Truyện tranh >> Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ >>Chương 226: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (19)

Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 226: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (19)


Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Vãn ngủ một giấc này thật lâu, từ khi cô biến thành hồn thể phiêu đãng trên thế giới này, cô còn chưa từng ngủ lâu như vậy.

Thật ra hồn thể trong tình huống bình thường sẽ không cảm giác được buồn ngủ, Tô Vãn cũng biết hồn thể của mình đại khái đã xảy ra vấn đề, cũng may giữa trưa tỉnh lại, cả người cô lại tràn ngập lực lượng, thậm chí ở giữa trưa ánh nắng mặt trời gay gắt, linh lực trong cơ thể vẫn như cũ vô cùng tràn đầy.

Trên giường vẫn còn độ ấm, hiển nhiên Tô Duệ cũng vừa dậy không bao lâu, Tô Vãn từ phòng ngủ ra tới, liền nhìn thấy Tô Duệ đang ngồi trong phòng khách ăn cơm.

“Em dậy rồi, muốn ăn chút gì không?”

Nhìn thấy tinh thần Tô Vãn không tồi, Tô Duệ nhịn không được hướng về phía cô cười cười.

“Anh ăn đi.”

Tuy rằng hiện tại Tô Vãn ngưng thân thể giống với nhân loại bình thường, cũng có thể ăn uống tiêu tiểu, nhưng mà lúc này cô thật sự một chút cũng không cảm giác được đói.

Hắc Long vương một bên nghe Tô Duệ nói cũng mắt trợn trắng, em gái cậu, đêm qua cậu gần như đem tất cả quỷ hồn trong thành thị này đều chém cho vợ cậu ăn, cô ấy nếu còn có thể cảm giác được đói, vậy thì cô ấy tuyệt đối chính là đồ tham ăn đứng đầu tam giới, không gì sánh nổi ~

Ăn cơm xong, hai người liền xuống dưới lầu trả phòng tính rời đi, kết quả ở đại sảnh lầu một khác sạn, gặp lại Trì Nhất Bộ.

Trì Nhất Bộ thoạt nhìn bộ dáng cả đêm ngủ không ngon, nhìn thấy rõ hai quầng thâm mắt thật to.

“Các người muốn đi đâu vậy? Nói không chừng chúng ta tiện đường?”

Làm một người tự quen thuộc, Trì Nhất Bộ lần nữa nhích tới bên cạnh Tô Duệ và Tô Vãn.

Đi nơi nào?

Tô Vãn quay đầu nhìn Tô Duệ.

“Đi…… Bắc Hải đi.”

Tô Duệ nhẹ nhàng nói nhỏ, hải yêu sắp xuất thế, các yêu ma quỷ quái đều tụ tập ở phương bắc, nơi đó có vô số hồn thể chờ hắn đi chém giết.

Hơn nữa, hắn cũng cần phải tự tay giải quyết BUG của thế giới này.

Bắc Hải, là lựa chọn duy nhất.

“Thật là trùng hợp, hòa thượng tôi cũng phải đi Bắc Hải, duyên phận đấy! Chúng ta một đường đồng hành có được không?”

Trì Nhất Bộ cười tủm tỉm nhìn Tô Duệ, ngữ khí lại rất chắc chắn.

“Cũng được.”



Tô Duệ không cự tuyệt, hắn cảm thấy Trì Nhất Bộ này quá mức thần bí, trên người ẩn dấu quá nhiều bí mật, cùng với việc để hắn đi loạn khắp nơi, còn không bằng để hắn luôn ngốc dưới mí mắt của mình, hơn nữa Tô Duệ luôn có cảm giác lực rất mạnh, hắn cảm giác được Trì Nhất Bộ đối với hắn và Tô Vãn không có bất kì ác ý gì.

“Anh Trì, anh thoạt nhìn rất tiều tụy, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

Ba người ra khỏi khách sạn, Tô Vãn nhìn quầng thâm trên mắt Trì Nhất Bộ nhịn không được hỏi một câu.

“Ách, cái này, tối hôm qua niệm hơn nửa đêm vãng sinh chú, ai.”

Nói tới đây, Trì Nhất Bộ theo bản năng liếc Tô Duệ một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

“Anh Trì thật là vất vả.”

Tô Vãn hướng về phía hắn cười cười, sau đó thân mật dựa vào trên người Tô Duệ, môi lạnh băng gần sát vành tai hắn.

“Tối hôm qua, anh làm cái gì?”


“A.”

Tô Duệ cười cười, giơ tay ôm lấy bả vai Tô Vãn: “Đừng nháo, có thời gian anh nói với em, ngoan.”

"Vâng.”

Tô Vãn gật gật đầu, lại vẫn thoải mái dựa vào ngực Tô Duệ.

Ở trước mặt hắn, cô nguyện ý thu hồi nanh vuốt sắc bén của mình, chỉ cần làm một cô gái nhỏ hạnh phúc là được rồi.

Thời điểm ba người rời khỏi Mao Sơn cũng là lái xe, đương nhiên lấy giá trị con người của Tô Duệ, tự nhiên là trực tiếp mua một chiếc xe mới, có bảo hiểm cùng biển số xe hay không không quan trọng, có thể chạy là được.

Ba người không có đi cao tốc, mà là đi quốc lộ, nhìn phong cảnh hai bên không ngừng lùi lại, Tô Vãn theo bản năng sờ sờ tay của mình.

Ở chỗ tay phải của cô, còn mang theo cái lắc tay màu vàng kia.

“Lắc tay này……”

Lúc này Trì Nhất Bộ ngồi ở ghế sau cũng thấy được lắc tay trên cổ tay Tô Vãn: "Thứ này của cô thật đặc biệt, có thể cho tôi nhìn một chút không?”

Tô Vãn hướng về phía Trì Nhất Bộ vẫy vẫy tay: “Tôi thử qua rất nhiều lần, lắc tay này căn bản tháo xuống không được, anh Trì, anh biết thứ này?”

“Không, không biết.”

Trì Nhất Bộ thẹn thùng cười.

“Nguyên nhân chính là vì hòa thượng không biết, cho nên mới tò mò, thứ này, là ai cho cô?”

Đây, không hẳn là thuộc về thời đại này, thậm chí là đồ vật trong thế giới này.


“Một người bạn tặng tôi.”

Tô Vãn ngữ khí thấp thấp, cô nghĩ tới lão quỷ, nghĩ đến chuyện xưa của hắn —— người kia, chưa từng chân chính cười qua.

Thấy Tô Vãn không muốn nhiều lời, ánh mắt Trì Nhất Bộ chợt lóe, cười cười, lại đem toàn bộ thân mình mập mạp đều dựa vào ghế, thật thoải mái, rốt cuộc có thể ngủ một giấc thật ngon.

Hắc Long vương:……

Ngươi cái tên mập chết tiệt, một mình chiếm chỗ của hai người, ngươi không thể cho bổn vương thêm một chút chỗ ngồi sao? Hả?

Tô Duệ vẫn luôn nghiêm túc lái xe, nghe Tô Vãn nói đến lai lịch của cái lắc tay kia, ánh mắt Tô Duệ cũng lóe lóe ——

Người kia, đưa cho cô?

Không hiểu sao Tô Duệ cảm giác thật sự không thoải mái.

Tháo không được là cái quỷ gì?

Một ngày nào đó, hắn nhất định phải đem cái đồ vật quỷ quái kia từ trên tay vợ tháo xuống……

Đương nhiên, hiện tại Tô Duệ biết mình tuyệt đối không thể đem chân tướng mọi chuyện nói cho Tô Vãn, hắn thật sợ nếu nói lão quỷ chính là Từ Sách, chỉ sợ Tô Vãn lập tức sẽ nổi bão.

Hiện tại, tình cảnh của bọn họ cũng đủ phức tạp rồi, Tô Duệ tự nhiên không có khả năng chủ động cành mẹ đẻ cành con.

Đường đi Bắc Hải xa xôi, cũng may Tô Duệ không nóng nảy, mỗi lần đi ngang qua một thành thị, hắn đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi, ban ngày dẫn Tô Vãn đi dạo khắp nơi, tới buổi tối, Tô Duệ liền lặng lẽ đi săn giết hồn thể.

Cứ như vậy, qua hơn nửa tháng, nơi bọn họ đi qua, tất cả hồn thể đều bị càn quét sạch sẽ, hiện tượng dị thường này cuối cùng cũng khiến cho người trong Huyền môn cảnh giác, tất cả mọi người đều ở trong tối tự phỏng đoán có phải người của tộc săn quỷ lại xuất hiện hay không? Bọn họ luôn lấy việc săn quỷ hồn mà sống, là một chủng tộc vô cùng đặc thù.

Sau đó theo rất nhiều người điều tra, mọi người cũng phát hiện một ít dấu vết để lại, cuối cùng manh mối có được đều chỉ hướng hai người ——


Mã Việt, còn có Trì Nhất Bộ.

Hai người một đường đồng hành, ở trên đường cũng không có cố ý che dấu thân phận, đặc biệt là Tô Duệ mỗi một chỗ đi đến còn sẽ bốn phía tiêu tiền mua cho Tô Vãn rất nhiều thứ tốt cùng vật kỷ niệm.

Dấu vết một đường này của bọn họ cư nhiên cùng dấu vết những linh thể biến mất kia là hoàn toàn ăn khớp.

Trì Nhất Bộ có tiếng đại thiện nhân, tự nhiên không người nào hoài nghi hắn, mà Mã Việt hiện giờ tự nhiên thành người hiềm nghi số một.

Đương nhiên, làm một người đuổi ma, đuổi quỷ thật ra không có gì đáng trách, chỉ là nhiều quỷ như vậy cùng một thủ đoạn giết chóc, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Mã Việt vì sao phải phát rồ bốn phía săn giết hồn thể như vậy?

Thời điểm mọi người ở đây đều trong lòng tràn đầy nghi hoặc, từ Thượng Thanh phái đột nhiên truyền ra một tin tức kinh người ——


Mã Việt hắn, thế mà cùng một con nữ quỷ ở bên nhau!

Nghe đồn, con nữ quỷ này tu luyện ngàn năm, pháp thuật cao thâm, cô ta mê hoặc Mã Việt, để hắn trợ giúp mình săn giết những hồn thể khác, lấy đó để tăng cường tu vi của mình…

Nữ quỷ……

Mọi người liền bừng tỉnh, căn cứ tin tức bọn họ có được, ở bên cạnh Mã Việt và Trì Nhất Bộ không phải vẫn luôn có một thiếu nữ đi theo sao?

Huyền môn hiện đại, pháp thuật điển tịch cùng với pháp bảo thần thông đại đa số đều đã thất truyền, đã không có môn phái nào còn truyền tống phù, cũng không có thông tin thạch ngàn dặm.

Cũng may, hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, mọi người có thể gọi điện thoại.

Thời điểm Trì Nhất Bộ ở trên xe mơ mơ màng màng liền nhận được điện thọai của một vị bạn già, sau khi từ chỗ bạn già nghe được tin đồn, cả người Trì Nhất Bộ lập tức lên tinh thần.

“Sao? Mã Việt? Tôi cùng hắn ở bên nhau? Nữ quỷ? Ở đâu có nữ quỷ? Thật là hồ ngôn loạn ngữ.”

Tắt điện thoại, Trì Nhất Bộ khó có được sắc mặt âm trầm xuống.

“Làm sao vậy?”

Thật ra Tô Vãn đã sớm nghe rõ nội dung bên trong điện thoại của họ, nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi một câu.

“Không có gì.”

Trì Nhất Bộ vừa nhấc đầu, trên mặt tròn tròn lại treo lên chiêu bài thẹn thùng tươi cười.

“Chân Chân này, cô ở Thượng Thanh phái, có phải đã đắc tội với người nào hay không?”

Đắc tội với người nào?

Tô Vãn nhíu mày, cô không có đắc tội Tuân Nhiên Đô, nhưng mà Tuân Nhiên Đô hình như vẫn luôn muốn giết cô.

Nhưng, thân phận của mình đã có lão quỷ đưa ngụy Tiên Khí yểm hộ, dựa theo đạo lý mà nói là không thể bị Tuân Nhiên Đô phát hiện, trừ khi là……

“Là Tô Chân Chân.”

Trong giọng nói Tô Duệ mang theo một tia sát khí.

Chỉ có Tô Chân Chân biết thân phận của Tô Vãn, chỉ có cô ta!

~~~~~~~

Bởi.. Tô Chân Chân gì đó.. Ghét nhất ~~~


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 226: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (19)