Edt: Mítt
~~~~~~
Nghe Tô Mạn nói, Nguyệt Thanh cũng phải chấn kinh một phen —— vì thành thân, Lục Trường Ca thế nhưng đến chức quan cũng chịu từ bỏ?
Phải biết rằng ở Loan Phượng Quốc địa vị phổ biến của nam nhân đều thấp hơn so với nữ nhân, vốn dĩ hắn là Đại tướng quân miễn cưỡng còn có tư cách nghênh thú Bích Lạc, nếu hắn hai bàn tay trắng, như vậy Bích Lạc còn chấp nhận gả thấp cho hắn sao? Cho dù nàng chịu, trưởng công chúa chịu sao?
Nghĩ đến Tô Vãn, ánh mắt Nguyệt Thanh không khỏi có một trận hoảng hốt, nếu là Tô Vãn, có lẽ nàng……
“Bệ hạ, nếu trưởng công chúa thật sự chịu làm như vậy thì sao?” Nguyệt Thanh không biết làm sao đột nhiên hỏi một câu.
“Không có khả năng!”
Tô Mạn một bên theo bản năng buột miệng thốt ra: “Tô Vãn sao có thể đem tâm phúc của mình gả cho một thường dân? Cho dù Lục Trường Ca võ công cao cường, nhưng không có trẫm cho hắn quan tước, hắn chính là một phế vật không có bất kì giá trị lợi dụng gì!”
Võ công cao thì ghê gớm?
Ở Loan Phượng Quốc nữ tử cơ bản đều tập võ, người có võ công cao rất nhiều, Lục Trường Ca là thiên tài lãnh binh, nhưng rời đi quân doanh, hắn cũng cùng những nam nhân bình thường không có gì khác nhau.
Tô Mạn tin tưởng trên đời này chỉ có mình mới có thể cấp cho Lục Trường Ca nhân sinh mà hắn muốn, hôm nay hắn từ quan ngày nào đó chắc chắn sẽ hối hận trở về cầu xin nàng..
Nhất định sẽ.
Phế vật không có bất kì giá trị lợi dụng gì……
Nghe Tô Mạn nói, ánh mắt Nguyệt Thanh tối sầm lại.
Trong hoàng thành lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, bất kì người nào không có giá trị lợi dụng đều sẽ bị một chân đá văng ra.
Như vậy…… mình ở trong lòng bệ hạ thì tính là cái gì?
Là chiến lợi phẩm mà nàng cướp về từ trong tay trưởng công chúa sao?
…………
Chuyện Lục Trường Ca từ quan bị Tô Mạn phái người lan truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này.
Lục gia vốn không phải quý tộc, toàn bộ gia tộc có thể ở kinh thành miễn cưỡng gắn bó tất cả đều dựa vào một mình Lục Trường Ca ở trên chiến trường liều sống liều chết, hiện tại hắn từ quan, cảnh ngộ Lục gia lập tức về tới trước giải phóng.
Cũng may cha mẹ Lục Trường Ca và muội muội hắn Lục Vũ Tình đều là người không màng danh lợi, đối với chuyện này người Lục gia vẫn rất thờ ơ, hai lão Lục gia chỉ là sợ người phủ trưởng công chúa sẽ đổi ý.
“Sẽ không, công chúa điện hạ không phải người như vậy.”
Tuy rằng trước kia đứng ở trận doanh đối lập với Tô Vãn, nhưng lúc này đây Lục Trường Ca lại đối với nàng có tin tưởng rất lớn.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Lục Vũ Tình một bên cũng nhịn không được nhướng nhướng mi: “Trưởng công chúa nặng tình nghĩa nhất, bá tánh kinh đô ai mà không biết? Người ấy tuyệt đối không phải loại người thất tín bội nghĩa!”
Ấn tượng của bá tánh kinh đô đối với Tô Vãn từ từ tốt lên, mà những bọn quan viên trong triều đình lại không xem trọng lần hôn sự này của Lục Trường Ca cùng Bích Lạc.
Thân tại quan trường, không có lòng dạ hiểm độc, căn bản là mỗi bước đi đều khó khăn.
“Liễu tướng, chuyện lần này, ngài thấy thế nào?”
Liễu Huyền người này có tiếng ánh mắt chuẩn, tâm cơ thâm, nhân duyên trong triều đình luôn không tồi, đặc biệt là trong đám nam quan, đó rõ ràng là một thế hệ lĩnh quân.
Nhìn thấy những ánh mắt của nhóm nam quan chung quanh đang chờ mong lại thấp thỏm, Liễu Huyền chỉ là nhàn nhạt cười cười.
“Phủ công chúa bên kia rất nhanh sẽ có tin tức, các người gấp cái gì, lại không phải các người thành hôn!”
Thật ra nam nhân có thể vào triều làm quan, đều là người có chí hướng có khát vọng, hiện giờ Lục Trường Ca xảy ra chuyện như vậy, bọn họ quan tâm khẩn trương cũng là đương nhiên.
Trong sự chờ đợi của mọi người, tin tức ở phủ trưởng công chúa bên kia rốt cuộc cũng chậm rãi tới muộn ——
Lần này Lục Trường Ca nghênh thú Bích Lạc, hôn sự hoàn toàn không có gì thay đổi, toàn bộ hôn sự trưởng công chúa một mình ôm lấy mọi việc, mà yêu cầu duy nhất của nàng chính là hy vọng cho dù tương lai Lục Trường Ca có tiền đồ như thế nào, cũng không được cô phụ Bích Lạc ——
Hai người, một lòng, nắm tay cả đời!
Tin tức này vừa ra, các bá tánh kinh đô đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn họ đã biết trưởng công chúa là người thật tình, toàn bộ kinh đô nói cho cùng tìm không ra người nào có tình có nghĩa hơn trưởng công chúa!
Văn võ bá quan:……
Điều này không khoa học! Mặt đau quá, chẳng lẽ trưởng công chúa thật sự bởi vì tình thương mà tính tình có sự thay đổi lớn, đã nhìn thấu hồng trần không cầu danh lợi?
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad
[HBNmoemoe]
…………
Mười lăm tháng năm, ngày hoàng đạo, nghi thức gả cưới.
Đây là hỉ sự lần thứ hai ở phủ trưởng công chúa, lúc này đây một lần so với một lần càng thêm long trọng và vui mừng, Bích Lạc từ nhỏ đã đi theo bên người Tô Vãn, đối với hôn sự của nàng Tô Vãn tự nhiên sẽ không qua loa, toàn bộ quy cách đều là dựa theo quy cách thành hôn tối cao của quý nữ kinh đô mà cử hành.
Sau khi Bích Lạc ra khỏi phủ công chúa, Tô Vãn thậm chí còn tự mình đỡ nàng lên kiệu hoa, một khắc kia, Bích Lạc nhịn không được rơi nước mắt.
“Điện hạ, nô tỳ không thể hầu hạ người được nữa. Nô tỳ không nỡ rời xa điện hạ.”
“Nha đầu ngốc, đừng khóc, sau này ngươi có thể thường xuyên trở về.”
Tô Vãn nhịn không được giơ tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Bích Lạc, ở thời khắc hai người lưu luyến chia tay, đột nhiên có vô số mũi tên bắn lén từ trên trời giáng xuống!
Ban ngày ban mặt ở ngay cửa phủ công chúa phủ, thế nhưng xuất hiện rất nhiều thích khách!
“Điện hạ, cẩn thận!”
Bích Lạc là người đầu tiên phản ứng lại, nàng đem Tô Vãn bảo hộ ở sau người, theo bản năng muốn rút bảo kiếm ở bên hông……
Đờ mờ, mặc áo cưới không mang kiếm!
Lúc này nhóm thích khách đột nhiên xuất hiện đã nhanh chóng vây lại đây, vốn dĩ bên ngoài phủ công chúa tụ tập một đoàn dân chúng xem náo nhiệt, lúc này dị biến đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người kinh hoảng kêu to, càng có rất nhiều bá tánh vô tội chết dưới những mũi tên bắn lén đó, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cổng lớn phủ công chúa.
Thật là…… Khinh người quá đáng!
Con ngươi Tô Vãn có lãnh quang chợt lóe, ngay sau đó cô rút ra bảo kiếm tùy thân của mình cùng với nhóm thị vệ phủ công chúa hỗn chiến với đám thích khách.
Tin tức có rất nhiều thích khách hành thích trưởng công chúa một lát sau đã truyền khắp kinh đô, vốn dĩ đang ở trong nhà chờ đợi đón dâu, sau khi Lục Trường Ca biết tin tức này lập tức giục ngựa chạy tới phủ công chúa……
Lúc này trên đường cái trong kinh thành đã một mảnh hỗn loạn.
“Công tử, công tử!”
Lâu Ninh thở hổn hển hô to chạy theo phía sau Lâu Tiêu Tiêu.
“Công tử, người có phải điên rồi hay không? Người cũng không biết võ công đi phủ công chúa xem náo nhiệt cái gì chứ?”
“Ngươi quản ta? Bản công tử đi…… Đi nhặt xác trưởng công chúa, không được sao?”
Lâu Ninh:……
Khó trách không ai yêu người, ta mà là trưởng công chúa ta tuyệt đối cũng không thèm cái đồ ngạo kiều lại độc miệng như người ~
Khi Lâu Tiêu Tiêu hao hết khí lực chạy đến gần phủ trưởng công chúa, rất xa liền nhìn thấy Tô Vãn đang bị một đoàn thích khách vây công.
Thật nguy hiểm!
Ánh mắt Lâu Tiêu Tiêu lập tức khẩn trương lên, hắn nhìn nhìn xung quanh đang chuẩn bị tìm cái binh khí thuận tay để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lúc này đột nhiên một đạo kiếm quang màu bạc phá không mà đến, người ở đây đều theo bản năng nheo lại đôi mắt, chờ đến khi mọi người lại mở to mắt liền nhìn thấy Phong Vô Trần một thân áo đen trường kiếm nhiễm máu, một tay ôm Tô Vãn lăng không.
“Điện hạ, người không sao chứ?”
Âm thanh lãnh lệ vang lên ở bên tai Tô Vãn.
“Ta không sao.”
Tô Vãn lắc lắc đầu, lúc này, đột nhiên phía sau có hai đạo thân ảnh tay cầm trường kiếm lao thẳng đến giữa lưng Tô Vãn——
“Tô Vãn, cẩn thận!”
Lâu Tiêu Tiêu trong đám người nhịn không được liều mạng hô to, cả người tùy tay nắm một tấm ván gỗ ở một bên xông ra, chờ đến khi hắn nghiêng ngả lảo đảo lao ra, giữa không trung máu tươi vẩy ra, Phong Vô Trần dùng thân thể của mình giúp Tô Vãn chặn ám toán, mà phía sau lưng hắn lại bị mảng lớn máu tươi nhiễm đỏ.
Tuy rằng không biết thích khách này từ đâu mà đến, nhưng bọn họ lại ngoài ý muốn thỏa mãn tâm nguyện anh hùng cứu mỹ nhân của Tô tướng quân, vì làm cho hiện trường càng thêm chấn động, vừa rồi rõ ràng có thể dễ dàng tránh thoát đi nhưng Tô Duệ lại dùng lưng mình ăn hai kiếm.
Không trả giá bằng máu, sao có thể ôm được mỹ nhân về?
~~~~~~
Ủa rồi giờ chen thêm cái câu "Truyện được đăng..." cũng bị xóa nữa. Coppy có tâm quá trời rồi mọi người ạ. Coppy xong về đọc lại rồi xóa mất cái câu đấy của ta rồi.
Hay.. Quá hay. Quá xuất sắc. Không nguồn, không tên editor đã đành đến cái câu chen thêm của ta cũng tìm ra được để xóa thì ta cũng không còn gì để nói.
Phải gọi là thần thánh rồi. Cay thật sự mọi người ạ... Sad:(((((((