" Ân Thần, cậu mang nhiều như thế này làm gì cơ chứ! " Tiêu Tiểu Diệp vừa giúp Cung Ân Thần mang đồ lên kí túc xá vừa cằn nhằn.
" Đem đồ để tiện mà dùng!" Cung Ân Thần cười trừ.
" Lạy bà, lần sau có tiện thì cũng ít thôi." Tiêu Tiểu Diệp đưa được đống đồ lên tầng thì thở hồng hộc.
" Ok." Cung Ân Thần cười. Có lẽ, chỉ khi ở bên Tiêu Tiểu Diệp thì cô mới có thể trở về như lúc trước.
Cung Ân Thần xếp đồ vào giường rồi bắt đầu lấy một bịch thuốc ra uống.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn đống thuốc, đọc tên một hồi thì lo lắng," Này, Ân Thần, sức khỏe có vấn đề hay sao mà toàn uống thuốc này vậy?"
" Mấy ngày trước không cẩn thận rơi xuống bể bơi của nhà, sốt lên." Cung Ân Thần bịa ra một cái lí do.
" Lớn thế rồi mà vẫn không cẩn thận." Tiêu Tiểu Diệp cằn nhằn.
" Cậu như mẹ tôi vậy!"
" Im đê."
Soạn sửa đồ xong thì cũng đã rất trưa rồi, Cung Ân Thần và Tiêu Tiểu Diệp lười ăn cơm căng-tin nên đành ra ngoài ăn. Đường phố tấp nập người qua lại, bây giờ cũng đã là giờ tan làm nên quán ăn đông như kiến.
Cung Ân Thần sau khi gọi món, trở ra thì nhìn thấy Tiêu Tiểu Diệp đang hướng ánh mắt về cái công viên phía trước. Cũng đã 2 tháng kể từ khi Tôn Niệm Hàn và Tiêu Tiểu Diệp chia tay, tuy luôn luôn mỉm cười nhưng cô biết Tiêu Tiểu Diệp vẫn chưa quên được hắn.
" Nhìn gì vậy?" Cung Ân Thần ngồi xuống, gọi hồn Tiêu Tiểu Diệp.
" Người đàn ông đó đã từng nói với tôi rằng cả một đời anh ấy chỉ yêu tôi nhưng bây giờ đã chẳng còn gì nữa!"" Tiêu Tiểu Diệp u buồn nói.
" Không yêu kẻ này thì yêu kẻ khác, chẳng phải thiếu đàn ông đâu!" Cung Ân Thần tươi cười.
" Vậy còn cậu, cậu yêu ai?"" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
Nụ cười của Cung Ân Thần tắt ngấm. Yêu ư, người mà cô yêu là Thẩm Hạ Thiên nhưng mà tình yêu ấy phải chăng quá xa vời.
" Người mà tôi yêu là gió và trăng là đêm thu mùa hạ." Cung Ân Thần nuối tiếc.
" Thôi đi, văn vẻ gì cơ chứ!" Tiêu Tiểu Diệp bĩu môi.
Cung Ân Thần cười trừ.
Có lẽ bữa ăn hôm ấy là bữa ăn vui nhất của cô, sau những vất vả, đau đớn, chí ít bên cạnh cô còn có một người bạn thân như Tiêu Tiểu Diệp.
Nhưng cô nào hay biết, ở ngoài con đường kia, có một chiếc xe im lặng bám theo cô từ khi rời trường tới giờ.
" Thẩm Hạ Thiên, cậu là một thằng hèn!" Bạch Niên Vũ nhìn Thẩm Hạ Thiên nãy giờ cứ nhìn chăm chăm vào hai cô gái kia, than thở.
" Hèn mà bảo vệ được người tôi yêu thì tôi tình nguyện hèn cả đời." Thẩm Hạ Thiên nói.
Bạch Niên Vũ lắc đầu, " Vậy sao còn muốn cưới cô ấy, cho dù biết như vậy thì sẽ làm tổn thương nhau?"
Thẩm Hạ Thiên im lặng. Bởi vì anh yêu cô, cũng muốn cưới cô làm vợ, thế nhưng vòng xoáy hận thù đã ngăn cản. Anh khiến cô hiểu lầm rằng anh lấy cô vì để trả thù nhưng thật ra anh chỉ muốn bảo vệ cô khỏi những người Cung gia chỉ biết lợi dụng kia.
" Biết bà Emma nói với tôi gì không, yêu là độc dược không thuốc giải. Con người dù thông minh đến mấy cũng đều ngu ngốc lao vào nó." Bạch Niên Vũ thở dài.
" Sau này, tôi sẽ cưới Tiêu Tiểu Diệp, sẽ bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu. Còn cô gái mà tôi chờ đợi có lẽ cả đời này cũng chỉ là vô duyên." Bạch Niên Vũ nói tiếp.
Thẩm Hạ Thiên vỗ vai Bạch Niên Vũ, " Tôi nói cậu một điều, mưa dầm thấm lâu."
Bạch Niên Vũ hướng mắt về phía cô gái đang mỉm cười ngọt ngào kia, miệng nhếch lên. Cô gái này, 2 tháng trước còn khóc lóc kể lể thất tình thế mà bây giờ đã cười tươi như nắng, quả thực là rất thú vị nha. Tiêu Tiểu Diệp, ngày tháng còn dài, ta còn duyên nhiều.
***
Sau khi ăn xong, cả hai người cùng về kí túc xá.
Cung Ân Thần đột nhiên dừng lại, bởi cô nhìn thấy, bên cây phong trước kí túc xá, có người đang đứng đấy.
Người kia dường như cũng thấy cô, anh ta loạng choạng đi tới.
" Lisa, ba tháng nay anh vẫn không thể nào quên được em. Rốt cuộc là tại sao em lại chia tay anh hả?" Người đàn ông kia nắm lấy bả vai cô, đau lòng nói.
Tim của Cung Ân Thần nhói đau lên. Đối mặt với Justin bây giờ chính là điều mà cô lo sợ nhất. Cô cố đẩy anh ra. " Justin, buông tôi ra!"
Justin không hề buông, đã thế lại còn ôm chặt cô hơn. Mùi rượu tản ra trên người anh khiến cho Cung Ân Thần càng thêm đau đớn.
" Anh biết, từ đầu tới cuối, em chỉ xem anh như là kẻ thay thế, thế nhưng anh vẫn không thể nào để bản thân hết yêu em được. Lisa, quay trở lại được không? Anh mệt rồi." Justin ghì cô vào lòng, giọng anh khản đặc.
Nước mắt chẳng hiểu sao rơi ra, từng giọt rơi trên áo Justin, Cung Ân Thần trong lòng nổi sóng, cô không muốn tiếp tục tổn thương anh, " Justin, xin lỗi. Em không muốn tổn thương anh. Nếu bây giờ em quay lại với anh thì hình bóng của anh ấy sẽ lại đeo bám em. Khi nhìn vào đôi mắt của anh, em lại thấy anh ấy. Em không muốn làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Cảm ơn tình yêu của anh nhưng em yêu anh ấy. Nếu yêu em thì xin hãy chúc phúc cho em."
Cả người Justin cứng đờ lại, những lời nói kia như dao đâm sắc vào trái tim anh.
" Anh xin lỗi vì đã làm phiền em. Anh từng hi vọng, một ngày nào đó, trong trái tim em, cái tên Justin này sẽ khiến cho em vĩnh viễn khắc khoải, giống như tình yêu của em dành cho anh ta vậy. Anh lầm rồi, cho dù anh cố gắng đến mấy cũng chẳng thể nào xoá nhoà đi tình cảm của em với hắn." Justin buông cô ra, ánh mắt anh ôn nhu nói. Cho dù cô tổn thương anh tới như thế nào thì đối với anh, cô vẫn là tình yêu cháy bỏng của anh.
Justin bước từng bước nặng nề rời đi.
Cung Ân Thần nhìn theo bóng lưng anh, vết thương trong lòng bị cào rách. Cô chấp nhận Justin là bởi vì anh có đôi mắt màu xanh thẳm như biển khơi, giống với đôi mắt của Thẩm Hạ Thiên. Cô ích kỉ, lợi dụng anh để rồi khiến anh tổn thương sâu sắc. " Justin, ngoài kia có nhiều cô gái tốt hơn em vạn lần, hi vọng anh tìm thấy."
Cô trở về phòng của mình. Tiêu Tiểu Diệp đối với chuyện của cô và Justin không nhắc đến một lời nào cả.
" Diệp Cẩu, cậu muốn có tình yêu như thế nào?" Cung Ân Thần nằm xuống giường, hỏi.
Tiêu Tiểu Diệp suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói: " Chỉ cần anh ấy nói với tôi rằng: " Em ở bên ai cũng là khoảng trống trong anh" thì nhất định tôi sẽ yêu người ấy."
Cung Ân Thần không bằng lòng. " Vậy chỉ cần có người nói là cậu yêu sao? Dễ dãi thế."
Tiêu Tiểu Diệp cười, " Người đàn ông ở công viên mà tôi đã gặp 2 tháng trước ấy, chính anh ta đã khiến tôi tin vào đó." Cô nghĩ tới vẻ mặt tiếc nuối của người kia khi nhìn mối tình đầu được người đàn ông khác chăm sóc còn anh ta chỉ có thể đứng ở bên đường thì cô lại liên tưởng đến câu nói này, thế nên cô đã xác định rồi, chỉ cần có người nói với cô như vậy thì cô sẽ yêu.
Cung Ân Thần khoé môi cười, " Tiêu Tiểu Diệp, đường duyên phận của cậu rất tốt." Bởi vì người đàn ông đó là Bạch Niên Vũ, là vị hôn phu của cậu.