Truyện tranh >> Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ >>Chương 216: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (9)

Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 216: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (9)


Edt: Mítt

~~~~~~~

Rừng rậm tràn đầy linh khí, sát khí dày đặc, quỷ khí tận trời.

Khi Tô Vãn lần nữa mở mắt, nhìn thấy chính là một mảnh sương đen không tan, ở dưới chân Mao Sơn vậy mà sẽ có quỷ tu kiêu ngạo như vậy.

“Là Quỷ Vương.”

Ngữ khí lão quỷ đặc biệt ngưng trọng.

“Một con quỷ cùng thuật sĩ nhân loại, ký kết khế ước Quỷ Vương.”

Một mình Quỷ Vương cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là hắn là quỷ đã có chủ, người có thể điều khiển được hắn, ít nhất cũng là tu sĩ thời kì ngưng khí cảnh.

“Ngũ Hành Tông làm việc, người không quan hệ mau tránh ra, nếu không giết không tha!”

Tựa hồ cảm giác được lão quỷ tới gần, người nọ không muốn cành mẹ đẻ cành con, một bên cao giọng một bên tùy tay ném ra một tấm thiên lôi phù ngũ hành!

Lão quỷ mang theo Tô Vãn cực nhanh lui về phía sau, thiên lôi phù kia tại chỗ kích nổ, ở một mảnh đất trống tạc ra một cái hố sâu.

Ngũ Hành Tông, chẳng lẽ là……

“Mạc Hàn?”

Tô Vãn nhịn không được lên tiếng, ở nguyên cốt truyện Mã Việt có một tử địch chính là Ngũ Hành Tông Mạc Hàn!

Mạc Hàn cùng người yêu Tô Uyển của lão quỹ giống nhau, trời sinh có được mắt Âm Dương, hắn tuy là môn nhân của Ngũ Hành Tông lại thích cùng quỷ làm bạn, thậm chí còn yêu một con nữ quỷ, mà nữ quỷ kia trong một lần ra ngoài rèn luyện bị Mã Việt chém chết, từ đây hai người liền trở thành tử địch không chết không ngừng!

“A?”

Nghe âm thanh Tô Vãn, Mạc Hàn nhịn không được nhìn cô một cái, sau đó hắn hơi nhăn mày ——

Lại là một Tô tiểu thư?

Lúc này thân thể Tô Vãn ngưng lại tự nhiên là dung mạo của cô ở thế giới này, hơn nữa cô mang chiếc lắc tay lão quỷ cho, thu liễm một thân quỷ khí, đến Mạc Hàn cũng không phát hiện được cô không phải người.

“Tô Vãn? Tô Vãn, là cô sao?”

Lúc này, từ nơi không xa đột nhiên truyền đến âm thanh Tô Chân Chân, trong giọng nói của cô ta còn mang theo tiếng khóc nức nở.

“Tô Vãn, cô mau tới cứu hắn, hắn hình như sắp chết rồi.”

“Cô câm miệng!”

Mạc Hàn cùng Tô Vãn không hẹn mà cùng thét lên ——

Mạc Hàn: Đờ mờ, nữ nhân chết tiệt này ồn muốn chết.

Tô Vãn: Chết cái quỷ ~ cho dù cô chết thì nam nhân của tôi cũng sẽ không chết.

Lúc này, Quỷ Vương cuồng bạo đang chậm rãi khôi phục nguyên hình, lộ ra diện mạo vốn có, thế mà là một con nữ quỷ tuyệt sắc.

Mà khi sương đen tan đi, Tô Vãn lúc này mới nhìn thấy ở dưới đại thụ cách đó không xa, Tô Chân Chân đang khóc nước mũi tùm lum, mà bên cạnh cô ta có một nam nhân mặc đồ đen đang hôn mê bất tỉnh, Tô Duệ được cô ta nhẹ nhàng đặt trên hai đầu gối của mình.



“Mã Việt!”

Tô Vãn lập tức chạy như điên tới bên cạnh Tô Duệ, giơ tay trực tiếp bắt lấy tay Tô Duệ, sau đó Tô Vãn liền liều mạng đem linh lực của mình đưa vào trong thân thể Tô Duệ.

Này……

Hắc Long ở một bên kinh ngạc nhìn Tô Vãn lại quay đầu nhìn Tô Chân Chân một bên mặt đầy nước mắt.

Đờ mờ, đây là song bào thai sao?

Không đúng, vừa rồi Tiểu Việt Việt hình như nói qua một câu “Không phải cô ấy”, chẳng lẽ người mà hắn một đường liều sống liều chết muốn tìm chính là…… Nữ quỷ trước mặt này?

“Cô là quỷ?”

Lúc này Mạc Hàn giữa không trung cũng hạ xuống, một đôi mắt thon dài gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vãn, ở thời điểm cô đưa linh lực vào thân thể Tô Duệ, quỷ khí trên người cô đã không tự chủ được bắt đầu phóng ra ngoài.

Tô Vãn đối với mọi chuyện bên ngoài mắt điếc tai ngơ, chỉ là từng giây từng phút không ngừng liều mạng đưa linh khí vào thân thể Tô Duệ, cô cảm giác được, linh khí trong thân thể hắn đã khô kiệt.


Không đủ, chút này linh khí, xa xa không đủ……

“Ha ha, ha ha ha.”

Một bên Mạc Hàn nhìn thấy động tác Tô Vãn nhịn không được cười điên cuồng.

“Thật là tức cười.”

Ánh mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh làm lòng người giật mình.

“Thì ra, cô mới là người hắn vẫn luôn tìm kiếm, không, không phải người, là một con nữ quỷ! Ha ha, ha ha ha, Mã Việt, hôm nay tôi không cần mạng của anh, tôi muốn giết người yêu của anh, để anh cũng nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người yêu năm đó của tôi!”

Khi nói chuyện, đôi tay Mạc Hàn kết ấn, thanh âm trầm thấp mặc niệm chú: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn, quảng tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông……”

“Tô Vãn, cẩn thận, hắn muốn triệu hoán kim quang thần chú!”

Lão quỷ ở một bên nhìn thấy động tác của Mạc Hàn, lập tức sắc mặt đại biến vọt tới bên cạnh Tô Vãn, nhưng Tô Vãn vẫn như cũ gắt gao nắm tay Tô Duệ, làm sao cũng không chịu buông tay.

“Lão quỷ, ông đi đi.”

Tô Vãn chỉ khẽ thở dài một hơi: “Tôi muốn ở bên cạnh hắn.”

Cho dù phải cùng nhau ngủ say ở thế giới này, cô cũng nguyện ý.

Chỉ cần hai người ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không cảm thấy cô đơn.

Nghe Tô Vãn nói, ánh mắt lão quỷ trầm xuống.

“Tô Vãn, cô nói xem…… Yêu, là cái gì?”

“Hả? ”

Tô Vãn có chút không rõ nguyên do nhìn lão quỷ, lão quỷ lại chỉ đạm đạm cười với cô.

Yêu, nếu là chấp niệm.


Chấp niệm của cô là hắn.

Như vậy, chấp niệm của tôi rốt cuộc là…… Cái gì?

Chấp niệm……

Là cái gì……

Yêu, rốt cuộc là cái gì?

Ánh mắt lão quỷ từ màu xám biến thành sâu và đen cuối cùng biến thành màu đỏ quỷ dị.

Khi ánh sáng kia che trời lấp đất mang theo sát khí mãnh liệt ập vào trước mặt, lão quỷ không có tránh ra, ngược lại mở ra hai tay dùng thân hình cũng không cao lớn bao nhiêu chắn trước mặt Tô Vãn cùng Tô Duệ ——

“Phanh!”

Ánh sáng va chạm trên người lão quỷ, ở trong ánh sáng lóa mắt, hắn mỉm cười nhìn Tô Vãn, thân hình gầy yếu dần dần hóa thành những đốm sáng li ti, ở trong nháy mắt kia đột nhiên dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tô Duệ ——

Tô Duệ, tỉnh lại!

Thình lình xảy ra triệu hoán, phảng phất đến từ viễn cổ, lại phảng phất gần ở bên tai, linh khí tiêu tán trong cơ thể nhanh chóng được đền bù, Tô Duệ đột nhiên mở mắt.

Hắn cảm giác được, hai cổ hơi thở quen thuộc.

Hai cổ hơi thở kia, thuộc về Tô Vãn, còn có…… Từ Sách! ( chậc chậc, thì ra là anh Từ hy sinh.. *chấm nước mắt* tác giả đại nhân ship cho bổn editor một anh Từ đi. Đa tạ ngài nhiều..)

“Tiểu Vãn.”

Tô Duệ đột nhiên thức tỉnh, trở tay bắt được bàn tay Tô Vãn.

“Anh tỉnh rồi! Lão quỷ hắn……”

Tô Vãn nhìn Tô Duệ đã thức tỉnh vành mắt có chút đỏ lên, tuy rằng thời gian ở cùng lão quỷ thật ngắn ngủi, nhưng đây đã là lần thứ hai hắn ra tay cứu giúp.

Hơn nữa lúc này đây, trả giá lại là mạng của hắn.


Lão quỷ?

Tô Duệ nhíu mày, cảm thụ hơi thở xung quanh, đã không còn hơi thở thuộc về người kia, biến mất rồi.

“Là hắn đã cứu anh?”

Ngữ khí Tô Duệ có chút phức tạp.

Tô Vãn một bên lại nhẹ nhàng gật đầu.

“Là lão quỷ cứu anh, đáng tiếc hắn đã……”

Đáng tiếc, lão quỷ đã hồn phi phách tán, biến mất ở trong thiên địa này, thiếu hắn nhiều như vậy, vĩnh viễn không thể trả sao?

A.

Tô Duệ rũ con ngươi, ánh mắt lóe lóe, lần nữa ngẩng đầu, hai tròng mắt hắn đã tràn đầy sắc lạnh.


"Mạc Hàn, tôi muốn giết anh.”

“Ha.”

Mạc Hàn một bên nhịn không được cười khẽ.

“Mã Việt, anh muốn giết tôi? Anh dựa vào cái gì? Chỉ bằng lão quỷ kia cho anh chút này linh lực, hay là bằng con Hắc Long vô dụng phía sau anh? Thật là buồn cười! Đường đường là Long tộc đuổi ma, là thiên tài Mã gia không chỉ có triệu hồi ra một con Hắc Long tà ác, thế mà còn cùng quỷ quái làm bạn. Mã Việt, anh bất quá cũng chỉ như thế, dối trá làm tôi ghê tởm.”

“Hắc Long, hắn nói ông vô dụng.”

Tô Duệ chậm rãi đứng dậy, không để ý tới trào phúng của Mạc Hàn, ngược lại quay đầu hướng về phía Hắc Long bên cạnh ngữ khí thanh lãnh nói một câu.

“Hừ.”

Hắc Long ở một bên khinh thường bĩu môi

“Phàm nhân ngu xuẩn, sao có thể hiểu được sự cường đại của bổn vương, Tiểu Việt Việt, cậu mau triệu hoán thần long, để bổn vương một giây thay cậu giết hắn.”

“Được thôi.”

Tô Duệ lúc này không có cự tuyệt đề nghị của Hắc Long, hắn vươn tay đem Tô Vãn bảo bộ ở phía sau mình: “Tiểu Vãn, em lui ra phía sau.”

Tô Vãn gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tô Duệ.

“Anh cẩn thận!”

“Ừ”

Ánh mắt Tô Duệ ngưng lại, giơ tay bắt đầu kết ấn ——

Lâm, binh, đấu, giả, toàn, liệt, trận, trước, hành!

Thần long xá lệnh!

“Rống……”

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa!

Cự long màu đen bay lên trời, thân hình thật lớn ở giữa không trung không ngừng xoay quanh.

Theo Hắc Long hiện hình, thân thể Tô Duệ cũng chậm rãi bay lên giữa không trung, một người một rồng, tà khí nghiêm nghị.

Hắc ám không bờ bến đem núi rừng bao trùm ——

Ác long xuất thế! Đại loạn buông xuống!

~~~~~~~~~

Nói thiệt là ta thấy thương anh Sách quá... Đau lòng thay anh Sách...

Nam phụ luôn có cái kết đau buồn..


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 216: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (9)