Truyện tranh >> Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc >>Chương 468: Dùng đô la để cân nhắc tình cảm

Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc - Chương 468: Dùng đô la để cân nhắc tình cảm

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên khai miệng, "Chuyện này tôi đã sai người đi làm!"

"Thế nào? Anh lo lắng tôi sẽ làm không tốt sao?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, tôi vô cùng lo lắng cha sẽ làm hư chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão nói gằn từng chữ.

Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, dáng vẻ muốn tức giận, "Anh cho là không giao cho tôi làm, tôi cũng sẽ không quản sao?"

"Chỉ cần tôi muốn phá hư, anh cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn!" Mặc lão tức giận la to, chân mày cũng tức giận giật giật.

Tử Lam ngồi ở chỗ kia, giữ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc lão gây nhau, cô luôn không tham dự vào.

Lúc này, Hi Hi ở một bên ăn mấy món linh tinh, cũng cảm giác được Mặc lão tức giận, cảm giác cái bàn đang rung chuyển.

"Thật sao? Vậy cha cũng đừng quản chuyện của con!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, "A, không muốn để cho tôi quản sao?Vậy tôi càng cố tình muốn nhúng tay vào!"

"Tử Lam, cô nghĩ thế nào?" Lúc này, Mặc lão thay đổi đầu súng, hỏi Tử Lam.

Tử Lam vốn đang ăn mấy thứ linh tinh, nghe được Mặc lão nói những lời này, thiếu chút nữa bị sặc, cô vội vàng để đũa xuống, nhìn Mặc lão mở miệng, "Ừ, chúng tôi còn bận làm việc, tôi và Mặc Thiếu Thiên lại không có thời gian đi giám sát, bao gồm khách sạn cái gì…, cũng cần phải làm, nếu như người không chê phiền toái, chuyện này giao cho người!" Tử Lam nhàn nhạt mở miệng nói.

Nghe được Tử Lam nói, trong lòng Mặc lão vui hơn nhiều, đối với Tử Lam càng ngày càng hài lòng, nói chuyện nghe xuôi tai!

Lúc này, Mặc lão gật đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười hài lòng, "Này cũng không tệ lắm!"

Nghe được Mặc lão nói, Mặc Thiếu Thiên quay đầu nhìn Tử Lam, cô coi như không nhìn thấy, tiếp tục ăn linh tinh.

Mặc Thiếu Thiên cũng không nói thêm cái gì, cũng vùi đầu ăn mấy thứ linh tinh.

Rốt cuộc bầu không khí cũng được hóa giải, Hi Hi mở miệng cười, "Được rồi, thức ăn cũng đã nguội, mọi người mau ăn nhanh một chút!"

Mọi người lúc này mới bắt đầu ăn.

Toàn bộ quá trình, Cung Ái Lâm bảo trì trầm mặc, thế nhưng ai cũng nhìn ra, Cung Ái Lâm rất bất mãn.

Đối với Cung Ái Lâm mà nói, Mặc Thiếu Thiên hiện tại có tất cả, đều là Mặc gia, bọn họ làm, cũng đều là đang lãng phí tiền của Mặc gia.

Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên đang nắm giữ tập đoàn MK, bà cũng không tiện nói gì, thế nhưng đáy lòng, càng ngày càng bất mãn.

Đúng lúc này, Mặc Vũ vừa ăn, vừa dằng dặc mở miệng, "Chú cùng thím kết hôn, con cũng muốn đi!"

Vốn là, tiếng nói ngây thơ chất phác, người nghe đều là vui sướng.

Thế nhưng Cung Ái Lâm chân mày không vui cau lại, "Con đi nơi đó làm gì?"

Nghe rống một tiếng, Mặc Vũ từ từ ngẩng đầu, "Con muốn tham gia hôn lễ của chú!"



Nghe thế, Cung Ái Lâm lại càng không vui, "Ăn cơm, trẻ nhỏ lúc ăn cơm, không cần nói chuyện!" Cung Ái Lâm nói.

Mặc Vũ bị Cung Ái Lâm mắng lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu đặc biệt ủy khuất nhìn Cung Ái Lâm, đôi tròng mắt kia cũng trong nháy mắt đỏ lên, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ăn.

Dáng vẻ kia nhìn đáng thương như tiểu bạch thỏ.

Mực Vũ coi như tương đối hiểu chuyện, bất quá cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, ít nhiều có chút nuông chiều, thế nhưng ở trước mặt Cung Ái Lâm, bé vẫn luôn rất sợ.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Mặc Vũ, mọi người vẫn trầm mặc.

Nhưng Hi Hi nhìn có chút không đành lòng.

Mặc lão cũng không nhịn được, mở miệng, "Tại sao bé không được đi? Bà nói chuyện đối với một đứa bé không thể ôn hòa một chút sao?"

Mặc Ân Thiên rất ít cùng Cung Ái Lâm cãi nhau, đây là lần đầu tiên, hay là do có nhiều người nên vậy.


Cung Ái Lâm có chút mặt mũi không nhịn được, ánh mắt nhìn về phía Mặc Ân Thiên, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, "Lúc này ông mới đến quản? Sao sớm không làm?"

Nói xong, bà trực tiếp đứng lên, xoay người đi lên lầu.

Trên bàn ăn, mọi người nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, hành động của Cung Ái Lâm như vậy, ngay từ đầu mọi người đã biết sẽ như thế.

Mặc lão ngồi ở chỗ kia, trầm mặt mở miệng, "Ăn cơm!"

Mặc Thiếu Quầy cũng ngồi ở chỗ kia, không có mở miệng, kỳ thực qua lâu như vậy, anh ta cũng đã sớm thầm chấp nhận Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, thế nhưng về Cung Ái Lâm, Mặc Thiếu Quầy nhíu mày, có thể cần thêm nhiều thời gian!

Mọi người cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm.

Một nhà ba người lúc trở về, Hi Hi nhịn không được ở trên xe vươn người một cái, nhịn không được châm chọc, "Mỗi lần ở Mặc gia ăn cơm, giống như đang đánh giặc!"

Nghe được câu này, Tử Lam cười nghiêng đầu sang chỗ khác, "Mẹ nhưng không nhìn ra lúc đó con có dáng vẻ mệt mỏi!" Tử Lam nói.

"Đó là giả bộ!" Hi Hi nói.

"Nếu mệt mỏi như vậy, sao con còn muốn đến bên đó!"

"Con không có biện pháp, Mặc lão gọi, con nào dám không đi, nếu con không đi Mặc lão sẽ đến trường đón con!" Hi Hi đặc biệt bất đắc dĩ nói.

Nói đến đây, bé chợt nhớ tới cái gì, lập tức tiến đến trước mặt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha gặp Mặc lão, thì không thể bớt tranh cãi sao? Khuyên can các người, rất mệt mỏi!" Hi Hi nói.

"Thế nào? Bây giờ con được ông ta thu phục rồi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, muốn nhìn thấu gương mặt bé.

Nói lên cái này, Hi Hi suy nghĩ một chút, mở miệng, "Nào có, rõ ràng là ông bị con thu phục!"

Mặc Thiếu Thiên, "..."

"Thật ra thì ở chung, Mặc lão cũng không phải khó khăn như vậy, chỉ cần ít nói với ông vài câu đối nghịch nói là được!" Hi Hi vừa nói, một bên vừa cùng Mặc Thiếu Thiên truyền thụ tâm đắc.


Nghe được Hi Hi nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra khinh thường cười, anh chẳng cần!

"Cha, thật ra con cảm thấy được..." Nói được nửa câu, Hi Hi bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới lần trước cùng Mặc lão nói chuyện, ông nói ông không làm những chuyện kia với cha, dáng vẻ đó không giống như là giả, thế nhưng, sẽ là ai chứ?

Nhìn Hi Hi nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, "Thật ra cái gì?"

Lúc này Hi Hi mới lấy lại tinh thần, "Thật ra thì, không có gì..."

Trước khi chưa có chứng cớ xác thực, Hi Hi vẫn chưa có ý định nói, không có chứng cứ nói cho cha, cha cũng không tin, hơn nữa sẽ dẫn đến tranh cãi, còn không bằng không nói.

Chỉ là Hi Hi nghĩ, chuyện này không có đơn giản như vậy...

Dựa theo đạo lý mà nói, không có người cha nào xuống tay độc ác với con mình như thế, mặc dù Mặc lão hận cha cũng sẽ không...

Chẳng lẽ là...?

Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Tử Lam nhìn bé, ở trước mặt bé quơ quơ tay, Hi Hi mới hồi phục tinh thần lại.

"Con đang suy nghĩ gì sao!?" Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi nháy con mắt, sau đó lắc đầu, "Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới Mặc Vũ, em ấy thật đáng thương!"

Hi Hi như thế nào đi nữa cũng có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam yêu thương bé, mà Mặc Vũ lại không có ba mẹ, Cung Ái Lâm từ nhỏ nuôi bé lớn, cho dù Cung Ái Lâm đối tốt với bé, cũng không thay thế được tình mẹ, cho nên Hi Hi cảm thấy Mặc Vũ rất đáng thương.

Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng gật đầu, "Ừ, thật là đáng thương!"

Nhớ tới lúc ăn cơm, khuôn mặt Mặc Vũ nhỏ nhắn đầy ủy khuất, Tử Lam đã làm mẹ, nên cô có thể cảm nhận được cái loại cảm giác này.

Nếu cha mẹ Mặc Vũ còn sống, cô cũng không thương cảm như vậy, thế nhưng bé không có cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô...........


Nói đến đây, Hi Hi bỗng nhiên ôm lấy Lâm Tử Lam, “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy mình rất hạnh phúc!”

Đối mặt với hành động này của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Giờ con mới biết?”

“À không, con đã sớm biết, mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con đến thế giới này!” Nói xong, Hi Hi càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam bị Hi Hi ôm, có chút không quen, “Được rồi!” Nói xong, vỗ vỗ tay Hi Hi.

“Ai, mẹ, sao người lại phá hỏng không khí!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam, “.....Con muốn cảm ơn mẹ như thế, thì giao tất cả tài sản của con ra đây để hiếu kính mẹ!”

Hi Hi, “...........”

Hi Hi khinh bỉ dáng vẻ Lâm Tử Lam, “Mẹ, tình cảm con đối với mẹ có thể dùng tiền bạc để so sánh sao?”


“Không thể!” Lâm Tử Lam nghiễm nhiên nói.

"Hay!"

“Dùng đô la hiếu thuận!”

Hi hi, "..."

Lúc này, Hi Hi suy nghĩ, sau đó còn cho Lâm Tử Lam một ánh mắt xem thường!

“Đều là đô la sao?” Hi Hi hỏi.

Nhìn Hi Hi và Lâm Tử Lam mỗi người một câu, cùng một dáng vẻ, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên như có như không nở một nụ cười, lái xe rời đi.

..........boconganh1503.......

Mà bên kia, Mặc gia.

Bên trong thư phòng, sắc mặt Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên cũng không được tốt lắm.

“Thế nào? Ông tới tìm tôi, chính là cho tôi nhìn sắc mặt sao?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi, ủy khuất mấy ngày nay, tất cả bà đều giấu ở trong lòng.

Mặc Ân Thiên cũng nhìn bà, “Bà vì sao luôn luôn gây sự như vậy?”

“Người gây sự? A.......Mặc Ân Thiên, ông bây giờ nói tôi gây sự?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên nói.

“Hiện tại người Mặc gia, tất cả đều trong tay nó, Thiếu Quần? Mặc Vũ? Ông để cho bọn nó làm sao bây giờ?” Cung Ái Lâm nhìn ông hỏi.

Nghe được Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên hơi giật mình dùng một chút, mở miệng, “Trước đây muốn nó tiếp nhận MK cũng là muốn đáp ứng bà!”

Nói lên cái này, sắc mặt Cung Ái Lâm cũng thật không tốt.

Trước đây để Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận Mk cũng bởi vì MK gặp khủng hoảng kinh tế, nhất định phải do Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận, trước đây trong tay bà cùng Mặc Thiếu Thiên có hiệp nghị, cho nên mới chắc chắn như vậy, thế nhưng cô không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, Mặc Thiếu Thiên đã sớm bị bà khống chế.

Chỉ là cùng Mặc Thiếu Thiên kí hiệp nghị, Mặc Ân Thiên cũng không biết!

‘Đó cũng là nó đáp ứng sau khi Thiếu Quần trưởng thành sẽ trả lại công ty cho Thiếu Quần!” Cung Ái Lâm nói từng chữ một.

Nghe được Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên nhìn bà, “Thiếu Quần như thế nào, bà là người rõ hơn tôi, nếu như giao MK cho nó, bà nghĩ chúng ta có thể duy trì đến ngày hôm nay sao?”

Nói lên cái này, Cung Ái Lâm rất hận, vì sao cùng là con trai Mặc Ân Thiên, lại khác biệt như vậy.

Mặc Thiếu Quần cũng không có biết làm gì, cái này Cung Ái Lâm rất rõ ràng, chỉ là, bà cùng Mặc Thiếu Thiên kết thù kết oán đã sâu, nếu không lấy lại chút quyền lợi, lấy lại MK, sớm muộn gì cũng bị Mặc Thiếu Thiên đuổi ra khỏi công ty.

‘Chuyện gì cũng cần rèn luyện, tôi tin tưởng Thiếu Quần sẽ không để cho tôi thất vọng!” Cung Ái Lâm một chữ một nói.

Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc - Chương 468: Dùng đô la để cân nhắc tình cảm