Truyện tranh >> Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ >>Chương 221: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (14)

Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 221: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (14)


Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Vãn và Tô Chân Chân được Tuân Nhiên Đô sắp xếp ở sương phòng trong sân của hắn, mà Tô Duệ làm khách quý của Diệp Tử An tự nhiên cũng có tiểu viện dành cho khách của Thượng Thanh phái để hắn một mình ở đó.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Một đạo bóng dáng màu đen lặng yên không một tiếng động lóe vào phòng Tô Vãn ——

Tô Vãn trên giường lông mi rung động vài cái, lười nhác ở trên giường trở mình, giây tiếp theo, cả người cô đã bị Tô Duệ ôm ở trong lòng ngực.

“Vợ, còn chưa ngủ sao?”

“Ừm.”

Tô Vãn ở trong ngực Tô Duệ trở mình, vươn hai tay ôm chặt lấy hắn.

Ở trên đường tới Mao Sơn, cô vẫn luôn rất lo lắng, ở trong núi rừng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Duệ hôn mê bất tỉnh, một khắc kia, Tô Vãn cảm thấy tim của mình như ngừng đập, cô, chưa từng kinh hoảng sợ hãi như vậy.

Mất đi một người.

Cô không phải chưa từng nếm qua cái loại tư vị này, nhưng, Tô Duệ không giống với những người khác.

Cô không thể mất đi hắn.

Cảm giác được cảm xúc của Tô Vãn bất an, Tô Duệ nhịn không được gục đầu xuống ở trên trán của cô hôn một cái.

“Được rồi, vợ, mọi chuyện đều qua rồi, em đừng sợ.”

“Ai nói em sợ?”

Tô Vãn ở trong ngực Tô Duệ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn, ngay sau đó, ánh mắt Tô Vãn lại hơi lóe, cô lúc này mới chú ý tới con chó kia đang vẻ mặt nhàm chán ghé vào trên bàn trong phòng mình, một đôi mắt sáng lấp lánh, không chớp nhìn chằm chằm cô.

Ách.

Tô Vãn dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, híp mắt nhìn Hắc Long vương trên bàn.

Hắc Long vương:……

Ngươi nhìn bổn vương làm gì đó? Các ngươi tiếp tục, coi như bổn vương không tồn tại được rồi ~

Chú ý tới động tác của Tô Vãn, Tô Duệ cũng theo đó ngồi dậy.

“Để nó một mình ở lại bên kia anh không yên tâm, cho nên mang theo đến đây.”

“Đúng vậy.”

Tô Vãn dùng ngón tay nhéo nhéo cằm.



“Mang theo một con vật như vậy rất là phiền toái, nếu không dứt khoát nấu ăn?”

Hắc Long vương: Ngao ô ~ thịt bổn vương rất dai, không thể ăn ~

Nhìn thấy Hắc Long vương không ngừng đong đưa móng vuốt nhỏ vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn mình, Tô Duệ nhịn không được cười cười.

“Ăn cũng thật đáng tiếc, thật ra anh có cái chủ ý này, Diệp Ngọc Kỳ nói trên chủ phong của Mao Sơn có tòa Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, anh nghi ngờ trong cung điện kia cất giữ bí thuật của Thượng Thanh phái hoặc là pháp khí truyền lại đời sau, lấy linh lực của anh và em hiện tại căn bản không lên được bậc thang của chủ phong, lại còn có tùy thời bị người phát hiện tạo nên nguy hiểm, nhưng anh cảm thấy nó có thể thử.”

“Hả?”

Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn cũng nhịn không được trầm ngâm, Cửu Tiêu Vạn Phúc cung là cấm địa của Thượng Thanh phái, ở nguyên cốt truyện cũng không được miêu tả nhiều, nhưng môn phái lớn có truyền thừa ngàn năm này nhất định sẽ có một ít thứ tốt áp đáy hòm.

“Ý tưởng này của anh không tồi, chẳng qua cái con vật này vừa nhìn là biết không đáng tin cậy.”

Tô Vãn nhịn không được lần nữa nhìn chằm chằm Hắc Long vương, hắn bởi vì tinh thần thể bị Tô Duệ gây thương tích, mới có thể dễ dàng bị mình phong bế như vậy, nếu tinh thần lực của hắn khôi phục, tùy thời có khả năng phá tan phong hồn thuật của mình, đến lúc đó, mình cùng Tô Duệ cho dù ở bên nhau cũng hoàn toàn không nhất định là đối thủ của Hắc Long vương này.


Hắc Long vương: Người ta đều nói nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, Tiểu Việt Việt, cô vợ nhỏ này của cậu, vừa nhìn liền biết là một người phụ nữ độc như rắn rết ~

Cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Tô Vãn, Hắc Long vương một bên dưới đáy lòng chửi thầm một bên lại giả bộ đáng thương hề hề.

Ở ngay lúc này Tô Duệ đột nhiên ánh mắt khẽ biến, hắn cùng Tô Vãn liếc mắt nhìn nhau, thân thể lắc mình một cái, đi xuống dưới giường đem Hắc Long vương trên bàn chụp lấy, một người một chó lập tức biến mất tại chỗ.

“Kẽo kẹt”

Cửa phòng Tô Vãn đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.

“Tô Chân Chân?”

Giọng nam mơ hồ mang theo cẩn thận thăm dò, thấy người trên giường không có phản ứng, bóng đen bên ngoài lúc này mới chậm rãi đi đến.

Người tiến vào không phải người khác, chính là Tuân Nhiên Đô.

Lúc này Tuân Nhiên Đô còn mặc một thân đạo bào của Thượng Thanh phái, cả người thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, chỉ là hơn nửa đêm lén chạy đến phòng của con gái người ta, thật sự là đại trượng phu?

“Tô Chân Chân?”

Tuân Nhiên Đô đứng yên ở trước giường Tô Vãn lần nữa nhẹ gọi một tiếng, Tô Vãn trên giường lại phảng phất ngủ rất say, hoàn toàn không có bất kì phản ứng gì.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trên giường kia, ánh mắt Tuân Nhiên Đô trịnh trọng lên.

Ban ngày, hắn chỉ cảm thấy “Tô Chân Chân” này có chút kỳ quái mà thôi, tới buổi tối hắn theo thói quen tính tu luyện, sau nửa đêm xem hiện tượng thiên văn, Tuân Nhiên Đô lại đột nhiên phát hiện mệnh cung tinh tượng của mình đại loạn ——

Cái gọi là đoán cho người không đoán được cho mình, Tuân Nhiên Đô có thể đoán mệnh xem tướng cho người khác, nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn tính không ra mệnh cách của chính mình, lúc hắn còn rất nhỏ cũng là do sư phụ phê mệnh cách tinh cung cho hắn.

Năm đó sư phụ có nói qua mệnh cách tinh cung của một người là do ông trời chú định, từ một khắc khi bạn sinh ra kia, cũng đã được định tốt là cả đời này nên đi con đường như thế nào rồi.

Trong tình huống bình thường, nếu không phải đã xảy ra biến đổi gì lớn, mệnh cách của một người cùng tinh cung cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng ở ngay tối nay, Tuân Nhiên Đô phát hiện sao trời mệnh cung của mình ảm đạm, ẩn ẩn lộ ra hung thần huyết quang.


Đây là…… Đại hung hiện ra.

Tuân Nhiên Đô lập tức xem cho chính mình một quẻ, đáng tiếc cuối cùng hắn dùng hết toàn lực, chỗ tương lai đã thấy lại vẫn như cũ là một mảnh huyết sắc, nhìn thấy ghê người!

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Dưới đáy lòng Tuân Nhiên Đô đại loạn, hắn không khỏi dùng chủy thủ tùy thân của mình cắt ngón tay, dùng linh lực của mình bức ra ba giọt máu tươi trong cơ thể, sau đó dùng một môn cấm thuật mình đã học qua mở ra tướng môn bên trong quả thuật!

Kết quả……

Cái bí thuật này lấy máu tươi làm vật dẫn, kéo dài ra một sợi tơ hồng, điểm cuối của tơ hồng ở ngay cửa phòng “Tô Chân Chân”.

Là cô ấy sao?

Là cô ấy ảnh hưởng mệnh cung của mình?

Là cô ấy mang đến khí thế độc ác ngập trời?

Khi đó, ở ngoài cửa tâm thần hoảng hốt nên Tuân Nhiên Đô cũng không có phát hiện, lúc này trong phòng, thật ra cũng không phải chỉ có một mình Tô Vãn……

Bóng đêm trong sáng, trong phòng mơ hồ có thể nhìn thấy thiếu nữ ngủ say trên giường.

Tuân Nhiên Đô liền như vậy vẫn không nhúc nhích đứng ở trước giường Tô Vãn, hắn nhẹ nhàng nâng tay, bên trong bàn tay ngưng tụ linh lực nhè nhẹ.

Chỉ cần một chưởng, chỉ cần hắn một chưởng đánh xuống, cô ấy liền sẽ hương tiêu ngọc vẫn!

“Ưm.”

Lúc này thiếu nữ đang ngủ say, dường như không hề phát giác, cô thoải mái ở trên giường trở mình, ánh trăng nhàn nhạt rơi trên gương mặt tinh xảo trắng nõn, nhiễm ra một tầng ánh sáng nhạt mê người.


Này……

Là một tánh mạng đang sống sờ sờ.

Tuân Nhiên Đô tay run nhè nhẹ, hắn tuy không phải anh hùng hiệp nghĩa gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải ác ôn xem mạng người như cỏ rác.

Ở thời điểm Tuân Nhiên Đô khó xử lưỡng lự, trên xà nhà đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang rất nhỏ.

“Ai?”

Ánh mắt Tuân Nhiên Đô lạnh lùng, đột nhiên xoay người, kết quả một con chó nhỏ màu đen từ phía trên nhảy xuống trực tiếp bổ nhào vào trên mặt hắn.

“Cửu Cửu?”

Động tác Tuân Nhiên Đô chợt dừng lại, giơ tay đem con chó nhỏ màu đen kia bắt vào trong lòng ngực.


“Ngao ô ~”

Vật nhỏ màu đen, nháy mắt to sáng ngời đáng thương hề hề nhìn Tuân Nhiên Đô.

Tuân Nhiên Đô nhíu nhíu mày: “Cửu Cửu, mi làm sao lại chạy tới nơi này? Ngọc Kỳ lo cho mi muốn chết.”

“Ngao ô ~”

Thấy vật nhỏ trong lòng ngực vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình, Tuân Nhiên Đô nhịn không được lắc lắc đầu.

Lúc này, “Tô Chân Chân” trên giường tựa hồ là bị tiếng kêu của con chó nhỏ quấy nhiễu, cô nhíu nhíu mày lông mi rung động mắt thấy muốn tỉnh lại, Tuân Nhiên Đô thấy tình cảnh như vậy lập tức nhanh tay ôm thú cưng trong lòng ngực đẩy cửa phòng Tô Vãn ra.

Chờ đến khi thân ảnh hắn biến mất ở trong sân, Tô Vãn trên giường đột nhiên mở mắt.

Một đạo bóng đen từ trên nóc nhà phóng xuống, quanh thân mang theo khí lạnh không thể áp chế.

“Tô Duệ, anh bình tĩnh một chút.”

Tô Vãn đứng dậy, từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt Tô Duệ.

“Vết thương trên người của anh còn chưa có khỏi hẳn, đừng xằng bậy, biết không?”

“Anh biết.”

Tô Duệ hít sâu một hơi, áp lại ước số hắc ám kia trong thân thể mình đang không ngừng sôi trào.

Từ sau khi cùng Tô Vãn ở bên nhau, hai người ảnh hưởng đến nhau, Tô Duệ đã sớm không giống trước đây bạo ngược như vậy, nhưng lúc này đây, ở thời điểm suýt nữa bị Hắc Long vương đoạt xá, hắn cắn nuốt một bộ phận linh hồn gồm lực lượng hắc ám của Hắc Long vương, cái này làm cho ước số bạo ngược đọng lại ở chỗ sâu trong nội tâm của Tô Duệ bắt đầu ngo ngoe rục rịch ——

Giết chóc, máu tươi.

Tử vong, hắc ám.

Đây là……

Giống như là đóa hoa đẹp nhất, không lúc nào không tản ra hương thơm mê người.

Tô Duệ có chút vội vàng xoay người hung hăng hôn lên môi Tô Vãn, một đôi bàn tay to cũng gấp không chờ nổi xé rách áo ngủ trên người cô.

“Tiểu Vãn, cho anh.”

“Ưm.”

Tuy rằng biết rõ thân thể của mình hiện tại chỉ là linh hồn thể, một khi cùng Tô Duệ kết hợp, liền không ngừng hấp thụ dương khí trong thân thể hắn, nhưng Tô Vãn không có cự tuyệt.

Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể tạm thời làm cả người Tô Duệ an tĩnh lại……

~~~~~~~~


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 221: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (14)