Edt: Mítt
Mặt trời xuống núi, mọi người cuối cùng cũng từ khu vực săn bắn ra tới, bởi vì giữa đường xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, mọi người cũng không có tâm tư triển lãm con mồi, nhưng thật ra có không ít quý tộc vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn Tô Vãn đang đi theo xa xa phía sau mọi người.
Không có biện pháp, Đại Bạch quá huyễn khốc, một khi tới gần những con tuấn mã đó bọn chúng liền không chịu đi nữa, cho nên Tô Vãn đành phải làm người cuối cùng đi ra.
Huynh muội Thẩm gia đã sớm ra tới, lúc này Thẩm Thanh Cẩm đã thay một bộ quần áo mới, ngoan ngoãn ngốc ở trong xe ngựa Thẩm gia.
Đối với chuyện trong khu vực săn bắn, những tiểu thư thế gia ngốc ở bên ngoài đó tự nhiên là không biết, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến kỹ thuật diễn bỏ đá xuống giếng của Thẩm Thanh Dao vào giờ phút này.
Nàng ở thời điểm Thẩm Thanh Cẩm ra tới liền thấy được sự chật vật của nàng ta, tuy rằng Thẩm Ngọc Thư đã cực lực che dấu, nhưng ở những "ngôn ngữ" cố ý vô tình của Thẩm Thanh Dao, những nhóm thiên kim xung quanh cũng đều đã biết một ít da lông.
Nói đến những thiên kim tiểu thư này ngày thường dưỡng ở khuê phòng, khả năng không biết tình người ấm lạnh của bần dân bá tánh, nhưng các nàng đều có một loại kỹ năng thật thần kỳ, đó chính là tự bổ não.
Việc này một khi mở đầu, bổ não căn bản dừng không được, lúc này chuyện của Thẩm Thanh Cẩm ở khu vực săn bắn, đã bị người ta bổ não ra chín chín tám mươi mốt cái kịch bản, đúng sai đều không quan trọng ~
Đương nhiên, những kịch bản mà các nhóm thiên kim này bổ não ở thời điểm sau khi Tô Vãn xuất hiện tất cả đều rõ ràng, mắt thấy Tô Vãn vẻ mặt mỉm cười cưỡi Bạch Hổ hung mãnh xuất hiện ở cách đó không xa, một ít khuê tú nhát gan nhịn không được kinh hô lên.....
“A! Lão hổ!”
Ngoài xe xôn xao cũng khiến cho Thẩm Thanh Dao chú ý, lúc này nàng cũng bất chấp việc đang ở trước mặt Thẩm Thanh Cẩm biểu diễn, xoay người tò mò nhấc màn xe lên, đến khi Thẩm Thanh Dao nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nàng cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, thất thanh kêu sợ hãi.
“Bạch Hổ!”
Bạch Hổ?
Nghe được Thẩm Thanh Dao nói, Thẩm Thanh Cẩm một bên sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi, nàng run rẩy nhấc tay đem rèm cửa nhẹ nhàng nhấc lên, quả nhiên liền thấy được thân ảnh Tô Vãn cách đó không xa thản nhiên mà đến....
Như thế nào sẽ như vậy, tại sao lại như vậy?
Ngón tay Thẩm Thanh Cẩm gắt gao nắm lấy màn xe trong lòng bàn tay, thời điểm ở khu vực săn bắn Tần Việt nhắc nhở kêu mọi người đi tìm Tô Vãn, khi đó Thẩm Thanh Cẩm còn đang suy nghĩ nếu Tô Vãn cũng gặp được lão hổ kia, cũng bị tình huống giống mình, hoặc là trực tiếp bị lão hổ giết chết, đó mới là tốt nhất.
Nhưng mà nàng trăm triệu không nghĩ tới đó là, Tô Vãn vậy mà thật sự gặp lão hổ kia, lại còn thuần phục được nó?
Này, chuyện này không có khả năng!
Không có khả năng.
Thẩm Thanh Cẩm không tự chủ được cắn chặt khớp hàm, đáy mắt hiện lên một tia ghen ghét khắc cốt.
Trọng sinh một đời, điều nàng không thể chấp nhận nhất chính là người nào đó so với nàng tốt hơn.....
Những người này, những người này đều đáng chết, đều nên xuống địa ngục!
Mình ở kiếp trước đã chịu khuất nhục cùng thống khổ, kiếp này, các nàng đều phải bị nếm trải gấp mười lần gấp trăm lần!
Ý niệm trả thù điên cuồng ở trong đầu Thẩm Thanh Cẩm chợt lóe, nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư đã đi lên đón Tô Vãn, trong miệng Thẩm Thanh Cẩm tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Máu tươi cùng đau đớn có thể làm nàng thanh tỉnh.
Nàng dùng sức buông xuống màn xe, rũ mắt, đem biểu tình của mình che dấu ở trong bóng đêm……
“Con Bạch Hổ này……”
Thẩm Ngọc Thư đi đến trước mặt Tô Vãn, đón lấy hình thể cao lớn của Bạch Hổ, thân hình Thẩm Ngọc Thư nhìn có vẻ đặc biệt tinh tế...
“Nó kêu là Đại Bạch!"
Tô Vãn blah blah nói một đống lớn, lại ở trước mặt Thẩm Ngọc Thư bán một đống ngốc manh.
Nàng diễn cái vai đại tiểu thư bao cỏ này, chính là vô cùng tốt..
Mà nhìn thấy bộ dáng Tô Vãn mặt mày hớn hở vẻ mặt hưng phấn, ngay từ đầu ánh mắt Thẩm Ngọc Thư lạnh băng nhìn chằm chằm Bạch Hổ cũng dần dần bị sự nhu hòa thay thế.
Thì ra…… Tô Vãn cũng rất đáng yêu.
Thẩm Ngọc Thư lúc này cảm thấy Đại Bạch cũng không đến nổi chán ghét, tuy rằng nó làm Thẩm Thanh Cẩm bị bêu xấu, nhưng ít nhất nó cũng không có thương tổn đến mạng người..
Một người làm sao sẽ cùng một con súc sinh tính toán chi li?
Ở ngay lúc này trong đám người lại một trận ồn ào, thì ra là xe ngựa của Tấn Vương phủ lại xuất hiện.
Trong xe Tô Duệ vẫn như cũ là bộ dáng “Bệnh không thể ra gió”, hắn nghiêng người dựa trên nệm, ánh mắt mát lạnh nhìn phương hướng Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư.
“Tô tiểu thư, đây là Bạch Hổ của ngươi?”
“Vương gia!”
Nhìn thấy Tô Duệ xuất hiện, Tô Vãn lập tức từ trên người Đại Bạch nhảy xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
“Vương gia, ngài không phải là muốn đem nó bắt đi chứ? Tuy rằng khu vực săn bắn này là của ngài, nhưng hôm nay trước khi đi vào mọi người đã nói tốt, đó là con mồi của mình đều có thể mang đi!”
“Khụ khụ.”
Tô Duệ lại làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, lúc này mới vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Vãn nhẹ nhàng nói.
“Hổ là vương của muôn thú, này lại là một con hổ vương màu trắng khó có được, ngươi mang theo nó tiến vào đế đô như vậy chỉ sợ là không ổn……”
Nói đến đây, Tô Duệ trầm ngâm một lát, vẻ mặt ôn hòa tiếp tục nói.
“Nếu Tô tiểu thư tin tưởng bổn vương, bây giờ bổn vương sẽ an bài nhân thủ đem nó đưa về đế đô, đặt hoa viên của bổn phủ, về sau Tô tiểu thư tùy thời có thể đi thăm, hơn nữa cách một đoạn thời gian bổn vương còn có thể phái người đưa nó trở lại khu vực săn bắn, đến lúc đó Tô tiểu thư cũng có thể cùng đi theo.”
Nghe được Tô Duệ nói, Tô Vãn sắc mặt thay đổi, giống như có chút luyến tiếc, mà lúc này Thẩm Ngọc Thư ở một bên đang đưa mắt ra hiệu cho Tô Vãn, bảo nàng đáp ứng biện pháp của Vương gia.
Nói cho cùng, lão hổ loại động vật này thật sự không thể tùy tiện nuôi dưỡng, Tấn Thân Vương dưỡng một con chỉ ra chuyện râu ria, nếu như Tĩnh Ninh hầu phủ dưỡng một con đó là phải nói một cách khác...
Được thôi, thật ra Tô Vãn cũng không nhất định phải nuôi dưỡng một con đại lão hổ, hơn nữa Tô Duệ đề nghị như vậy là vì để cho cô về sau có thể danh chính ngôn thuận ra vào Tấn Thân Vương phủ một cái hoàn mỹ.
“Được, được rồi.”
Cuối cùng Tô Vãn vẻ mặt “Không tình nguyện” đáp ứng Tô Duệ, những người khác ở đây thật ra cũng không có dị nghị gì, hôm nay trận săn thú này tuy rằng không giống năm rồi phân thắng bại, nhưng vẫn đã xảy ra rất nhiều chuyện có ý tứ.
Chuyện của Thẩm Thanh Cẩm, bọn họ tự nhiên không dám bốn phía rêu rao, nhưng hôm nay những công tử tiểu thư ở đây cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi trở về, chuyện này vẫn sẽ lặng lẽ ở giới quý tộc của đế đô lan truyền, thanh danh của Thẩm Thanh Cẩm nhiều ít cũng đã chịu ảnh hưởng nhất định.
Mà lúc này, “Hành động vĩ đại” của Tô Vãn ở khu vực săn bắn đã sớm lan truyền khắp đế đô, nói cho cùng các bá tánh ở đế đô thật lâu chưa từng chân chính thấy lão hổ càng đừng nói là hổ vương màu trắng, ngay cả rất nhiều quan viên ở đế đô cũng đều rất tò mò đến trước Tấn Thân Vương phủ muốn một lần được nhìn thấy phong thái của hổ vương, bất quá mỗ hổ vương đã không chút nào nể tình, cùng ngày liền đem hai vị quan văn nhát gan dọa ngất……
Tĩnh Ninh hầu phủ.....
Đối với việc Tô Vãn không có thừa dịp ở khu vực săn bắn cùng Thẩm Ngọc Thư gạo nấu thành cơm, làm Lưu thị thật buồn bực, cũng may nữ nhi của mình cũng coi như là ở khu vực săn bắn lộ mặt, ở trước mặt hai vị hoàng tử cùng Tấn Thân Vương kiếm lời thêm không ít mặt mũi cho Tĩnh Ninh hầu phủ, lúc này mới làm tâm tình Lưu thị tốt hơn một ít.
Gần đây đế đô có chuyện không ngừng, ở mùa săn thú kết thúc, Tĩnh Ninh hầu phủ lại thu được thiệp mời tiệc cưới của phủ Trấn Quốc Công..
Thì ra lần trước sau khi xảy ra sự việc kia, Trấn Quốc Công lão nhân gia thật tức giận!
Vì thế liền nhanh xuống tay cấp cho nhi tử ngốc kia của mình một cái hôn sự.
Cũng may Trấn Quốc Công phủ của cải phong phú, có tài có thế, vậy mà thật có người thấy tiền sáng mắt, đến mắt cũng không chớp liền đem nữ nhi của mình đẩy xuống hố lửa.
Tô Vãn đối với việc Trần Miễn đời này cưới ai một chút cũng không có hứng thú, nhưng mà trong Trấn Quốc Công phủ thật sự có người làm cô cảm thấy hứng thú.
Người kia đương nhiên chính là Ngọc Như.
Ngọc Như sau khi bị đưa vào Trấn Quốc Công phủ tự nhiên ăn không ít đau khổ, nhưng nàng vốn xuất thân từ gia nô, những thống khổ này trong khoảng thời gian ngắn còn có thể chịu đựng được, nhưng Tô Vãn phỏng chừng cứ tiếp tục như vậy nàng cũng không sống được đã bao lâu.
Thật ra Thẩm Thanh Cẩm không phải không nghĩ tới tìm người khác đem Ngọc Như đổi ra, thậm chí nàng còn tiêu tiền mua một nữ tử có dung mạo muốn đưa vào Trấn Quốc Công phủ đổi lấy Ngọc Như, nhưng mà đều bị Vương thị cự tuyệt.
Hiện giờ Vương thị đối bất kì người nào của Khánh Xuyên hầu phủ hoặc là người cùng bọn họ có quan hệ đều thật kiêng kị.
Ở dưới tình huống hiện tại, muốn từ trong tay Vương thị đem Ngọc Như đổi ra, chỉ có một người có thể làm được, đó chính là lão nương của Tô Vãn Lưu thị!
Mấy ngày này Lưu thị cùng Vương thị vẫn luôn kết giao chặt chẽ, hai người thật ra vẫn luôn đối với chuyện ngày đó canh cánh trong lòng, vẫn luôn mưu tính muốn tìm được người hạ độc thủ ở phía sau màn, đáng tiếc Ngọc Như thật sự thận trọng, nàng ta tự nhiên sẽ không bán đứng Thẩm Thanh Cẩm, hơn nữa Lưu thị cùng Vương thị thấy Ngọc Như phạm tội lớn như vậy, tất cả đều cảm thấy nàng ta không có khả năng biết người phía sau màn là ai, nha hoàn này hẳn chỉ là kẻ chết thay mà thôi……..
Hiện giờ thừa dịp ngày đại hỉ của Trấn Quốc Công phủ, Tô Vãn lập tức năn nỉ Lưu thị để cô lặng lẽ đem Ngọc Như đổi về bên Tĩnh Ninh hầu phủ, đối với yêu cầu của nữ nhi bảo bối, Lưu thị tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Vì thế hỉ sự ở Trấn Quốc Công phủ xong xuôi không bao lâu, Ngọc Như liền biến mất ở trong phủ, hạ nhân Trấn Quốc Công phủ đều nói là nàng cùng người bí mật cùng nhau bỏ trốn, sống không thấy người chết không thấy xác.
Thẩm Thanh Cẩm lại cho rằng Ngọc Như nhất định là bị Trần Miễn đánh chết, vì thế nàng còn thương tâm vài ngày……
~~~~~~~