Anh vẫn bướng bỉnh lắc đầu. Dạo gần đây vốn không còn đau nhiều như trước nữa, cơn đau cũng nhẹ hơn, không nặng như thế này. Cô hiểu rõ vì sao. Ánh mắt của anh khi ngồi một mình ở cầu thang nhìn cô đi ngang qua giống như một đứa trẻ đáng thương, giống ngày hôm đó khi nghe cô nói hết cháo rồi. Nhưng cô lại không để ý đến anh, vốn dĩ cô định đi, mặc cho anh đã nói những lời đó, mặc cho anh đã cho cô biết tất cả, nhưng cô vẫn định bỏ đi.
Bác sĩ nói cơn đau có mối liên hệ với cảm xúc của người bệnh. Cơn đau giày vò anh đau đớn đến mức nôn thốc nôn tháo, cuối cùng ngất đi. Đỗ Hiểu Tô tưởng rằng anh lại ngủ rồi nhưng khi y tá vào mới phát hiện anh vì qua đau mà ngất đi nên đành tiêm thuốc giảm đau.
Cô lại thấy mềm lòng, không nỡ bỏ lại anh trong tình trạng này mà ra đi. Nhưng ý nghĩ ẩn hiện trong đầu khiến cô vô cùng bất an, cô bắt đầu nghi ngờ tình trạng sức khỏe của mình, có điều vẫn phải xác nhận. Nếu thật sự có vấn đề, cô chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Nhưng trước mắt cô phải cố gắng duy trì tình trạng hiện giờ. Khi Lôi Vũ Tranh tỉnh lại cô nỗ lực cư xử thật tự nhiên, thậm chí còn cố gắng tiếp cận anh nhưng anh lại đối với cô không mấy thân thiện, thậm chí không nói chuyện với cô nữa. Anh trở nên nóng nảy, mất kiên nhẫn, thường nhốt mình trong phòng. Cô cũng phát hiện dạo này anh hút rất nhiều thuốc. Quản gia mặt mày nhăn nhó nên cô đành tự mình nghĩ cách. Cô giấu bật lửa và thuốc nên anh tìm mãi không thấy, cuối cùng anh cũng nói: “Đưa đây!".
"Cho tôi thời gian", cô bình thản nói, "Anh không thể bắt tôi phải chấp nhận ngay lập tức".
Anh không để ý đến cô, nhưng cũng không tìm thuốc lá nữa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, khó khăn lắm cô mới dỗ được anh ra ban công phơi nắng. Anh ngồi trên ghế mây đọc báo. Tiết trời mua thu đẹp, trời cao trong vắt, trong gió phảng phất mùi lá cây. Cô gọi anh: “Đừng đọc nữa, hại mắt".
Anh quay về phía bóng râm trên nền đá hoa cương, tiếp tục đọc.
Cô chỉ chỉ vườn hoa dưới nhà: "Anh xem, mèo hoang".
Quả nhiên anh bỏ báo xuống, nhìn ra phía ngoài. Trong bụi hoa đúng có một con vật nhỏ đang đi đi lại lại khiến cành lá rung rung. Nhưng ngay sau đó anh chợt cảm thấy mình bị mắc bẫy, ở cái nơi được canh chừng cẩn thận thế này, làm sao có mèo hoang được, đến cả ruồi còn không bay lọt qua cửa được ấy chứ.
Một lát sau thứ nhỏ nhỏ đó chui ra, chính là con chó cưng mà nhà hàng xóm mới nuôi, vẫy đuôi sủa gâu gâu với họ. Sau đó người giúp việc bên cạnh nghe tiếng chó sủa thì vội chạy đến, mặt mày tươi cười xin lỗi quản gia: "Thật không phải, loáng một cái nó đã chạy sang tận đây. Giúp tôi xin lỗi vợ chồng Lôi tiên sinh một tiếng, thật xin lỗi quá".
Anh thấy cô buồn bã đứng đó nhìn người ta ôm con chó đi mất. Gần đây hình như cô có ý lấy lòng anh, tuy anh không biết mục đích của cô nhưng thấy hình ảnh cô nhìn theo con chó khiến anh nhớ đến cách đây không lâu trên đảo, cô cũng từng xin anh, muốn mang con mèo con gầy giơ xương về. Lúc đó mắt cô như vương chút sương sớm giống vừa khóc xong.
Anh không tự chủ được liền nói: "Hay là nuôi một con đi".
Cô chợt cảm thấy đầu đau nhói, quãng thời gian này còn cực khổ hơn cả đi làm, phải quản lý căn nhà khổng lồ với những việc lộn xộn, hầu hạ một đại thiếu gia, nếu thêm một con chó...
"Tôi không thích chó."
"Cô chỉ thích mèo."
Cô hơi ngạc nhiên: "Sao anh biết?".
Anh hừ một tiếng rồi im lặng.
Buổi chiều, nhà hàng xóm mang đến giỏ trái cùng một tấm thiệp tự viết, nói rằng chó vừa mua lạ nhà, nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy. Quản gia nhận trái cây, theo lệ phải báo cho cô một tiếng, sau đó đề nghị: "Nhà bếp vừa nướng một cái bánh kem, nhà bên cạnh có trẻ con, chúng ta mang tặng phần bánh cũng coi như là có qua có lại".
Cô rất tán thành, ở nơi rộng lớn thế này vốn chỉ có vài nhà, vì thế việc quan hệ thân thiết với hàng xóm cũng rất khó.
Mấy ngày sau, cô đi cùng Lôi Vũ Tranh đến bệnh viện kiểm tra lại, khi về nhà vừa đúng lúc gặp hai mẹ con nhà bên cạnh. Tài xế đi đậu xe, thấy vậy hai mẹ con nọ cùng đến chào hỏi, họ lại cảm ơn. Hai người đó hóa ra chính là hai mẹ con hôm trước cho vịt ăn bên hồ. Cô bé con ngoan ngoãn, dù còn nhỏ nhưng rất hiểu lễ nghĩa, chào chú và dì, sau đó cười ngọt ngào: "Cảm ơn dì đã tặng bánh, bánh nướng ngon hơn mẹ con làm nhiều lắm".
Người mẹ bật cười: "Tôi đi học lớp nấu ăn được vài ngày, lúc về nhà nướng bánh cho con bé, nó còn không chịu nếm thử. Thế mà hôm được tặng bánh thì ăn một mạch hết, có lẽ tôi phải theo chị đây học nghề rồi".
Đỗ Hiểu Tô giật mình: "Chị hiểu lầm rồi...".
"Không phải cô ấy nướng đâu", Lôi Vũ Tranh nở nụ cười, "Bánh kem là do đầu bếp nhà tôi làm, hôm nào tôi bảo ông ấy viết công thức mang sang cho chị".
"Cảm ơn", người mẹ cười tươi tắn, sau đó quay lại hỏi Đỗ Hiểu Tô, "Lần trước gặp chị bên hồ, thấy chị không được khỏe, tôi định đưa đi bệnh viện chị lại không chịu. Hay là tôi giới thiệu cho chị một ông thầy lang giúp chị bắt mạch, ông ấy rất giỏi chữa dạ dày."
Không rõ vì sao sắc mặt Đỗ Hiểu Tô thoáng thay đổi, miễn cưỡng cười đáp lại: "Không sao, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ là bệnh cũ thôi".
"Vẫn nên chú ý một chút, nhìn chị hôm đó không chừng là do trong bụng chứa nhiều acid quá. Có lần tôi cũng thế, tưởng không đáng lo, kết quả cũng vật vã một trận", nói thêm vài câu, người mẹ kéo cô con gái ra về.
Vừa bước vào phòng khách thì người giúp việc đã chạy ra đón, giúp họ cởi giày rồi nhận lấy áo khoác của Lôi Vũ Tranh. Đỗ Hiểu Tô lên lầu về phòng, nào ngờ Lôi Vũ Tranh cũng theo vào. Gần đây anh không mấy để ý đến cô, nhưng hôm nay chợt thấy sắc mặt cô trở nên thâm trầm hơn, cô chặn ngang cửa nói: "Tôi phải ngủ trưa".
Anh không nói gì, đi thẳng vào trong kéo ngăn tủ ra, trong đó chứa vật dụng cá nhân của cô, vì thế cô nổi giận: "Anh làm gì vậy?".
Anh vẫn im lặng sau đó lại quay sang lấy túi xách của cô, nhưng cô không cho anh đụng vào: "Anh muốn làm gì?".
Anh đứng yên đó, cuối cùng hỏi: "Cô không khỏe, sao không đi bệnh viện".
"Bệnh vặt đi bệnh viện làm gì?"
"Cô thấy ở đâu không khỏe?"
"Không liên quan đến anh. "
"Vậy theo tôi đến bệnh viện kiểm tra. "
"Vừa từ bệnh viện về còn đi bệnh viện gì nữa?"
"Cô đang sợ cái gì?"
"Tôi sợ cái gì?"
"Đúng, cô đang sợ cái gì?"
Cô dần cảm thấy hơi thở gấp gáp. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén như một mũi tên nhắm thẳng vào cô, bức cô phải liều mình chống cự. Cô cầm túi xách, ngón tay bất giác siết lại, giọng lạnh lùng: "Tránh ra".
"Cô không nói rõ ràng thì đừng mong ra khỏi cánh cửa này. "
Cô tức ra mặt, đẩy tay anh ra rồi bỏ đi. Cánh tay anh ôm lấy cô, mặc kệ cô đang vùng vẫy mà hung hăng cúi xuống hôn cô. Cô dựa lưng vào tường, bất giác chạm phải giấy dán tường lạnh băng. Lúc đó cô cảm thấy mình như một tấm thảm, bị anh ép chặt đến mức gần như không thở được. Sức lực của anh lúc này cơ hồ còn mang theo một nỗi đau thẳm sâu nào đó: "Nói cho tôi".
Cô mím chặt môi, hai tay chống trước ngực anh kháng cự, không cần biết cô giãy giụa thế nào nhưng vẫn không thể tránh được đôi môi anh. Anh hung hăng như đang căm hận điều gì: "Nói cho tôi!". Hơi thở phảng phất mùi thuốc lá, sáng nay anh ăn cháo mật gấu, nên đó là mùi hương vừa đắng lại vừa ngọt. Một cảm giác buồn nôn dâng lên, bao tử đau nhói, cổ họng thắt chặt. Anh vẫn giữ chặt thắt lưng cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt rất giống Chấn Vinh...
Cô đẩy anh ra rồi lao vào phòng tắm, cố gắng nôn ra hết, ép tất cả những gì có trong bao tử ra. Đợi cô nôn xong, anh đưa cho cô ly nước ấm và một cái khăn lông. Cô hất đổ nước và ném bỏ khăn, kích động vô cùng: "Đúng! Tôi có thai rồi thì thế nào? Anh định làm gì? Anh cưỡng bức tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi sinh con cho anh? Anh ép tôi đến mức này, anh còn muốn làm gì?".
Hai người trừng mắt nhìn nhau, anh cố kiềm chế mình, nói từng chữ một: "Đỗ Hiểu Tô, tôi biết cô muốn làm gì, tôi cho cô biết, cô đừng mơ", anh gào lên, "Cô đừng có mơ tưởng!".
Anh đẩy cửa thật mạnh, gọi quản gia lại: "Tìm người trông chừng cô Đỗ, nếu có việc gì tôi tìm ông hỏi tội".
Anh đón chuyến bay nhanh nhất về nhà. Sắc thu miền bắc rõ rệt hơn miền nam rất nhiều. Lôi Vũ Tranh quên mặc áo khoác nhưng khi ra ngoài thì ngạc nhiên nhận ra ở chỗ để xe có một chiếc xe rất quen.
Tài xế nhìn thấy anh từ xa, liền xuống xe mở cửa. Khi gặp Lôi Vũ Đào, anh vẫn bình tĩnh, "Anh, sao anh đến đây?".
"Anh đến tiễn khách, không ngờ lại đón được cậu", Lôi Vũ Đào cười, "Sao cậu lại về đây?"
"Em về nhà thăm bố mẹ. "
"Cậu không may rồi, bố đi Hà Nam, mẹ cũng không có nhà. "
Lôi Vũ Tranh không nói gì, Lôi Vũ Đào vỗ vai anh: "Đi, anh mời cậu ăn một bữa. Nhìn bộ dạng cậu còn gầy hơn cả Chấn Vinh trước đây".
Trong ba anh em, Chấn Vinh là người gầy nhất. Nhắc đến em trai, cả hai người lại rơi vào im lặng.
Nơi Lôi Vũ Đào chọn rất yên tĩnh, không phải dạng nhà hàng như bình thường, mà là nhà ông Đàm vốn trước đây làm đầu bếp cho nhà anh. Đầu bếp Đàm đã qua đời mười mấy năm nay, con trai ông cũng học được của cha bảy tám phần tài nghệ, nhưng lại không theo nghiệp đầu bếp. Chỉ thỉnh thoảng khi có bạn bè cũ gọi điện hẹn trước, mới xắn tay áo nấu vài món, cũng không lấy tiền vì những người đến đây đều là người quen từ mấy đời trước. Nhà họ Đàm nằm trong tứ hợp viện yên tĩnh, sau khung cửa tròn như mặt trăng có trồng hai cây hòe, đến hôm nay lá đã rụng hết. Nhìn từ cửa hướng nam ra ngoài, sân vườn yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng có vài con chim sẻ bay xuống, nhảy từng bước chậm chạp trên sân gạch vuông dường như đang đếm lá vàng rơi. Một luồng gió nhẹ thổi đến khiến đám lông vũ trắng mỏng của chim sẻ bị thổi tung lên, thế là nó giũ cánh bay đi mất.
Ông Đàm "nhỏ" dọn thức ăn lên. Nói "nhỏ", là gọi theo tên cha ông trở xuống, thật ra năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi rồi. Tất cả những món hôm nay đều là món hầm, nhất là món Phật nhảy tường [1] nấu rất đúng điệu, ngửi mùi thôi cũng đủ làm người ta chảy nước miếng.
[1] Phật nhảy tường là một món ăn nổi tiếng của Phúc Kiến. Nguyên liệu cầu kỳ, cách chế biến đặc sắc, mùi vị thơm nồng nổi danh trong và ngoài nước Trung Hoa.
"Mấy hôm trước anh muốn ăn, nên gọi điện hẹn trước để ông ấy nấu, nói hôm nay sẽ đến ăn", Lôi Vũ Đaò tự tay múc cho Lôi Vũ Tranh một thìa, "Xem như cậu may mắn".
Ông Đàm "nhỏ" đóng cửa giúp họ rồi ra sân trước làm việc. Trong phòng rất yên tĩnh, bốn vách tường sơn trắng như tuyết, không còn nhận ra bức tường đá thô trước đây nữa. Đồ dùng trong nhà không hề thay đổi, mặt bàn trang trí tranh sơn mài cũ kỹ, ghế là sau này mua về cho hợp, vốn dĩ ban đầu là ghế đấu vuông nhưng bị bọn trẻ đùa nghịch đánh nhau làm gãy hết cả. Đây là nơi họ thường đến thưở nhỏ đê tìm ông Đàm chơi, ông Đàm thương mấy đứa nhỏ nên thường nấu mì thịt bằm cho ăn, còn nuôi cả một con thỏ trắng cho họ chơi.
Phật nhảy tường rất thơm, Lôi Vũ Đào nhìn anh: "Sao cậu không ăn?".
"Em muốn kết hôn. "
Lôi Vũ Đào bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản, gắp một miếng thịt hầm, hỏi: "Cậu muốn kết hôn với ai?".
Vũ Tranh tay cầm đũa, trong bát vẫn còn món Phật nhảy tường mà Lôi Vũ Đào múc cho. Mùi thơm hấp dẫn, giống như sự mê hoặc lớn nhất trên đời, anh không thể kiềm chế được chính mình mà chỉ có thể tự dằn vặt nội tâm. Tựa như con kiến nhỏ bị nhựa thông đột ngột rơi xuống, vùng vẫy cật lực, biết rõ không thoát được nhưng vẫn cứ liều mạng vùng vẫy. Ngàn vạn năm sau, ngưng đọng lại thành hồ phách, người ta vẫn có thể nhìn thấy được phần cuối cùng bất lực nhất của vận mệnh một cách sống động nhát. Nhưng thế thì sao? Ai chẳng là con kiến trong bàn tay của vận mệnh?
Lôi Vũ Đào hỏi lại: "Cậu muốn kết hôn với ai?".
Anh không đáp.
Lôi Vũ Đào đập đũa xuống bàn, cười lạnh: "Không dám nói? Để tôi nói giúp cậu vậy, Đỗ Hiểu Tô phải không?". Lửa giận mà Vũ Đào cố gắng kiềm chế bùng lên lần nữa, "Cậu có điên không hả? Lần trước khi cậu về, sáng sớm tôi gọi điện cho cậu là cô ta nhận điện thoại, tôi biết ngay là có chuyện. Lúc đầu tôi còn mong cậu chẳng qua là nhất thời hồ đồ, bị thứ mới mẻ hấp dẫn một thời gian rồi thôi, kết quả cậu dám mơ tưởng đến kết hôn! Cậu muốn chọc giận bố mẹ đến chết hả? Cô ta là vợ chưa cưới của Chấn Vinh, cho dù Chấn Vinh không còn nữa cậu cũng không thể lấy cô ta!".
"Em gặp cô ấy trước. "
"Lôi Vũ Tranh, cậu không phải con nít ba tuổi, cậu là người hiểu rõ nhất, cậu lấy ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Đỗ Hiểu Tô. Cậu không cần thể diện nhưng nhà chúng ta cần!", lửa giận trong người Lôi Vũ Đào bốc lên ngùn ngụt, "Họ hàng đều biết mặt cô ta, tất cả đều biết cô ta là vợ chưa cưới của Chấn Vinh. Cậu thử nghĩ đi, bố năm nay đã phải phẫu thuật động mạch vành hai lần, bác sĩ nói thế nào cậu biết rất rõ! Cậu có muốn chết cũng kìm lại cho tôi! Ngay cả chuyện cậu bị tai nạn tôi cũng phải giấu kín như bưng, cậu thì giỏi rồi, cậu định tự mình hại chết bố phải không?"
"Chấn Vinh không còn nữa, sao em không thể lấy cô ấy?"
Lôi Vũ Đào tức giận tát một cái: "Cậu điên rồi hả?".
Lôi Vũ Tranh không tránh, máu từ khóe miệng từ từ chảy ra. Anh hoàn toàn bất động cũng như khi còn nhỏ bị cha đánh, không kêu tiếng nào, cũng không xin tha, chỉ nhìn thẳng.
Lôi Vũ Đào từ từ trấn tĩnh: "Cậu điên tôi cũng không ngăn, nhưng có một cách, cậu tự hiểu, tôi có hàng ngàn hàng vạn cách để làm cậu thức tỉnh hoàn toàn. Cậu không tin cứ thử xem".
Đã biết là đường cùng, thật ra cũng chỉ là hiểu mình vùng vẫy, có tác dụng gì? Lôi Vũ Tranh hoàn toàn thất vọng. Có thể đau được bao nhiêu chứ? Cũng chẳng qua là xé bỏ một bộ phận trong lồng ngực, từ nay về sau vẫn còn sống. Đánh mất một trái tim mà thôi, có thể đau được bao nhiêu chứ?
"Để cô ấy yên. "
Lôi Vũ Đào cười, đặt đũa vào tay anh như muốn an ủi: "Anh biết cậu chỉ là nhất thời hồ đồ, nghỉ ngơi một thời gian để vết thương lành hẳn. Đừng để bố mẹ biết được mấy chuyện lung tung đó". Múc cho anh một môi thịt rồi nói: "Tranh thủ còn nóng ăn đi, anh biết cậu còn phải quay về sắp xếp mọi chuyện".
Vẫn là Lôi Vũ Đào tiễn anh ra sân bay. Giữa khoảng không lớn chỉ có mình anh đứng đơn độc bên cạnh xe. Lôi Vũ Tranh nhớ lại rất lâu trước đó - thật ra cũng không lâu lắm, anh ôm Chấn Vinh trở về, anh cả cũng đứng đó một mình đợi anh. Lúc đó bao trùm lấy trái tim mọi người chỉ có đau đớn và tuyệt vọng.
Đó là đứa con bố mẹ yêu nhất. Họ đã chịu đựng đau một lần. Những tháng ngày sau đó, hai anh em họ đều nỗ lực tránh để bố mẹ nhớ đến, nhớ đến cảnh người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh.
Họ hi vọng có thể dùng thời gian chửa vết thương lòng này, hy vọng bố mẹ sẽ dần quên. Nếu anh cố chấp lấy Đỗ Hiểu Tô về, điều quan trọng không phải là những lời đồn đại chê cười, mà là quãng đời còn lại của bố mẹ, sẽ vì thấy cô mà không lúc nào không nhớ đến Chấn Vinh.
Anh quả thật đang bị điên mới ảo tưởng hão huyền như thế. Cho nên Lôi Vũ Đào mới đợi anh ở đó, đợi để ngăn cản anh, đợi để cho anh một cái tát, cho anh tỉnh mộng.
Vừa xuống máy bay thì tài xế đã đến đón. Anh gọi điện cho quản gia: "Trước khi lên máy bay ông nói cô Đỗ ngủ rồi, bây giờ dậy chưa?".
"Dậy rồi', quản gia đáp: "Vừa nãy nói muốn đi bệnh viện lấy thuốc, tài xế đưa cô ấy đi rồi".
Tim anh như chìm xuống, nổi giận đùng đùng: "Chẳng phải tôi bảo ông trông chừng cô ấy hả?"
Quản gia giật mình run lên: "Tôi đã cho tài xế theo cô ấy, cô ấy nói không đươc khỏe...".
"Bệnh viện nào?"
Nghe xong anh ném luôn điện thoại, nói với tài xế: "Để tôi lái xe, anh về trước đi".