cũng búi lên thành kiểu tóc của các cô gái Mông Cổ, thậm chí trên đầu còn đeo không ít những trang sức sẵn có, độc đáo của người bản địa. Ban đầu khi cô vỗ nhẹ vào vai Niên Bách Ngạn, anh chỉ mải lo lắng, hoàn toàn không để ý sự thay đổi của cô,

giờ ngắm kỹ mới hiểu ra nguyên nhân cô biến mất.

“Sao không phát biểu ý kiến vậy?” Thấy mặt anh không biểu cảm gì, niềm vui trong lòng Tố Diệp như bị người ta dội cả gáo nước lạnh vào, tiếp đó cô lại nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt anh: “Không đến nỗi khó coi vậy chứ?”

Thật sự rất đẹp.

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Niên Bách Ngạn có phản ứng.

Bầu trời xanh biếc, thảo nguyên xanh mơn mởn, còn bộ trang phục thanh thoát màu sắc trên người cô trở nên tự nhiên và hòa hợp giữa trời đất này, như viên ngọc lấp lánh chói mắt, điểm xuyết thêm nét đẹp cho đồng cỏ bao la.

Bộ quần áo trên người rất vừa vặn với cô, đường cong tinh tế đồng thời còn thâu tóm được bản chất rộng rãi hào phóng, ngay thẳng vô tư của những người dân Mông Cổ. Dưới ánh nắng, nụ cười trên gương mặt cô như đón lấy toàn bộ vẻ đẹp trên thế gian, khiến người ta không nỡ xâm phạm tới nó.

Cảnh này trên thảo nguyên đương nhiên cũng thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Dưới trời xanh, cô gái xinh đẹp trong trang phục truyền thống của Mông Cổ nhẹ nhàng xoay tròn trước mặt người đàn ông cao lớn, tuấn tú. Cô nhảy múa vui vẻ như một khe suối trong vắt róc rách chảy. Còn anh yên lặng đứng đó, ngắm nhìn cô gái, khóe môi nở một nụ cười yêu chiều, cơ thể cao lớn như một dãy núi sừng sững an toàn. Dòng suối chảy quanh ngọn núi, không khác nào một bức tranh rực rỡ.

Họ giống như một mối tình xuyên không, một cổ một kim, khiến người ta không thể dời mắt.

Đến cả A Mộc Nhĩ cuối cùng cũng tìm tới nơi cũng phải vô thức vỗ tay: “Đẹp như công chúa Mông Cổ vậy.”

“Kiếm bộ quần áo này ở đâu ra vậy?” Nỗi bực tức trong lòng biến mất một cách thần kỳ. Anh nắm tay cô nhưng không nỡ trách mắng nửa câu.

Tố Diệp phất nhẹ chiếc áo khoác rộng thùng thình, rồi tự mình ngắm nhìn một lượt: “Thuê đấy!”

“Trên người em không mang theo đồng nào.” Niên Bách Ngạn cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một câu.

“Đúng vậy! Thế nên em đã để lại danh thiếp của anh rồi. Ở trên thảo nguyên này, người ta chẳng lo anh chạy mất đâu.” Tố Diệp đáp lại một câu vẻ không mấy quan tâm.

Niên Bách Ngạn nghe xong, nhất thời không biết nên khóc hay cười.

“Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy quần áo chúng ta mặc hàng ngày thuận tiện hơn.” Tố Diệp nói một câu chân thành.

Niên Bách Ngạn không thuận theo ý cô nữa, đưa tay kéo cô lại gần. Cô ngẩng đầu không hiểu, anh khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Lần sau đi đâu phải bảo với tôi một tiếng.”

Tố Diệp nhướn mày cười khẽ: “Anh à, năm nay em 28 rồi, không phải 18 đâu.”

“Sự thật chứng minh, độ tuổi tâm lý của em khi đi du lịch còn chưa tới 18.” Ngữ khí của anh trở nên nghiêm nghị.

Tố Diệp làm như nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời: “Em vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm nay rồi. Mặc dù anh nói cầu anh qua nhiều hơn đường em đi, nhưng số ngọn núi em từng leo không ít hơn số cầu anh qua đâu.”

“Ngụy biện vô lý!” Anh chau mày.

Cô ngước mắt nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ: “Hình như vừa nãy vì không thấy em đâu… anh đã lo lắng?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ điệu vô cùng khẳng định.

Niên Bách Ngạn hơi híp mắt lại, bất ngờ hỏi ngược: “Lẽ nào tôi không được lo lắng cho em ư?”

Câu nói nằm ngoài dự liệu của Tố Diệp, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Tuy thế cô nhìn rất rõ sự chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt anh khi hỏi câu này, trong tim cô khẽ lướt qua một dự cảm không giống như những gì đã trù liệu.

Thấy cô ngẩn ra, anh tưởng nhầm rằng cô xấu hổ, nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Bởi vì… tối qua em bị sốt.”

“À… em không yếu đuối vậy đâu, đã khỏe lâu rồi.” Tố Diệp thấy anh cho một đường lui, đương nhiên phải vội vàng tận dụng. Cô đưa tay thoải mái khoác lên vai anh, hơi dùng sức một chút, trông giống như treo mình vào người anh hơn: “Cũng phải cảm ơn cái gối ôm hình người này.”

Niên Bách Ngạn cũng thuận theo cảm xúc của cô: “Nhưng mà xem ra có người nào đó chẳng biết cảm ơn gì cả.” Dứt lời anh bèn kéo nhẹ bộ quần áo trên người cô.

Nụ cười của cô trông càng nịnh nọt hơn: “Tổng giám đốc Niên kính yêu, anh hiểu lầm em thật rồi. Nếu em không biết có ơn báo đáp thì bộ quần áo này không chỉ là thuê đâu.”

Niên Bách Ngạn đành chịu trận trước cái miệng quỷ quyệt của cô, chỉ biết mỉm cười.

Cả ngày trời, Tố Diệp đều chìm trong cảm giác hưng phấn và nhiệt huyết chưa từng có.

Thấy người ta cưỡi ngựa, cô chỉ hận không thể trèo lên người ai đó, víu lấy cổ, cổ vũ cho tuyển thủ. Đến tối, cô đã kết giao được với không ít tuyển thủ bản địa, thoải mái xưng anh em với họ, còn được mời tham gia buổi đốt lửa trại tối nay.

Cô nhiệt tình với lễ hội Natamu đến mức đó, cái giá phải trả là sau khi vào trong lều chiên chẳng thều thào nói được câu nào, cổ họng khản đặc.

Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh lẳng lặng lấy ra một hộp kẹo ngậm, đổ ra, đưa cho cô hai viên, đợi cô ngậm vào miệng rồi mới bất lực nói: “Tinh thần nhiệt tình của em nếu được dùng vào công việc thì tốt rồi.”

Cô đau họng, chỉ kịp đưa mắt lườm anh.

“Đừng quên, em còn kỳ kiểm tra, không qua được tôi vẫn sẽ trừ tiền của em.” Anh lại rót cho cô cốc nước.

Tố Diệp đón lấy, tay kia nắm chặt lại thành nắm đấm, giơ ra trước mặt anh, dáng vẻ như thề quyết đấu với anh tới cùng. Anh thấy vậy có chút vui vẻ, đang định trêu chọc cô mấy câu thì bỗng có một người chui vào trong lều chiên, sau khi nhìn thấy và uể oải chào hỏi, anh ta ngồi phịch xuống giữa hai người.

Tố Diệp bị đẩy thẳng sang một bên giường. Cô chỉ vào người đàn ông như vừa rơi từ trên trời xuống, cất lời, giọng khàn khàn: “Kỷ Đông Nham? Sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông vô duyên vô cớ xuất hiện trong lều này như một tên giặc ngoại xâm có hành vi cướp bóc, không những ngông nghênh đi vào còn ngang ngược chiếm lấy cái giường vốn đã chẳng rộng rãi gì. Sau khi nghe thấy giọng nói như tiếng đàn phong cầm hỏng phát ra, anh ta khoác tay lên vai cô, lắc đầu làm bộ thương xót: “Chẹp chẹp, hôm nay em phải phấn khích tới mức nào mà giọng khản đặc đến mức này?”

Kiểu hỏi một đằng đáp một nẻo của anh ta không khiến Tố Diệp thấy bực bội nhưng lại khiến Niên Bách Ngạn khẽ hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Kỷ! Khách không mời mà tới cũng phải chọn thời điểm thích hợp mới được.”

Kỷ Đông Nham cũng chẳng khách khí với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc Niên! Cô nam quả nữ ở chung một phòng hình như cũng không phải tác phong của anh thì phải.”

Có lẽ tới một hoàn cảnh mới, mọi người đều rời xa những đấu đá, những toan tính thâm hiểm, những người “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm” trong chốn thương trường. Thế nên khi hai người tranh cãi nhau, không còn kiểu nói xỏ xiên với hàm ý khác, phần nhiều là những câu châm chích thẳng thừng đơn giản.

Tố Diệp thấy vậy đầu đau buốt không ngừng, vội kéo một người lại, cố gắng nói bằng chất giọng không khác gì cái cồng vỡ: “Hai người ở Bắc Kinh cãi nhau còn chưa chán sao? Ngừng một lát có được không?”

Niên Bách Ngạn chỉ vào cốc nước trong tay cô, lạnh lùng nói: “Uống nước đi!”

Kỷ Đông Nham càng không chịu tụt lại phía sau, liếc mắt nhìn thấy hộp thuốc ngậm bên cạnh, vớ lấy vài viên nhét vào miệng Tố Diệp: “Ăn kẹo ngậm là nhanh khỏi nhất.”

Nét mặt Tố Diệp bi thảm, ngậm một viên trong miệng: “Em đắc tội với ai chứ?”

“Kỷ Đông Nham! Cậu tới đây du lịch là tự do của cậu. Muộn lắm rồi, muốn ôn chuyện cũ, sáng sớm mai quay lại.” Sắc mặt Niên Bách Ngạn lạnh tanh.

Ánh mắt Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn cũng rất lạnh nhạt, nhưng quay sang Tố Diệp lập tức bày ra vẻ thoải mái phóng túng, nằm thẳng cẳng lên giường: “Thật ngại quá! Tôi tới đây hơi muộn nên chưa kịp đặt lều chiên, diện tích ở đây không nhỏ, thêm tôi cũng chẳng chật được.”

Tố Diệp nghe xong hai mắt trợn trừng, tự chỉ vào mình, rồi chỉ vào Niên Bách Ngạn cuối cùng ngón tay dừng lại trên người Kỷ Đông Nham, cất giọng vịt đực: “Ba người một giường? Đùa sao?”

“Bé cưng à, đừng nói chúng ta mờ ám như vậy, giường đương nhiên phải nhường cho phụ nữ rồi, anh và tổng giám đốc Niên ngủ dưới thảm.” Kỷ Đông Nham nói xong liền quay sang nháy mắt với Niên Bách Ngạn: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nằm quá gần anh đâu, không lại làm phiền giấc mộng đẹp của anh.”

Đầu mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt, anh đứng dậy, vén cửa lều lên: “Ra ngoài!”

Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn Tố Diệp: “Em không nhẫn tâm đến thế chứ? Anh mà ra ngoài là ngủ trên cỏ thảo nguyên thật đấy.”

“Gói thuốc nổ” bị vứt thẳng vào tay Tố Diệp, không phải cô không liếc thấy cái nhìn cảnh cáo đầy sắc bén của Niên Bách Ngạn, bên này lại là ánh mắt đáng thương của Kỷ Đông Nham. Cô khẽ thở dài, kéo cánh tay Kỷ Đông Nham, mặc dù giọng nói đã khàn đi nhiều nhưng vẫn nghe ra được sự chân thành: “Đương nhiên tôi không thể nhìn anh ngủ trên thảo nguyên rồi, lỡ có con ngựa hoang nào tuột mất cương nhất thời nhàm chán, đi dạo một vòng, dẫm anh nát thành bùn thì phải làm sao?”

Mắt Kỷ Đông Nham sáng rực lên, còn vẻ mặt Niên Bách Ngạn lại dần dần lạnh ngắt.

“Tối nay anh có thể ở lại.” Tố Diệp quyết định, đúng vào lúc Kỷ Đông Nham vui mừng, cô chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng anh phải đồng ý với tôi, anh phải cùng chung sức với tổng giám đốc Niên, giúp tôi giành được danh hiệu trong đại hội Natamu ngày mai.”

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cuồng Binh

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau - Chương 110: Sức mạnh ba người