Edt: Mítt
~~~~~~~
Theo Bạch Yên Tuyết gả vào Ân gia thành nhị phòng của Ân đại soái, không bao lâu sau Linh Lung lâu bởi vì không còn trụ cột cũng đóng cửa ngay sau đó, tuy rằng chỉ mở ngắn ngủn hai năm, nhưng Linh Lung lâu cũng bởi vậy mà trở thành truyền kỳ ở Liêu Thành.
Toàn bộ Liêu Thành, ai không biết nữ nhân trong Linh Lung lâu này đều bay lên đầu trở thành phượng hoàng?
Sau khi Tô Vãn đóng cửa Linh Lung lâu liền bắt đầu an tâm giúp đỡ Tô Duệ xử lý những sản nghiệp của Ân gia, ở thời đại này chơi thương chiến, hai người bọn họ thật đúng là không gặp được địch thủ.
Lúc này tài sản của Ân gia nhìn như có lợi nhuận không ít, trên thực tế tài chính đã sớm bị Tô Vãn và Tô Duệ dời đi, nhiều cửa hàng như vậy cũng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, một bước khó khăn.
Lúc này, hậu viện Ân gia, Bạch Yên Tuyết và Diêu Bạch Tiêm đấu đến ngươi chết ta sống, bởi vì Bạch Yên Tuyết trời sinh có một khuôn mặt kiều nhu nhìn thấy mà thương, mỗi lần cô đều sẽ ở trước mặt Ân Thuận ủy khuất khóc lóc kể lể hoa lê dính hạt mưa, thời gian lâu dần thái độ của Ân Thuận đối với Diêu Bạch Tiêm cũng càng ngày càng ác liệt.
Người trong đại trạch Ân gia những năm gần đây ít nhiều gì cũng đã chịu Diêu Bạch Tiêm áp bách, hiện giờ Bạch Yên Tuyết vừa vào Ân gia liền bắt đầu khắp nơi mượn sức những nhóm quản sự cùng với đại nha hoàn đó, đối với người của Diêu Bạch Tiêm hạ tử thủ, cố tình Ân Thuận còn tin tưởng cô Tiểu Bạch hoa này, trong nhà chỉ cần xảy ra chuyện gì, Ân Thuận tuyệt đối là người đầu tiên đứng ở bên hướng Bạch Yên Tuyết ——
Bạch Yên Tuyết: Anh anh anh, người ta rốt cuộc làm sai cái gì? Chị vì sao phải nói người ta như vậy? Người ta thật thương tâm, người ta không muốn sống nữa!
Ân Thuận: Bảo bối đừng khóc, Tuyết Nhi ngoan, đại soái làm chủ cho em! Diêu Bạch Tiêm, bà thật sự khinh người quá đáng!
Diêu Bạch Tiêm:…
Cho nên nói, mặc kệ bà tàn nhẫn độc ác âm hiểm như thế nào, tôi chỉ cần ném cho bà một đóa bạch liên hoa người gặp người thích, tuyệt đối làm bà tức đến nội thương.
Bị Bạch Yên Tuyết ba lần bốn lượt đạp lên trên đầu như vậy, Diêu Bạch Tiêm luôn luôn tâm cao khí ngạo rốt cuộc ngã bệnh, mà ở lúc này, hậu viện lại truyền ra tin tức Hoa Dao Lan có hỉ, đây chính là hỉ sự lớn nhất hiện giờ của Ân gia, biết được tin tức này, Diêu Bạch Tiêm cho dù ở trên giường bệnh cũng giãy giụa bò dậy, kêu Trân Lam rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, sau đó bà ta lập tức mang theo người tới phòng của Hoa Dao Lan, chỉ là lúc này Bạch Yên Tuyết đã sớm ngồi ở đầu giường, cùng Hoa Dao Lan một bộ dáng tỷ muội tình thâm, làm Diêu Bạch Tiêm nhìn vô cùng chướng mắt.
“Chị, người sinh bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu đem bệnh khí truyền cho Dao Lan thì làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Diêu Bạch Tiêm thần sắc có bệnh, Bạch Yên Tuyết lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Chị, người yên tâm, đại soái đã đưa tất cả mọi chuyện trong hậu viện giao cho em xử lý, em sẽ đem tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, còn chị á, có thời gian thì nên ở trong phòng mình nghỉ ngơi đi!”
Bạch Yên Tuyết nói lời nói ôn hòa uyển chuyển, nhưng biểu tình trên mặt lại dị thường cao ngạo và lạnh nhạt.
Bạch Yên Tuyết, Tuyết Linh Lung……
Diêu Bạch Tiêm dưới đáy lòng âm thầm cắn răng, trở lại sân mình, bà ta lập tức trầm khuôn mặt nhìn Trân Lam bên cạnh: “Chuyện ta phân phó ngươi tra ngươi điều tra thế nào?”
“Hồi phu nhân, nô tỳ còn đang điều tra, chỉ là…… Đến bây giờ còn chưa có kết quả gì."
“Phế vật!”
Nghe Trân Lam trả lời, Diêu Bạch Tiêm phẫn nộ vẫy vẫy ống tay áo, cả người sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Kêu ngươi tra một người ngươi tra cũng không xong, ta nuôi ngươi có ích lợi gì?”
“Phu nhân bớt giận.”
Trân Lam lập tức cung kính quỳ trên mặt đất: “Cầu phu nhân cho nô tỳ một chút thời gian, nô tỳ sẽ tra được!”
“Cút!”
“Vâng.”
Từ trong phòng Diêu Bạch Tiêm ra tới, sắc mặt Trân Lam đặc biệt khó coi, người Ân gia đều biết cô ta là đại nha hoàn bên người đại phu nhân, thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, nhưng mấy năm nay cô ta ăn biết bao nhiêu khổ, bị biết bao nhiêu tội, có ai biết chứ?
“Chị Trân Lam.”
Trân Lam mới vừa đi ra sân, đã bị một âm thanh dễ nghe gọi lại, cô ta nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy nha hoàn Châu Ngọc bên người Bạch Yên Tuyết cười tủm tỉm đứng ở trước mặt mình: “Chị Trân Lam, em có chuyện muốn nói với chị!”……
Đối với một người có thói quen cao cao tại thượng một tay che trời trong nhà mà nói, ngươi làm bà ta lập tức té xuống bùn còn chưa đủ đâu, tốt nhất, còn phải cho bà ta bị mọi người xa lánh, hai bàn tay trắng mới đủ.
Wattpad: HBNmoemoe
Bệnh của Diêu Bạch Tiêm vẫn luôn dây dưa nhưng không nghiêm trọng, mà cũng không thấy bất kỳ khởi sắc gì, đại phu thay đổi một người lại một người, vẫn luôn kéo dài tới cuối năm, bụng của Hoa Dao Lan cũng lớn, địa vị của Bạch Yên Tuyết ở Ân gia cũng được củng cố, lúc này rất nhiều người hình như đều quên mất Ân gia còn có một vị đại phu nhân đã từng nói một không hai.
Diêu Bạch Tiêm không cam lòng, bà ta không cam lòng cứ như vậy đem tất cả ở Ân gia giao cho Bạch Yên Tuyết cái đồ Tiểu Bạch hoa không biết xấu hổ, bà ta đã âm thầm tìm người của Diêu gia, để bọn họ giúp mình điều tra Bạch Yên Tuyết còn có Tuyết Linh Lung, thậm chí là toàn bộ người trong Linh Lung lâu, Diêu Bạch Tiêm cảm thấy phương diện này nhất định có âm mưu, bà ta nhất định có thể đem chuyện này tra ra manh mối.
Ở thời điểm Diêu Bạch Tiêm vội vàng sai người trinh thám, Ân Thuận lại nạp thêm một tiểu thiếp, mà tiểu thiếp này cũng không phải người xa lạ, đúng là người bên cạnh Diêu Bạch Tiêm, Trân Lam!
Ở ngày Trân Lam vào cửa, Diêu Bạch Tiêm biết được mình thế nhưng bị phản bội liền nhảy vào lễ đường, giống như nổi điên muốn giáo huấn Trân Lam, ở trong hoảng loạn, Diêu Bạch Tiêm đụng ngã Hoa Dao Lan muốn tiến lên khuyên can, làm hại Hoa Dao Lan thiếu chút nữa đẻ non……
“Tiện nhân!”
“Bốp” một tiếng, trước sự trợn mắt há hốc mồm của khách khứa, Ân Thuận hung hăng cho Diêu Bạch Tiêm một cái tát.
Nhìn Hoa Dao Lan ngã trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, Diêu Bạch Tiêm cả người cũng choáng váng.
“Ta……”
Diêu Bạch Tiêm muốn nói cái gì, lúc này trước mắt bà ta lại chỉ có Ân Thuận phẫn nộ, Ân Bắc Ca lạnh nhạt, còn có Bạch Yên Tuyết vui sướng khi người gặp họa.
“Phốc……”
Trong lúc đông đảo khách khứa đang khe khẽ nói nhỏ, Diêu Bạch Tiêm phun ra một ngụm máu to, té xỉu.
……
Chờ Diêu Bạch Tiêm lần nữa tỉnh lại, bà ta đã về tới phòng mình, trong phòng ánh nến đong đưa, giữa ánh lửa mờ nhạt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Đây là.
“Linh Lung?”
Diêu Bạch Tiêm ngơ ngẩn nhìn người ngồi ở mép giường mình, ngữ khí có chút nghẹn.
“Đại tẩu, người tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Tô Vãn nhìn thấy Diêu Bạch Tiêm tỉnh lại, lập tức giơ tay túm túm góc chăn của bà ta, Diêu Bạch Tiêm nhìn thấy động tác Tô Vãn, ngây ra một lúc.
“Linh Lung em…… Sao em lại tới đây?”
“Tôi tới thăm bà nha."
Tô Vãn hướng về phía Diêu Bạch Tiêm lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị: “Sau này người tới thăm bà sẽ càng ngày càng ít, tôi không tới thăm bà thì bà sẽ rất tịch mịch nha?”
“Cô……”
Diêu Bạch Tiêm nhìn thấy Tô Vãn cười, đáy lòng lập tức có dự cảm không tốt.
“Ha hả.”
Lúc này Tô Vãn bỗng nhiên khom mình, lẳng lặng nhìn Diêu Bạch Tiêm trên giường.
“Nằm trên giường không dậy nổi cảm giác thế nào? Nhờ phúc của đại tẩu bà mà tôi lại được nằm ở trên giường hơn nửa năm.”
“Cô là……”
Nghe Tô Vãn nói, đồng tử Diêu Bạch Tiêm đột nhiên co rụt lại, bà ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại phát hiện tứ chi mình căn bản không nghe sai khiến.
“Đừng giãy giụa vô nghĩa, đến bây giờ bà vẫn cho rằng chỉ có bà biết hạ độc sao?”
Tô Vãn híp mắt hơi mỉm cười với Diêu Bạch Tiêm: “Đây chính là độc mà tôi tự mình phối, hiệu quả rất tốt nha, sau này bà chỉ cần ngoan ngoãn nằm ở chỗ này, cách một đoạn thời gian tôi sẽ tới thăm bà, cũng thuận tiện nói cho bà biết một chút…… Ân gia sụp đổ như thế nào, Diêu Bạch Tiêm, bà ngàn vạn lần không được chết nha!”
“Tô Vãn!”
Diêu Bạch Tiêm khóe mắt muốn nứt ra, ánh mắt hung ác nhìn Tô Vãn: “Cô cái đồ độc phụ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Cô muốn lật đổ Ân gia? Quả thực chính là vọng tưởng! Bắc Ca sẽ không bị cô lừa gạt, tôi muốn đem gương mặt thật của cô nói với nó, nói cho mọi người.”
“Được thôi, vậy bà đi nói cho bọn họ đi, lúc này, Diêu Bạch Tiêm, bà cho rằng Ân gia còn có người tin bà sao?”
Trên thế giới chuyện đáng buồn nhất chính là, ngươi rõ ràng nói mỗi một chữ đều là sự thật, nhưng cố tình, không có người nào nguyện ý tin tưởng ngươi.
Tô Vãn lạnh nhạt đứng dậy, sau đó như tản bộ trên sân vắng xoay người rời đi.
“Tô Vãn, ngươi chết không được tử tế!”
Trong phòng truyền đến âm thanh khàn cả giọng của Diêu Bạch Tiêm, Tô Vãn đi đến ngoài cửa phòng, Tô Duệ đang ở đó chờ cô.
Nghe âm thanh Diêu Bạch Tiêm, Tô Duệ nhíu mày: “Nếu không dứt khoát giết chết bà ta là được.”
“Được rồi, để bà ta sống không bằng chết như vậy không phải khá tốt sao? Chết thì rất dễ dàng? Khó nhất chính là tồn tại.”
Tô Vãn cười cười, kéo Tô Duệ hai người chậm rãi rời đi.