Từ sau khi weixin mở ra cánh cổng thế giới mới để oán giận người khác, Nguyễn Kiều thường mắng Lâm Trạm đôi câu.
Điều thần kỳ chính là lời nói đầy vẻ tàn ác nhưng Đạo Minh Tự Lâm Trạm chưa từng nổi bão, giống như bạn bè thân thiết.
Cũng đành chịu, dù sao mỗi lần đều là Lâm Trạm tìm cô nói chuyện trước.
Tục ngữ nói đúng, người khơi gợi trước đáng bị dỗi.
Thứ hai Nguyễn Kiều có tiết học tư duy.
Giáo viên môn tư duy tụng kinh giống như đang trong Phật đường, cứ lảm nhảm liên tục, chỉ còn thiếu cái mõ gõ mà thôi.
Đi học hai mươi phút, phòng học đã nằm ngủ gần hết, Hứa Ánh cũng thuộc một trong số đó, cô ấy ngủ xong tiết thứ nhất, còn định ngủ tiếp tiết thứ hai.
Nguyễn Kiều cũng hơi buồn ngủ, ghi bài xong, cô cúi đầu lướt weibo, lặng lẽ làm việc riêng.
Đúng lúc này, trên màn hình nhảy ra một thông báo nhắc nhở đến từ weixin của “Ớt Chỉ Thiên”.
Mở weixin ra, đập vào mắt là ảnh chụp màn hình Vương Giả Vinh Quang.
Ớt Chỉ Thiên: 【 Sadako muội muội, cậu giấu nghề quá há, thế mà cũng có chơi Vương Giả】
Ngay sau đó anh lại gửi ảnh chụp màn hình tiếp.
Ớt Chỉ Thiên: 【 Cái này tớ phải sắp xếp sao thế, có thể nằm trên Vương Giả không?】
Nguyễn Kiều yên lặng nhìn lướt qua, đồng thau tam, rốt cuộc tự tin đến từ đâu thế?
Mặt cô bất động trả lời tin nhắn.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Vấn đề của cậu là do đọc sách thì không nhiều, nhưng lại nghĩ quá nhiều】
Nửa tiết học sau, Nguyễn Kiều đều tán gẫu cùng Lâm Trạm.
Đồng hồ sinh học của Hứa Ánh vẫn còn rất chuẩn, sắp tan học liền tỉnh dậy.
Khi cô ấy mơ màng xoa mắt ngồi dậy thì nhìn thấy Nguyễn Kiều đang cúi đầu, đánh chữ ở dưới bàn.
Hứa Ánh ngáp một cái, uể oải hỏi: “Kiều Kiều, chép bài rồi chưa?”
Nguyễn Kiều đáp lại, đưa quyển ghi chép đến trước mặt Hứa Ánh, sau đó tiếp tục đánh chữ.
Lúc này Hứa Ánh mới cảm thấy kỳ quái, “Kiều Kiều, cậu đang nói chuyện cùng ai thế? Bạn trai hả?”
Nguyễn Kiều khựng lại, cất di động, vội vàng lắc đầu.
“Không có… Tùy tiện tâm sự thôi.”
Không biết tại sao, cô có hơi chột dạ.
Đúng lúc chuông tan học vang lên, Nguyễn Kiều nhẹ nhàng thở ra, đề tài xem như bỏ qua.
***
Buổi tối thứ hai, bộ học tập sắp mở họp, Nguyễn Kiều lấy bảng kiểm tra tiết, nhìn lướt qua.
Biên Nguyệt cũng cầm bảng kiểm tra, sang đây ngồi bàn bạc với cô: “Nguyễn Kiều, ngày mai cậu đến tòa Tư Tiến kiểm tra tiết, tớ đến tòa Chí Thành nha, tớ cách tòa Chí Thành không xa lắm.”
Tòa Chí Thành, ngày mai lớp Hán ngữ đối ngoại có tiết ở trên tòa Chí Thành.
Nguyễn Kiều không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng cô có chút nghi ngờ, cô đã xem lịch học trong trường chia sẻ trên app của cô ấy, tối ngày mai lớp Biên Nguyệt có tiết máy tính ở tòa Khoa học công nghệ.
Biên Nguyệt học xong tiết một tiết hai, lại đến kiểm tra tiết ba bốn của bộ phận Quốc tế, vậy phải đi từ tòa Khoa học công nghệ đến tòa Chí Thành.
Sao mà không xa lắm?
Rõ ràng tòa Tư Tiến ở ngay bên cạnh tòa Khoa học công nghệ.
Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm tiết?
Hai người họp xong, vừa vặn tiện đường nên cùng nhau đi vào tòa phòng ngủ.
Nguyễn Kiều cảm thấy có hơi khó chịu.
Cô theo bản năng không muốn thân với Biên Nguyệt lắm, cảm giác không phải là người cùng đường.
Nhưng Biên Nguyệt cũng rất biết ăn nói, cũng có thể khơi mào đề tài, Nguyễn Kiêu hay đáp lại mấy câu, suốt dọc đường cũng không lúng túng lắm.
Khi đi đến quảng trường Ánh Tuyết, Biên Nguyệt đến tiệm trà sữa mua hai ly nước, đưa một ly của Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều ngẩn người, nhận lấy, “Cảm ơn, ly này tám đồng phải không?”
Đôi mắt Biên Nguyệt cười cong lên, “Không cần đâu, tớ mời cậu uống đó.”
Nguyễn Kiều hơi khựng lại, rồi nói cảm ơn.
Quảng trường Ánh Tuyết rất náo nhiệt, mỗi đêm đều có đội nhóm hoạt động ở đây.
Biên Nguyệt kéo Nguyễn Kiều đi xem đủ loại biểu diễn trượt patin của đội nhóm trượt patin, chốc chốc lại nói chuyện với cô.
Cho tới khi nói đến vấn đề phòng ngủ, Biên Nguyệt giống như lơ đãng hỏi câu, “Phòng ngủ tập thể của các cậu có phải vui lắm không? Tớ nghe nói phòng ngủ nam nữ không tách riêng tầng lầu.”
Nguyễn Kiều nhàn nhạt trả lời, “Cũng được.”
Biên Nguyệt tiếp tục hỏi: “Cậu ở tầng bốn hả? Tớ nghe nói lớp Hán ngữ đối ngoại cũng ở tầng bốn.”
“Đúng vậy.”
Biên Nguyệt: “Bộ phận Quốc tế của khóa này nổi thật đấy, lớp Hán ngữ đối ngoại của mấy cậu ấy có... Đạo Minh Tự Nam Đại gì đấy, tớ nghe nói lúc học huấn luyện quân sự rất là hung hăng.”
“……”
Nguyễn Kiều không nói chuyện.
Sao cô cảm thấy... Biên Nguyệt có chút... ý của "Tuý Ông không phải ở rượu"?
Trên đường trở về phòng ngủ Nguyễn Kiều còn đang suy nghĩ, có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không, Lâm Trạm cũng đâu có làm người khác yêu thích đến thế?
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Kiều tìm kiếm số điện thoại của Biên Nguyệt trên Alipay, thuận lợi tìm được tài khoản Alipay của Biên Nguyệt.
Cô chuyển tám đồng cùng với lời nhắn kèm theo: Cảm ơn trà sữa của cậu.
Thân thiết với người quen sơ sơ không phải là thói quen tốt.
Nợ nhân tình cũng không được.
***
Hôm nay phòng ngủ đầy đủ người, Chu Lộc cũng có ở đây.
Khi Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan lại đang chơi game.
Đến ván nghỉ giữa trận, Tống Loan Loan hỏi Chu Lộc, “Chị Lộc, ngày mai cậu có đến trường không?”
Chu Lộc đang dùng máy tính, mắt không rời khỏi màn hình, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Không đi.”
Nghe Chu Lộc nói như vậy, Nguyễn Kiều khựng lại.
Cô rửa tay xong, vặn tắt vòi nước, đến bên cạnh bàn Chu Lộc,
Cô gãi gãi tóc, giọng điệu có chút do dự, “Chu Lộc, nếu ngày mai cậu không có chuyện quan trọng... thì vẫn nên tới trường đi, tối mai bên trường sẽ đi kiểm tra tiết của lớp mấy cậu.”
Chu Lộc gỡ tai nghe xuống, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt lạnh băng, “Vậy à?”
Nguyễn Kiều khẽ gật đầu.
Chu Lộc mò tìm hộp kẹo trên bàn, không mặn không nhạt đáp, “Được.”
Kẹo bị cô ấy ngắm xem vài vòng, sau đó lại bị ném vào trong ngực Nguyễn Kiều, “Cho cậu, quá ngọt.”
Nguyễn Kiều lờ mờ, cúi đầu nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Chu Lộc quay người lại, không nhìn cô nữa.
Trần Dương Dương và Tống Loan Loan đánh xong một ván trò chơi, rồi lại chợt nhớ tới hỏi Nguyễn Kiều.
“Kiều Kiều, có phải lúc nãy cậu nói tối mai bên trường sẽ kiểm tra tiết của lớp tụi tớ không?”
Nguyễn Kiều: “Ừm, nếu bị bên trường tra ra được là trốn học thì sẽ bị lên Bảng trắng.”
Trần Dương Dương không thèm để ý mà “xùy” một tiếng, chống cằm nhìn cô, “Đó là cậu đi kiểm tra sao? Ngày mai tớ không muốn đi.”
Nguyễn Kiều lắc đầu, “Không phải, là một người khác giúp kiểm tra lớp các cậu.”
“Như vậy à……” Trần Dương Dương nghịch di động, không nói tiếp nữa.
Cô ta ở trong nhóm @ hết tất cả các thành viên.
Trần Dương Dương: 【 Các đồng chí, tối mai phải đi học hết nha, bé ngoan ở phòng ngủ tụi tớ nói, ngày mai bên trường sẽ tới kiểm tra tiết.】
Khi nhận được tin tức này trong nhóm, Lâm Trạm và Giang Thành đang chơi bida ở ngoài trường.
Giang Thành nhướng mày, “Ồ, cô em ở phòng ngủ kế bên trong hội học sinh à, cảm tình tốt đấy, lần sau mời cậu ấy ăn một bữa cơm, nói không chừng có thể đưa một xấp giấy xin nghỉ cho cậu ấy.”
Lâm Trạm liếc cậu ấy một cái, “Nói không chừng người ta không thích ăn cơm.”
Giang Thành vui vẻ, “Cậu có bệnh sao, nói gì thế.”
Lâm Trạm tiếp tục liếc cậu ấy.
Biết cái gì, trong vòng bạn bè của Quả Hồng muội muội có từng đăng, cô thích ăn mỳ, không thích ăn cơm.
Giang Thành nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, lần đó ở quán nướng, có phải cậu đánh nhau giúp cậu ấy không? Chính là cậu ấy phải không? Haizz, lúc đó tớ còn đang suy nghĩ, cậu bắt đầu nhiệt tình từ lúc nào thế?”
Lâm Trạm đang mất hồn, không lên tiếng.
Đúng lúc này, hai nữ sinh muốn kết bạn đang đến gần.
Giang Thành lơ đãng nhìn thấy, sau đó hăng hái.
Cậu ấy huýt sao, nhướng mày với Lâm Trạm: “Vận đào hoa không tệ nha, đại mỹ nữ Biên đến nữa rồi kìa.”
Biên Nguyệt mặc váy chữ A màu xanh nhạt, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, mái tóc suôn dài rất sáng mắt, nhìn lướt qua rất giống như kiểu nữ thần.
Nhưng Lâm Trạm nhìn cũng chưa từng nhìn, tự dùng đầu nhám mài đầu cơ.
Biên Nguyệt giữ khoảng cách hơn hai thước với Lâm Tram rồi dừng lại.
Giang Thành không đành lòng nhìn mỹ nữ bị ghẻ lạnh, liền khơi gợi đề tài, “Đại mỹ nữ Biên, có việc gì sao?”
Biên Nguyệt nhìn cậu ấy, ánh mắt lại chuyển về trên người Lâm Trạm, “Lâm Trạm, đúng lúc tớ đi ngang qua đây, thuận tiện nói cho cậu một tiếng, ngày mai tớ sẽ kiểm tra tiết của lớp mấy cậu, tốt nhất các cậu nên đi học.”
Giọng nói của cô ta nghe qua không chút để ý, nhưng ánh mắt lại cứ cố ý vô tình dừng trên người Lâm Trạm.
Lâm Trạm không đổi tư thế, biếng nhác, vẫn không nhìn cô ta.
Nhưng Giang Thành lại bật cười thành tiếng, “Trùng hợp quá, đúng lúc có cô gái ở phòng ngủ kế bên nói cho tụi tớ biết, thì cậu lại tới đây mật báo.”
Cậu ấy còn chưa dứt lời, Lâm Trạm và Biên Nguyệt đồng thời nhìn về phía cậu ấy.
Sắc mặt Biên Nguyệt không tốt lắm: “Phòng ngủ kế bên……?”
Giang Thành còn chưa lên tiếng thì Lâm Trạm đã không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn Biên Nguyệt bên cạnh, “Cảm ơn, nhưng sau này đừng có đặc biệt tới đây nữa, không cần đâu.”
Sắc mặt Biên Nguyệt càng thay đổi, không nói tiếp nữa, kéo bạn xoay người rời khỏi.
Lâm Trạm cũng không có hứng thú chơi bida, vác cặp da lên kêu Giang Thành rời đi.
Phòng bida cách phòng học một đoạn, Lâm Trạm đi đằng trước, bước chân dài, Giang Thành chạy theo mới đuổi kịp.
Cậu ấy câu cổ Lâm Trạm, “Đi nhanh như vậy là vội đi đầu thai à?”
Một tay cậu ấy móc hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Lâm Trạm, lại thuận tay châm lửa giúp anh.
Giọng Lâm Trạm không cao không thấp, “Sau này cậu ít nói lại chút, đừng có cái gì cũng nói ra ngoài hết.”
Giang Thành không hiểu, “Tớ nói gì hả?”
Cẩn thận hồi tưởng lại, Giang Thành vẫn chưa nhớ ra được, cậu ấy cũng không quá để ý, lại muốn trêu chọc Lâm Trạm, “Đúng rồi, tớ thấy đại mỹ nữ Biên cũng không tệ lắm, xinh xắn, còn nhiệt tình, sao cậu chướng mắt thế?”
Giọng nói Lâm Trạm lạnh nhạt, “Dáng vẻ chẳng ra gì, còn tự coi mình là trung tâm vũ trụ.”
***
Lại là một ngày thứ hai.
Tuần trước coi như trải qua yên bình, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra, Nguyễn Kiều lấy lại tinh thần, viết nhật ký công việc, buổi tối còn phải đi họp với bộ Học tập.
Vừa mới viết xong nhật ký công việc, thì di động của cô bỗng truyền đến tiếng động, là tin nhắn nhóm của bộ Học tập.
Nguyễn Kiều tưởng thông báo, liền nhấn vào xem.
Nhưng vừa click vào, cô thấy có thành viên nhóm sử dụng chức năng giấu tên gửi ảnh chụp màn hình.
Quả quýt (giấu tên): 【 Cái này là mật báo thông tin đúng không? Bộ Học tập của chúng ta còn có người đi mật báo sao 】
Nguyễn Kiều nhìn bức ảnh, thần sắc cứng đờ.
Ảnh chụp màn hình kia rõ ràng là trong nhóm Hán ngữ đối ngoại, trên đó hiện lên một câu nói.
Trần Dương Dương: 【 Các đồng chí, tối mai phải đi học hết nha, bé ngoan ở phòng ngủ tụi tớ nói, ngày mai bên trường sẽ tới kiểm tra tiết. 】
P/s: Hiện tại mình đang đi thực tập xa nên không tiện edit nữa. Truyện Hàm răng ngọt ngào mình vẫn đăng bình thường vì có chương dự trữ, nhưng truyện Tiểu họa sĩ và đại tác giả thì phải ngưng khoảng 1 tháng nữa. T.T Xin lỗi các bạn nha.