Edt: Mítt
~~~~~~
Thời điểm Cố Thư Hành từ phòng thuê đi ra đầu tiên là theo bản năng nhìn thoáng qua camera hành lang của tiệm ăn, hắn tính đi tìm quản lý giám sát, lúc này trong phòng thuê cách đó không xa đột nhiên truyền ra từng trận âm thanh ồn ào, ánh mắt Cố Thư Hành trầm xuống lập tức chạy qua đó, mà Diêu San San lại theo sát ở phía sau hắn.
“Mẹ nó, lão tử liều mạng với các người!”
Còn chưa đi đến cửa phòng thuê, Cố Thư Hành liền nghe được tiếng của Tiêu Thanh, cái người không để cho người khác bớt lo này!
“Phanh” một tiếng, cửa phòng thuê bị người đá văng, chờ Cố Thư Hành nhìn thấy tình cảnh trong phòng thuê, cả khuôn mặt lập tức có khói mù.
“Tiêu Tình!”
Ách. Đang đánh nhau Tiêu Thanh mơ màng nghe có người kêu mình, vừa xoay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt thối của Cố Thư Hành.
Đờ mờ! Còn không qua hỗ trợ, rốt cuộc có phải anh em hay không?
“Lão Cố, mau mau mau, đánh chết bọn họ!”
Cố Thư Hành:……
Diêu San San:……
Mẹ nó, nhất định là phương thức mở cửa của tôi không đúng!
Diêu San San nhìn Tiêu Thanh đánh ngã bàn tiệc bị một nam thanh niên đè lên, quần áo không chỉnh tề còn đang giương nanh múa vuốt, cả người cô đều cảm thấy không xong ~
Thì ra là Tiêu Thanh đi nhầm phòng, mà cái phòng này là của một đám thanh niên chơi game võng du đang tổ chức buổi offline, đột nhiên ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp tiến vào, mọi người uống hơi nhiều nhịn không được đùa giỡn hai câu, nhưng Tiêu Thanh luôn cảm thấy mình là đàn ông!
Đàn ông làm sao có thể bị người khác đùa giỡn chứ?
Cho nên Tiêu đại công tử không nói hai lời, vén tay áo, một chữ —— đánh!
Mẹ nó, sau khi đánh nhau hắn mới nhớ tới mình là nữ, không có sức lực căn bản đánh không lại có được không?
Ô ô ô, quần thể yếu thế thật khổ bức mà, hắn muốn đi học công phu Trung Quốc ~
“Phanh!”
Ở thời điểm Diêu San San trợn mắt há hốc mồm, Cố Thư Hành đã không nói hai lời nâng một chân đạp thanh niên trên người Tiêu Thanh xuống, sau đó bác sĩ Cố tam quyền lưỡng cước, trong nháy mắt quật ngã một mảnh, toàn bộ ăn đau nhưng tuyệt đối không trí mạng, hơn nữa còn để bạn nhìn không ra miệng vết thương.
Không sai, đây chính là bác sĩ biết công phu ~
Diêu San San:……
Đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Thư Hành ra tay, bởi vì Cố Thư Hành người này sợ nhất là phiền phức, không thích lo chuyện bao đồng, sẽ không dễ dàng động thủ với người khác.
“Trời ơi, lão Cố uy vũ!”.
Tiêu Thanh từ trên mặt đất bò dậy, một bên hướng về phía Cố Thư Hành chớp chớp mắt, một bên khập khiễng đi đến chỗ thanh niên vừa rồi đè nặng mình, nhấc chân bắt đầu đạp mạnh.
“Này thì khi dễ lão tử, này thì túm tóc lão tử!”
“Đủ rồi!”
Cố Thư Hành lạnh giọng đánh gãy động tác của Tiêu Thanh, sau đó hắn cởi áo khoác của mình cưỡng chế choàng lên cho Tiêu Thanh.
“Anh làm cái gì vậy?”
Tiêu Thanh quay đầu khó hiểu nhìn Cố Thư Hành.
Cố Thư Hành không nói lời nào, chỉ là dùng con ngươi như hàn tinh của hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Thanh, nhìn hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tình Tình, sau này đừng làm loạn như vậy nữa được không? Tôi lo lắng cho cô.”
Tiêu Thanh:……
Chờ đã, từ từ!
Lời này của anh chứa lượng tin tức quá lớn, để lão tử chậm rãi tiếp thu đã ~
“Lão Cố, anh, anh…… anh không phải…… Thích…… Tôi chứ?”
Tiêu Thanh cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy, đờ mờ, lão tử là nam! Nam! Nam! Chuyện quan trọng phải nói ba lần ~
Thích sao?
Cố Thư Hành đã từng cho rằng cái loại cảm giác đối với Diêu San San lúc trước ở nước ngoài chính là thích.
Hắn thích Diêu San San, thích cái loại cảm giác ăn ý hợp phách khi ở bên cô, thích cô ưu nhã hào phóng, cơ trí mỹ lệ.
Đúng vậy, đó là thích.
Biết Diêu San San có bạn trai, hắn rất mất mát, đó là lần đầu tiên hắn uống rượu, uống một chai liền say một đêm.
Mà ngày hôm sau, Cố Thư Hành lại có thể thật bình tĩnh gọi điện thoại chúc phúc Diêu San San.
Bởi vì khi đó hắn phát hiện mình đối với Diêu San San chỉ là thích, cũng vẻn vẹn chỉ là thích mà thôi.
Như vậy thích không phải yêu, trong đời người ở một giai đoạn khác nhau, trong hoàn cảnh khác nhau thì sẽ thích những người khác nhau, nhưng người mà làm bạn chỉ liếc mắt một cái vạn năm quyến luyến không quên, khả năng cả đời chỉ có một người như vậy.
Cố Thư Hành vẫn luôn không biết tình yêu có bộ dáng gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tiêu Tình chật vật như vậy, hắn cảm thấy thật đau lòng.
Cái loại đau lòng này làm hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.
Đây, có lẽ chính là tình yêu?
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
“Tiêu Tình, anh yêu em.”
Phảng phất như là vén mây nhìn thấy mặt trời, Cố Thư Hành đột nhiên hiểu rõ lòng mình, mình lặp đi lặp lại nhiều lần vì cô mà phá vỡ nguyên tắc, tất cả đều bởi vì hắn yêu cô.
“Đừng đừng đừng!”
Tiêu Tình nghe Cố Thư Hành nói, lập tức lui ra phía sau vài bước vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn: “Anh, anh đừng tới đây! Lão tử không thích anh, lão tử…… Thích phụ nữ!”
Cố Thư Hành:……
Diêu San San:……
Đúng rồi, Nhan Mộ Bạch cũng đã nói với mình, phụ nữ thích phụ nữ cũng rất bình thường, đây không phải bệnh, đây chỉ là tự do yêu đương!
Đúng! Chính là như thế này ~
Nghĩ đến những gì Tô Duệ nói với mình, Tiêu Thanh nhịn không được đứng thẳng thân thể.
“Lão Cố, anh là bác sĩ, anh càng nên hiểu rõ tình yêu không phân biệt giới tính, nhưng giới tính lại không thể miễn cưỡng ~ được rồi, thật ra anh rất đẹp lại rất lợi hại, vấn đề là anh không phải phụ nữ ~ nếu đến lúc tôi không thích phụ nữ mà thích đàn ông, người đầu tiên tôi suy xét nhất định sẽ là anh, ách…… Nói nhiều như vậy, anh nghe hiểu không?”
“Ừ”
Cố Thư Hành lên tiếng: “Hiểu rồi, trở về thôi.”
Tiêu Thanh: vậy là xong rồi?
Tiểu thuyết nói phải có phẫn nộ gào thét, tôi không tin tôi không tin tôi không tin.!
Quả nhiên, học bá thế giới, tôi không hiểu?
"Được, được.”
Tiêu Thanh xấu hổ cười cười, túm túm áo khóa trên vai mình của Cố Thư Hành, tuy rằng có chút khó chịu nhưng nghĩ đến quần áo trên người mình xác thật có chút ảnh hưởng bộ mặt thành phố, Tiêu Thanh lúc này mới chậm rì rì đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Diêu San San còn không quên cười nhạt với cô ấy.
Diêu San San:……
Cô để tôi yên tĩnh một chút, hiện tại trong đầu tôi có chút loạn ~
Mọi người vội vàng ăn cơm, lúc chia tay ở cửa tiệm cơm Tiêu Thanh đã đem chính mình sửa sang lại một hồi ngượng ngùng đem áo khoác của Cố Thư Hành trả lại cho hắn: “Cảm ơn anh, lão Cố.”
“Ừ.”
Cố Thư Hành yên lặng tiếp nhận áo khoác, sau đó một chút cũng không thèm để ý lại mặc lên trên người mình.
Tô Vãn:……
Cho nên nói nam chủ đối với nữ chủ đều là chân ái, nam chủ đại nhân nói tốt là có bệnh sạch sẽ đâu? Cái áo kia dơ thành như vậy, anh mắt mù?
Trên đường trở về, Tiêu Thanh lái xe không ngừng thất thần, thậm chí có hai lần thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, may mắn Tô Duệ vẫn luôn ngồi ở trên ghế phụ mới ngăn trở bi kịch phát sinh.
“Cậu nha còn muốn xảy ra tai nạn xe cộ nữa đúng không?”
Nghe âm thanh của Tô Duệ, Tiêu Thanh dẫm mạnh chân phanh lại: “Tiểu Bạch, cậu nói xem tôi đã tạo cái nghiệt gì? Còn không phải chỉ là một lần tai nạn xe cộ thôi sao? Vì sao khi tỉnh lại cả nhân sinh đều thay đổi? Tiểu Bạch cậu nói ông trời không phải đang chơi tôi chứ?”
“Chơi mẹ nó, còn mạng là không tồi rồi. Cậu còn muốn cái gì nữa?”
Tô Duệ nhịn không được giơ tay dùng sức vỗ vỗ đầu Tiêu Thanh: “Cậu tỉnh táo chút đi! Đời này sống cho thật tốt mới là quan trọng nhất, chuyện trước kia đều là chuyện cũ xem như mây khói, đều là quá khứ, Tiêu Tình, cô phải nhớ kỹ, cô là Tiêu Tình!”
Tiêu Tình…
Đúng vậy, hắn là Tiêu Tình, không, cô là Tiêu Tình.
Thật ra hôm nay ở trong phòng thuê bị một đám người xa lạ đùa giỡn, Tiêu Thanh liền tỉnh táo nhận thức được mình là một phụ nữ.
Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận như thế nào nhưng thân thể của cô, sinh lý của cô đều là của một người phụ nữ.
Có lẽ, Tiểu Bạch nói đúng.
Tiêu Thanh đã chết, chết ở trong vụ tai nạn xe cộ kia.
Người sống sót, cô ấy tên Tiêu Tình.
Cho dù mình thích phụ nữ hay là thích đàn ông đều không quan trọng, quan trọng là, cô muốn lấy thân phận Tiêu Tình mà sống sót ~
~~~~~~