Edt: Mítt
~~~~~~
Tiểu khu Tô Vãn đang ở cách Cửu Lâm Nhai rất xa, bởi vì trời tối, người trên đường cũng không nhiều, Tô Vãn dẫn theo Tô Duệ hai người ngồi xe buýt về nhà.
Từ trạm xe buýt về đến tiểu khu phải đi qua một con phố.
“Vợ vất vả rồi, để anh cõng em!”
Tô Duệ nhớ tới Tô Vãn đã giúp mình bận rộn mấy tiếng đồng hồ, lập tức đau lòng cho vợ mình, đều nói nghèo hèn phu thê trăm sự ai*, nói đến cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, Tô tướng quân thật đúng là cảm thấy mới lạ lại cực khổ.
Khi Tô Duệ cõng Tô Vãn đi từng bước về đến dưới lầu tiểu khu, rất xa đã nhìn thấy một chiếc Chevrolet màu trắng ngừng ở cửa lớn tiểu khu, mà người phụ nữ đang khoác áo khoác âu phục dựa thân xe hút thuốc, chính là Tiêu Thanh.
Vừa thấy vị nữ chủ đại nhân đặc biệt này, Tô tướng quân nhịn không được dừng bước chân.
“Sao vậy?”
Tô Vãn đang nằm trên lưng hắn mơ màng sắp ngủ cũng mơ mơ màng màng mở bừng mắt, không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, Tiêu Thanh đã giống như cơn gió chạy tới.
“Mộ Bạch, Tiểu Vãn em ấy bị gì vậy? Có phải bị thương hay không?”
Lúc này Tiêu Thanh đã sớm quên mất việc mình hiện tại là Tiêu tiểu thư, chạy đến trước mặt Tô Duệ vẻ mặt nôn nóng dò hỏi.
Tô Duệ nhíu nhíu mày.
“Cô tránh ra, chuyện của tôi và Tô Vãn không cần cô quan tâm!”
Tiêu Thanh:……
Được rồi, lúc này Tiêu Thanh mới nhớ tới thân phận hiện giờ của mình.
“À thì, cái này, Tiêu Thanh chết ít nhiều gì tôi cũng có trách nhiệm, tôi thừa nhận! Nhưng tôi tuyệt đối không phải cố ý! Tôi biết anh ấy là cô nhi, mà hai người các anh là người thân cận nhất của anh ấy, các người nếu có gì khó khăn cứ mở miệng nói với tôi, tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp!”
Nói xong Tiêu Thanh nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Vãn đang nằm trên lưng Tô Duệ.
“Tô tiểu thư, cô, cô cũng đừng quá tự trách,…… Sinh tử do mệnh phú quý do trời, Tiêu Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không thể trách cô, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông rồi làm chuyện ngu ngốc!”
Lúc này Tiêu Thanh cũng không biết mình nên nói cái gì, thật ra hắn rất muốn nói cho hai người trước mắt biết hắn chính là Tiêu Thanh, hắn còn sống ~
Nhưng nói cho bọn họ biết thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ Tô Vãn sẽ nguyện ý ở bên cạnh một người phụ nữ sao?
Đờ mờ, mệnh này của mình thật sự là quá khổ bức mà.
Nghe Tiêu Thanh nói, Tô Vãn từ trên lưng Tô Duệ nhảy xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn một cái.
"Cám ơn Tiêu tiểu thư đã cố ý chạy tới đây nói với chúng tôi những lời này, cô nói đúng, sinh tử do mệnh, có lẽ đời này tôi và A Thanh không có duyên phận, tôi hy vọng kiếp sau anh ấy có thể đầu thai vào một gia đình phú quý, cả đời áo cơm vô lo mỹ nữ trong ngực.”
Tiêu Thanh:……
Tiểu Vãn Vãn em thật là thiện lương đáng yêu, anh hiện tại áo cơm vô lo, mỹ nữ gì, anh chính là mỹ nữ có tính là mỹ nữ trong ngực không? Ô ô ô, không muốn nói nữa, để anh khóc một lát đi ~
…………
“Tiêu Tình.”
Thấy Tô Vãn không có chuyện gì ngoài ý muốn, Cố Thư Hành chậm rãi từ trên xe xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Thanh một cái.
“Đã 7 giờ rồi, cô nên trở về bệnh viện!”
Về bệnh viện?
Nghe Cố Thư Hành nói, Tiêu Thanh lập tức nhíu mày, ánh mắt hắn chợt lóe dừng ở trên người Tô Duệ.
“Nhan Mộ Bạch, các người có phải từ Cửu Lâm Nhai trở về hay không? Làm sao lại trễ như thế, còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa lúc tôi mời các người đi tiệm cơm Ức Giang Nam ăn cơm được không? Muốn ăn cái gì tùy tiện chọn!”
Tiêu Thanh nhớ rõ trước kia thời điểm mình và Tô Vãn còn ở bên nhau đã từng đồng ý với cô sẽ dẫn cô đi tiệm cơm Ức Giang Nam ăn cơm, nơi đó cách công ty Tô Vãn làm rất gần, là tiệm ăn gia đình vô cùng lớn lại có phẩm vị vô cùng cao.
Nghe Tiêu Thanh nói, Tô Duệ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Nếu Tiêu tiểu thư đã mời thiệt tình như vậy thì chúng tôi không khách khí, Tiểu Vãn, em nói đúng không?”
“Vâng.”
Tô Vãn thần sắc lạnh nhạt gật gật đầu.
“Vậy phiền Tiêu tiểu thư tốn kém rồi!”
“Ai nha, tốn kém cái gì, các người cũng đừng cứ kêu tôi là Tiêu tiểu thư nữa, kêu tôi Tiêu Tình.”
Mỗi lần nghe người khác kêu mình là Tiêu tiểu thư, Tiêu Thanh luôn có một loại cảm giác ưu thương nhàn nhạt ~
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
……
“Đi, lên xe!”
Tiêu Thanh cũng không khách khí, sau khi túm Tô Duệ và Tô Vãn lên xe, hắn lập tức quay đầu hướng về phía Cố Thư Hành hô một câu: “Tài xế, đi Ức Giang Nam!”
Cố Thư Hành:……
Nhìn tôi giống tài xế taxi lắm sao?
Cố Thư Hành lạnh mặt, không nói một lời khởi động xe, hắn không phải là người thích nói nhiều, tuy rằng trong lòng đã sớm không hài lòng với Tiêu Tình, nhưng nghĩ đến giao tình của hai nhà mà hiện tại Tiêu Tình còn là bệnh nhân của bệnh viện mình, Cố Thư Hành cũng chỉ phải tạm thời nhẫn nại.
Thời điểm bốn người tới Ức Giang Nam, quán ăn cũng không đông khách lắm, Tiêu Thanh thuê một phòng riêng lịch sự lại tao nhã, sau khi vào cửa lập tức đặc biệt thổ hào muốn một bình Mao Đài ủ 30 năm, còn gọi thêm một bình Lafite.
Từ một thanh niên nghèo một đêm biến thành bạch phú mỹ, mặc dù hơi khó chấp nhận, nhưng ít nhất cũng có thể trải nghiệm một lần sinh hoạt của kẻ có tiền, có tiền thì tùy hứng!
“Tới tới tới, ăn cái gì hai người cứ tùy tiện chọn, thích thì lấy hai phần, ăn một phần, đóng gói một phần!”
Tiêu Thanh đặc biệt hào khí đem thực đơn đẩy đến trước mặt Tô Vãn và Tô Duệ.
Tô Vãn / Tô Duệ / Cố Thư Hành:……
Ba người chúng tôi không quen biết người này, thật sự không quen biết……
“Tùy tiện ăn chút gì là được rồi.”
Tô Vãn lật lật thực đơn, sắc mặt có chút phức tạp: “Trước kia lúc A Thanh còn ở đây, anh ấy đã từng nói muốn dẫn tôi tới nơi này ăn cơm, hiện tại ngẫm lại, nơi này và quán cơm ở phố đối diện cũng không có gì khác nhau, có thể ăn no bụng là được rồi.”
“Tiểu Vãn……”
Vừa nghe Tô Vãn nói, Tiêu Thanh lập tức ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô.
“Khụ khụ.”
Cảm giác được ánh mắt Tiêu Thanh khác thường như vậy, Tô Duệ ở một bên lập tức ho khan một tiếng: “Tiểu Vãn, A Thanh đã không còn nữa, anh biết trong lòng em có một cái hố không vượt qua được, nhưng người sống thì phải nên nhìn về phía trước.”
“Không sai.”
Cố Thư Hành luôn không nói chuyện lúc này cũng ánh mắt trịnh trọng nhìn Tô Vãn.
“Người đã chết rồi, Tô tiểu thư cô còn trẻ, còn có cuộc sống rất dài phải trải qua.”
“Ừ.”
Nghe hai người nói, Tô Vãn gật gật đầu.
Mà Tiêu Thanh cũng cụp mắt xuống, như suy tư điều gì ——
Đúng vậy, mình đã “Chết”, cho dù như thế nào cũng không thể để Tô Vãn vì một người chết như mình mà luôn thương tâm.
Hắn theo bản năng liếc liếc Cố Thư Hành vừa mới nói chuyện.
Tiểu bạch kiểm mặt than này vừa rồi còn khuyên Tô Vãn, chẳng lẽ hắn thật sự có ý với Tô Vãn?
Đều là người đã có vị hôn thê, còn học người ta hái hoa ngắt cỏ, loại đàn ông này không đáng tin, quá không đáng tin!
Nghĩ như vậy, Tiêu Thanh lại đem ánh mắt dừng ở trên người Tô Duệ, muốn nói trên thế giới này người đàn ông làm cho Tiêu Thanh cảm thấy yên tâm nhất, trừ bản thân hắn ra, vậy người đó tuyệt đối là Nhan Mộ Bạch!
Hiểu tận gốc rễ, có tình có nghĩa!
Nhan Mộ Bạch là người đàn ông tốt, có khả năng, nhiệt tâm, trượng nghĩa, hiếu thuận.
À, trừ bỏ điểm tài chính khó khăn trước mắt, những cái khác đều không tệ lắm!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Thanh không tự chủ được đảo qua đảo lại trên người Tô Duệ và Tô Vãn ——
Bạn khoan hẵng nói nữa, hai người họ ngồi cùng nhau, nhìn kỹ lại thật đúng là có chút tướng phu thê.
Tiêu Thanh:……
Đờ mờ, trong lòng làm sao vẫn không thoải mái như vậy chứ?
Tác hợp bạn gái cũ của mình cùng với người anh em tốt gì đó, loại chuyện này thật không phải là chuyện con người làm mà!
Chầu cơm này ăn xong tiêu phí tới vài vạn đại dương, cuối cùng vẫn như cũ là Cố Thư Hành đi thanh toán.
Từ quán ăn ra ngoài, Tiêu Thanh liếc mắt nhìn Tô Duệ và Tô Vãn một cái: “Nơi này cách Cửu Lâm Nhai khá gần, Mộ Bạch, tôi đưa cậu về trước, sau đó lại đưa Tiểu Vãn về!”
“Không cần.”
Nghe Tiêu Thanh nói, Tô Vãn lập tức lắc lắc đầu: "Đều đưa đến nhà tôi đi, phòng ở trên lầu của Mộ Bạch đã đến kỳ, anh ấy bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cứ để anh ấy ở trong tiệm ngủ cũng không phải biện pháp, nhà tôi vừa lúc còn trống một phòng, tôi trước hết để cho anh ấy ở một đoạn thời gian, chờ anh ấy bán hàng kiếm được tiền, có tiền đi thuê nhà lại tính tiếp!”
Tiêu Thanh:……
Đờ mờ, tuy rằng lão tử muốn tác hợp các người, nhưng các người cũng không cần phát triển nhanh chóng như vậy chứ?
* chỉ sự xót xa, vợ chồng nghèo nên trăm chuyện buồn thương
~~~~~~