Âm thanh tuyên bố bộ chữa trị thắng lợi còn đang không ngừng vang vọng trong đại sảnh.
“Sao lại thế này?”
Tần Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía khoang liên tiếp của bộ chữa trị và phá hư, lúc này Tô Vãn và Từ Sách vừa lúc từ khoang liên tiếp ra tới, hai người vừa vặn chạm mặt.
Tô Vãn hướng về phía Từ Sách cười cười: “Chúc mừng.”
“Cùng vui.”
Từ Sách hơi gật gật đầu với Tô Vãn, tất cả đều không nói gì.
Tần Vũ:……
Đờ mờ, các người ăn ý như vậy là muốn quậy kiểu gì đó?
Lúc này, khoang cuối cùng của bộ phá hư cũng mở ra, Diệp Hân vẻ mặt đạm nhiên từ bên trong đi ra.
“Bộ trưởng, tôi……”
Tô Vãn tiến lên một bước, nhìn Diệp Hân muốn nói lại thôi.
“Không sao.”
Diệp Hân lắc lắc đầu, nghĩ đến câu nói trước khi chết Tô Duệ nói với mình, Diệp Hân thoải mái cười: “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn cười gật đầu.
Ở trong thế giới nhiệm vụ, sau khi nàng mở ra truyền tống trục cũng không trực tiếp sử dụng mà ném cho Tô Duệ.
Ở một khắc kia, Tô Vãn cái gì cũng chưa nói, Tô Duệ cũng chỉ cười cười với nàng.
Giữa nàng và hắn, ăn ý đến nỗi không cần bất kỳ ngôn ngữ gì nữa.
Nhìn thân ảnh Diệp Hân và Tô Duệ lần lượt biến mất, trong nháy mắt trời đất nứt ra, Từ Sách nhịn không được nhìn Tô Vãn nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi bỗng nhiên có chút ghen ghét các người rồi.”
“Đây là chuyện tốt, ít nhất anh lại học thêm được một loại cảm xúc nữa.”
Tô Vãn chớp chớp mắt với Từ Sách, sau đó ngước mắt nhìn Hiên Viên Thời vẫn gắt gao đi theo bên cạnh Từ Sách: “Từ Sách, chúng ta phải trở về rồi, cô ấy phải làm sao bây giờ?”
“Thiếu chủ, đừng bỏ rơi ta.”
Hiên Viên Thời nghe hai người đối thoại, biết bọn họ phải đi về cái thế giới xa lạ kia, nàng trong lúc hoảng loạn không tự chủ được nắm chặt tay Từ Sách.
Tay thiếu nữ mang theo lạnh lẽo khác thường.
Từ Sách bình tĩnh nhìn người bên cạnh: “Thời, nếu ngươi cùng ta trở về thì phải bị Thời Không Thất Lạc trói định trở thành nhiệm vụ giả, ngươi thật sự nguyện ý sao?”
“Ta nguyện ý.”
Nhìn thấy Hiên Viên Thời vẻ mặt kiên quyết, Từ Sách gật gật đầu: “Được, ta mang ngươi trở về, nhưng mà chúng ta đang ở trong đại sảnh thí luyện, ngươi nếu cùng ta trở về, sẽ bị truyền tống trực tiếp đến bộ chữa trị, ngươi phải ở nơi đó chờ ta, không được rời khỏi, có biết hay không?”
“Ừm.”
Nghe Từ Sách nói, Hiên Viên Thời lập tức như gà con mổ thóc gật đầu, nàng không biết Thời Không Thất Lạc là tồn tại như thế nào, cũng không biết bộ chữa trị cùng với thí luyện trong miệng Từ Sách rốt cuộc lại là cái gì, nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Quan trọng là, hắn nguyện ý mang theo nàng rời đi.
Từ đây góc biển chân trời……
Một lát sau tiểu thế giới hoàn toàn sụp đổ, linh hồn ba người cũng biến mất theo.
Lúc này, bên trong Thiên Vận tông, sau khi Diệp Hân trở lại Thiên Vận tông, nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thân ảnh Tô Duệ đã theo sát mà đến.
Không thể không nói, động tác Tô Duệ thật sự quá nhanh, nhanh đến không cấp cho Diệp Hân bất kỳ cơ hội phản kích gì ——
Một kích mất mạng!
Cái gì kêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau?
Diệp Hân hôm nay xem như được mở mang kiến thức, Tô Tiểu Vãn ngươi cũng thật biết chọn.
“Diệp Hân, đa tạ thành toàn.”
Âm thanh Tô Duệ lạnh nhạt vang lên bên tai Diệp Hân, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Diệp Hân rốt cuộc lý giải hàm nghĩa câu nói kia của Tô Duệ ——
Tô Vãn, cô thật là hạnh phúc.
Cô và Tô Duệ, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Có bao nhiêu người cùng cực cả đời tìm tìm kiếm kiếm, cũng không tìm được bạn đời có thể để cho mình toàn tâm giao phó.
Mà Tô Vãn lại có thể ở trong biển người mênh mông gặp được Tô Duệ.
Đây làm sao không phải một loại vận khí nghịch thiên?
…………
Thí luyện sau khi kết thúc, người của các bộ môn tự nhiên là ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, sau khi tất cả mọi người rời khỏi tổng bộ, Từ Sách lại một mình đi tầng cao nhất của tổng bộ.
Nơi đó, là phòng của BOSS lớn.
“Cậu đã trở lại.”
Nghe tiếng bước chân của Từ Sách, người đàn ông trong phòng lẳng lặng xoay người lại.
Là Thích Việt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, nhưng giờ phút này uy áp và khí thế trên người hắn, lại làm người ta thấy chùn bước.
“Ông đều đã biết?”
Thích Việt tiến lên một bước, ánh mắt uy nghiêm nhìn đôi mắt Từ Sách: “Yêu cầu tôi cởi bỏ phong ấn cho cậu sao?”
Trong thế giới thí luyện mỗi một màn đều bị Thích Việt thu vào trong đáy mắt, năm đó hắn thật sự bởi vì Từ Thấm chết, mới dưới sự giận dữ phong ấn thất tình lục dục Từ Sách.
Này không phải là giận chó đánh mèo, mà là yêu ai yêu cả đường đi.
Đã từng, Từ Thấm là nữ nhiệm vụ giả ưu tú nhất Thời Không Thất Lạc, nhưng một chữ “Tình”, huỷ hoại một đời của cô.