Edt: Mítt
~~~~~~~~
“Nhất sinh nhất thế, một đôi người?”
Không phải Liễu tướng không văn hóa, mà là ở Loan Phượng Quốc cũng không thực hành chế độ một vợ một chồng, cho nên lúc này nghe Tô Vãn nói, Liễu Huyền mới có thể sững sờ ở nơi đó, bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ.
Má ơi, giờ khắc này, Tô Vãn cảm giác mình quả thực là nữ chính xuyên không mà, nghe nói chỉ cần nữ chính xuyên không đến show cái văn hóa hiện đại của mình, lập tức sẽ có một đoàn dân bản xứ bị kinh vi thiên nhân, quỳ gối ở dưới váy của nàng ~
Kinh vi thiên nhân: ý chỉ vô cùng ngạc nhiên, cứ nghĩ việc đó chỉ có thần tiên mới làm được
“Trưởng công chúa, chẳng lẽ tính cả đời này chỉ cưới một người sao?”
Liễu Huyền sửng sốt một chút, lúc này mới ánh mắt lập loè nhìn Tô Vãn.
“Nhất sinh nhất thế một đôi người” này nghe thật không tồi, đáng tiếc người chân chính làm được có mấy người?
Thấy Liễu Huyền chỉ là sửng sốt một chút, cũng không có phản ứng quá lớn, Tô Vãn dưới đáy lòng thở dài một hơi, quả nhiên hào quang gì đó, chỉ sử dụng ở trên người nữ chủ mới có hiệu quả.
“Khụ khụ.”
Tô Vãn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng mặt Liễu Huyền.
“Thật ra cũng không nhất định một hai phải nghênh thú, nếu trên đời này có thể gặp được một người thật tình yêu mình, cho dù gả thấp thì đã sao?”
“Gả thấp?”
Lần này thật sự làm Liễu Huyền chấn kinh rồi, Tô Vãn là người nào? Nàng chính là trưởng công chúa dưới một người trên vạn người!
Nếu trưởng công chúa Loan Phượng cũng chịu gả thấp cho người khác, như vậy điều này có ý nghĩa gì?
“Trưởng công chúa, lời này chính là, chính là……”
“Sợ cái gì?”
Tô Vãn cười cười híp mắt phượng: “Tô Vãn ta làm việc cũng không cần xem sắc mặt người khác, Liễu tướng, bổn cung biết Nguyệt Thanh đang ở trong phủ của ngươi, ngươi có thể để cho hắn ra gặp mặt bổn cung một lần không? Bổn cung tuyệt đối không làm khó hắn!”
Thấy Tô Vãn vòng tới vòng lui rốt cuộc lại vòng tới trên người Nguyệt Thanh, sắc mặt Liễu Huyền hơi có chút khó xử.
“Trưởng công chúa, việc này…… Hạ quan đáng lẽ hẳn nên nghe theo sai sử của người, nhưng bệ hạ……”
“Được được, không gặp cũng được, để bổn cung nhìn hắn từ xa một cái là được rồi?”
Tô Vãn không kiên nhẫn đánh gãy lời nói Liễu Huyền, trên mặt đã che kín sắc lạnh.
“Vâng vâng vâng, trưởng công chúa bên này, mời!”
Lúc này đây Liễu Huyền không cự tuyệt, mà là ở phía trước dẫn đường, mang theo Tô Vãn một đường đi tới hậu viện Liễu gia.
“Viện này có cơ quan, trưởng công chúa người đi theo hạ quan, chớ có đi nhầm.”
Nói xong Liễu Huyền liền đi nhanh về phía trước, Tô Vãn tự nhiên gắt gao đi theo phía sau hắn, không bao lâu hai người đi vào một chỗ trước tiểu viện, đứng ở dưới ánh trăng, Liễu Huyền dừng bước: “Điện hạ, Nguyệt công tử đang ở trong sân.”
Lúc này cửa sổ phòng ngủ chính trong sân vừa vặn đang rộng mở, từ chỗ rất xa ở ngoại viện là có thể nhìn thấy người trong phòng, cho dù chỉ là thoáng nhìn xa xa cũng có thể cảm nhận được trên người người nọ thanh nhã xuất trần, phảng phất giống như phong độ khí chất của thần tiên.
Tô Vãn lẳng lặng liếc mắt nhìn Nguyệt Thanh trong phòng một cái.
Vẫn không phải.
Không phải Tô Duệ.
Đi vào thế giới này mấy ngày, Tô Vãn tổng kết một chút cốt truyện nơi này, thế giới này nhân vật chủ yếu đều tập trung ở kinh đô, nữ chủ Tô Mạn bảy người nam nhân trừ bỏ Lục Trường Ca hiện tại đang ở biên quan mang binh, sáu người khác cũng đều ở kinh thành.
Trong tam phu tứ hầu của Tô Mạn, Liễu Lạc, Lục Trường Ca, Nguyệt Thanh, là tình cảm chân thành của nàng.
Mà bốn nam hầu khác, có hai người là nam hầu của nàng từ nhỏ ở trong hoàng cung, còn có hai người hiện tại còn chưa cùng Tô Mạn ở bên nhau, một người là ám vệ Lãnh Dạ bên người Tô Mạn, hiện giờ đúng là giai đoạn yêu thầm, mà một người còn lại là con trai của Lê thượng thư Lê Tiêu, Lê Tiêu còn chưa có vào triều làm quan, hiện giờ chưa quen biết với Hoàng đế bệ hạ.
Đương nhiên, làm nam chủ chủ yếu, hiện tại quan hệ của Lục Trường Ca cùng Tô Mạn cũng gần là thưởng thức lẫn nhau….
Còn những nam phụ khác, đám người Vô Trần, Liễu Huyền, thời điểm Tô Vãn thượng triều đều gặp qua, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Duệ.
Chẳng lẽ Tô Duệ không có tới thế giới này?
Không, không đúng, trực giác của Tô Vãn nói cho cô biết, Tô Duệ nhất định tới, đang cùng cô ở trong một thế giới, hơn nữa hẳn là đang ở gần cô mới đúng.
Hay là……
Thật ra Tô Vãn cũng nghĩ đến một loại khả năng khác——
Có thể là thời điểm Tô Duệ tiến vào thế giới này xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không?
Nói cho cùng dựa theo lộ tuyến nhiệm vụ của Tô Duệ, ký chủ nhiệm vụ của hắn hẳn là Phong Vô Song mới đúng, nhưng Phong Vô Song đột nhiên chết đi, như vậy nếu Tô Duệ ở sau khi Phong Vô Song chết mới tiến vào nhiệm vụ, bộ hậu cần sẽ ngay sau đó sắp xếp thân phận khác cho hắn, mà thân phận này có lẽ cũng không thể sử dụng dung mạo của chính hắn?
Cho nên nói, mỗi người đều có khả năng là Tô Duệ?
Nghĩ đến đây, Tô Vãn đột nhiên lo cười cười cho chính mình...
Nếu thật là như vậy, Tô Duệ anh cố ý giấu đi là vì cái gì? Anh như vậy là đang kiểm tra em sao?
Nghĩ đến lần trước Tô Duệ nói đến chuyện thí luyện, trong lòng Tô Vãn lập tức có so đo ——
Tô tướng quân, em sẽ bắt được anh, anh cứ chờ đó.
“Điện hạ?”
Thấy Tô Vãn vẫn luôn ngưng mắt nhìn phương hướng Nguyệt Thanh, khóe môi còn mang theo ý cười như có như không, Liễu Huyền nhịn không được gọi cô một tiếng.
Xem ra, trưởng công chúa đối với Nguyệt Thanh vẫn là dư tình chưa xong?
“Hửm.”
Tô Vãn phục hồi tinh thần lại, thật sâu liếc mắt nhìn Liễu Huyền một cái.
“Người bổn cung đã xem qua, có vài người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, bổn cung cần phải trở về, hôm nay đa tạ khoản đãi của Liễu tướng!”
Nói xong, Tô Vãn quay người lại có chút nôn nóng muốn rời đi, lúc này cô tựa hồ quên mất Liễu phủ này có cơ quan thật mạnh, mắt thấy cô một chân sắp chạm vào cơ quan, Liễu Huyền một bên lập tức kinh hoảng hô to một câu: “Điện hạ cẩn thận!”
“Xuy!”
Hai đạo mũi tên bắn lén đột nhiên từ một bên tường bắn ra, thẳng đến trước ngực Tô Vãn, tại một khắc này, Tô Vãn tựa hồ bị dọa rồi, cả người cũng chưa phản ứng kịp.
Nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc, một đạo bóng dáng màu đen đã bay nhanh ra tới, đem Tô Vãn đập về một bên.
Một đạo lãnh quang hiện lên, hai mũi tên kia đã bị bảo kiếm trong tay Bích Lạc chặt đứt thành hai đoạn: “Điện hạ, người không sao chứ?”
“Bổn cung không có việc gì.”
Tô Vãn lắc lắc đầu, ngay sau đó lại giương mắt nhìn thoáng qua Liễu Huyền đứng ở một bên kinh hồn chưa định.
“Phủ Liễu tướng thật đúng là có cơ quan rất mạnh, khó lòng phòng bị!”
“Làm điện hạ bị sợ hãi.”
Liễu Huyền nghe Tô Vãn nói, lập tức khom thân mình vẻ mặt cáo tội: “Còn thỉnh điện hạ trách phạt!”
“Được rồi.”
Tô Vãn vẫy vẫy tay: “Vẫn là Liễu tướng ở phía trước dẫn đường đi.”
“Vâng.”
…………
Từ Liễu phủ ra tới, Tô Vãn vẫn luôn dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, mà Bích Lạc bên trong xe lại há miệng thở dốc, sắc mặt do dự, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Tô Vãn đột nhiên chậm rãi mở mắt, mắt phượng thon dài nhìn chằm chằm khuôn mặt Bích Lạc.
Bị Tô Vãn nhìn chằm chằm như thế, làm Bích Lạc trong lòng hoảng hốt: “Điện hạ, nô tỳ chỉ là, chỉ là tò mò điện hạ vừa rồi……”
“Ngươi tò mò bổn cung vì sao không né?”
Thật ra trong thế giới này nguyên chủ biết công phu, thân là trưởng công chúa Loan Phượng Quốc nếu không phải văn võ toàn tài cũng không khoa học!
Mà Tô Vãn đi vào thế giới này tự nhiên cũng kế thừa võ công của nguyên chủ, chỉ là vừa rồi cô lại không có sử dụng mà thôi.
“A, bổn cung không né tự nhiên là có đạo lý.”
Hiện giờ, Tô Vãn đã không thể dựa vào bề ngoài đi phân biệt Tô Duệ, hơn nữa cô ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.
Cô cũng chỉ có lần lượt thử, mới có thể ở trong mọi người tìm được Tô Duệ.
Ở ngay lúc này, Tô Vãn thật sự có điểm hâm mộ tinh thần lực cùng lực cảm giác siêu cao của Tô Duệ, hắn chỉ bằng hơi thở là có thể phân biệt bất kì người nào mình đã gặp qua, mà Tô Vãn thì sao? Chỉ có thể khổ bức dựa vào cảm giác của chính mình, còn có phân tích cùng phán đoán đi tìm người?
Cho nên nói, Từ Sách thật sự tìm được một tấm vương bài, mà Tô tướng quân, ngươi nha thật ra trời sinh chính là mệnh nam chủ đúng không?