Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc - Chương 431: Hi Hi cùng Mặc lão nói chuyện

Nhìn Hoa Hồng phải đi, Mặc Thiếu Quần có điểm khẩn trương, trực tiếp chạy tới.

"Cái kia..." Mặc Thiếu Quần hô một tiếng, thế nhưng Hoa Hồng căn bản không có quay đầu lại.

Mặc Thiếu Quần quýnh lên, trực tiếp chạy đến trước mặt Hoa Hồng, ngăn cản cô.

"Chờ một chút!"

Nhìn trước mặt bỗng nhiên có người xuất hiện, Hoa Hồng dừng bước, nhíu mày, nhìn người trước mặt.

Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, nhìn Hoa Hồng nhìn mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì!

"Nhị thế tổ!?" Hoa Hồng nhíu mày mở miệng.

Mặc Thiếu Quần, "..."

Xưng hô này, Mặc Thiếu Quần đã sớm thành quen, thế nhưng Hoa Hồng gọi ra, Mặc Thiếu Quần chỉ cảm thấy xấu hổ!

"Tôi là Mặc Thiếu Quần!" Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng nói, hiện tại thật không thích cách xưng hô kia!

Hoa Hồng nhíu mày, "Tôi đương nhiên biết, thế nhưng, anh tới nơi này làm gì!?" Hoa Hồng nhìn anh ta hỏi, bằng ánh mắt quan sát, đối với Mặc Thiếu Quần, thực sự là không có chút hảo cảm nào.

"Tôi... Vừa lúc đi ngang qua ở đây, nghe Hi Hi nói cô phải rời đi, tôi đến xem một chút!” Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng nói.

Hơn nữa, thấy ánh mắt cô nhìn mình như vậy, Mặc Thiếu Quần cảm thấy xấu hổ, cảm giác ở trước mặt Hoa Hồng, anh căn bản không có đủ kiên cường!

Nghe thế, Hoa Hồng càng thêm nhíu mày, "Tôi rời đi, có liên quan gì tới anh!?”

Thế nhưng khi nói xong câu này, Hoa Hồng bỗng nhiên hiểu cái gì, nhìn anh ta, "Mặc Thiếu Quần, không phải anh thích tôi chứ!”

Giọng nói của Hoa Hồng, tất cả đều là trêu tức.

Câu này nói vừa nói xong, mặt của Mặc Thiếu Quần, đỏ lên một chút!

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên nói cái gì!

"Tôi..." Mặc Thiếu Quần không biết nên nói như thế nào.

Hoa Hồng đánh giá vẻ mặt của anh ta, giống như đang xác định chuyện gì, "Thực sự!?"

Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng, càng không biết nên làm gì bây giờ!

Ở trong lòng vẫn đang đấu tranh, không biết có nên nói cho cô biết không?

Nói sao!?

"Cô, cô chừng nào thì trở về!?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng hỏi.

Hoa Hồng lại nhìn chằm chằm vào anh ta, "Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!”

"Không có!" Mặc Thiếu Quần lập tức phủ nhận!

Hầu như thốt ra.

Đối mặt với Hoa Hồng ép hỏi như thế, Mặc Thiếu Quần quyết định, thế nào cũng không để mất mặt mũi!

"Tốt nhất là không phải!" Hoa Hồng nhìn anh ta từng chữ một cảnh cáo.

Nếu nhị thế tổ thích cô, sẽ làm thấp đi thân phận của cô!

Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, nghe Hoa Hồng nói, thầm mắng mình, thế nào lại phủ nhận!

Lúc này, nhìn Mặc Thiếu Quần đang suy nghĩ gì, Hoa Hồng cũng lười hỏi, muốn đi, lúc này, Mặc Thiếu Quần phản ứng kịp, lập tức mở miệng, "Cô còn chưa có cho tôi biết, lúc nào cô trở về!”

"Mắc mớ gì tới anh!" Hoa Hồng nói, không để ý chút nào là đang ở trước mặt mọi người.

Nhưng vừa nói xong, cô lại bổ sung, “Được rồi, tôi sẽ không quay về thành phố A!”

Vừa nghe cái này, Mặc Thiếu Quần cau mày, "Vì sao!?"

"Bởi vì anh!" Hoa Hồng một chữ một nói.

"Tôi? Tôi làm sao vậy!?"

"Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy anh!" Nói xong, Hoa Hồng xoay người muốn đi.

"Thế nhưng..."

Mặc Thiếu Quần nghĩ muốn đuổi theo, thế nhưng Hoa Hồng quay người lại, "Còn theo nữa tôi sẽ đánh anh, anh có tin hay không!?”

Mặc Thiếu Quần thật đúng là không tin!

"Tôi chỉ là muốn hỏi cô..."

Nhìn Mặc Thiếu Quần theo sau, Hoa Hồng nhíu mày, xem ra không cho anh ta bài học, anh ta thật đúng là không tin!

Lúc Mặc Thiếu Quần đi tới, Hoa Hồng bỗng nhiên quay đầu lại, bắt Mặc Thiếu Quần lại, chỉ nghe thấy, hắt xì một tiếng, Mặc Thiếu Quần bỗng nhiên hét thảm một tiếng!

"A —— "

Toàn bộ mọi người ở sân bay đều quay đầu nhìn lại bên này!

Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần kêu thảm thiết, vỗ hai tay, đây là hậu quả của việc không nghe lời!

Lúc này, bảo vệ sân bay lập tức chạy tới hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì!?"

Nhìn bảo vệ, Hoa Hồng lập tức thương cảm, giả bộ vô tội, "Anh cảnh sát, người này vô lễ với tôi.......”

Vẻ mặt Mặc Thiếu Quần vốn thương cảm giờ cũng thay đổi, nghe được những lời này của Hoa Hồng, càng không biết nên nói cái gì...

Cảnh sát vừa nghe, lập tức bắt Mặc Thiếu Quần.

"Đi..."

"Cảm tạ anh cảnh sát đã mang người này đi, cảm ơn nhiều........” Hoa Hồng nhìn anh cảnh sát cười, nụ cười kia, cho dù ai nhìn, cũng sẽ không cự tuyệt.

Hai người bảo vệ nhìn sửng sốt một chút, sau đó dặn, "Cô gái, sau này ở bên ngoài, cẩn thận một chút!"

Hoa Hồng liên tục gật đầu, "Tôi đã biết!"

Vì vậy, bảo vệ mang theo Mặc Thiếu Quần đang kêu gào thảm thiết đi.

Mà Hoa Hồng đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Quần, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi lên máy bay, Hoa Hồng gọi cho Hi Hi một cuộc điện thoại, chia sẻ một chút tin tức tốt!

Mặt của Hi Hi, trong nháy mắt đen lại!

........thanhhuyen.........

Trong bệnh viện.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đang uống canh, người nào uống canh của người đó.

Hơn nữa, hai người uống đặc biệt ngon!

"Mẹ, mẹ thế nào? Có làm kiểm tra không ạ?" Hi Hi đi tới lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.



Lâm Tử Lam một bên uống canh cá, gật đầu, "Làm!"

"Vậy kết quả thế nào!?" Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Bác sĩ nói, không cách nào giải thích, có khả năng là đột nhiên khôi phục!”

Hi Hi, "..."

"Vậy còn có thể quên không!?" Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Cũng sẽ không!"

"Vậy là tốt rồi!" Hi Hi gật đầu, cũng cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, vừa ăn canh vừa hỏi, "Được rồi, chuyện thế nào!?"

Nói lên cái này, Hi Hi cũng không có cấm kỵ Lâm Tử Lam, trực tiếp mở miệng, "Con một lần nữa nhìn lại video, phát hiện một manh mối, con đã cho người đi tra, khả năng cần một chút thời gian!” Hi Hi nói.

Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Cha đã cho người Cửa Ngục đi tìm, con có chuyện gì, trực tiếp tìm Vân Dục!”

Hi Hi gật đầu, "Con đã biết, cha, chuyện này cha cứ yên tâm đi, giao cho con xử lý, cha hãy nghỉ ngơi thật tốt!”

Nếu như là trước đây, Mặc Thiếu Thiên nhất định không bỏ qua, thế nhưng hiện tại, anh cũng rất yên tâm giao mọi chuyện cho Hi Hi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Lâm Tử Lam cũng không nói gì thêm.

Cô thật sự không biết mình đắc tội với người nào, hơn nữa trở về mấy ngày nay, cô vẫn an phận ở trong nhà căn bản không có đi ra ngoài, cũng không biết ai muốn hại chết mình!

Cô không thiện lương như thánh mẫu Maria, cô tôn trọng chính là, người không hại ta, ta không hại ngươi, hiện tại có người muốn đưa cô vào chỗ chết, cô còn cái gì để nói!

Để hai người bọn họ điều tra mọi chuyện!

Vừa lúc, cô cũng rất muốn biết, là ai hận cô như thế!

Lâm Tử Lam yên lặng uống canh, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười khó lường......

“Cha mẹ, hai người uống canh đi, con đi ra ngoài một chút!”Hi Hi nói.

"Để làm gì!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.


"A, Mặc Thiếu Quần gãy xương cánh tay, Mặc lão đi xem, nên con cũng đi xem!”Hi Hi nói.

Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, lập tức nở nụ cười, "Tại sao lại gãy xương!?"

Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, "Chẳng lẽ..."

"Lần này điều không phải con!" Hi Hi nói, lập tức phủ nhận, "Lần này là Hoa Hồng làm, không liên quan gì tới con!"

"Hoa Hồng!?" Lâm Tử Lam nhíu mày.

"Đúng vậy, Hoa Hồng ngày hôm nay phải rời khỏi thành phố A, Mặc Thiếu Quần không sợ chết, ai biết thế nào đắc tội với Hoa Hồng, hiện tại thành bộ dạng này.......”

Nghe thế một, Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên cười to, "Ha ha ha, tốt, không tệ!"

Mặc Thiếu Thiên cười như thế, đồng thời nhận được ánh mắt coi thường của hai người.

Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, "Coi như là Hoa Hồng làm, nguyên nhân cũng khẳng định là bởi vì con!"

Hi Hi, "..."

"Không có, đó chỉ có thể nói, Mặc Thiếu Quần có quá nhiều người không thích!”Hi Hi nói.

Tuy rằng đoán được, đại khái, nguyên nhân Hoa Hồng làm như thế có điểm bởi vì là bé, thế nhưng cũng không hoàn toàn!

Đại khái chính là anh ta quá đáng ghét!

Dạ, chính là như vậy!

Hi Hi nói, cũng đưa tới cho Lâm Tử Lam một ánh mắt coi thường!

Chỉ có một người Mặc Thiếu Thiên, cười rất vui vẻ!

Lúc này, Hi Hi nhìn anh, "Cha, có cần phải cười hả hê như thế sao? Tốt xấu người bị gãy xương cũng là anh em của cha!”Hi Hi nhắc nhở.

"Anh em? A..." Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một nụ cười lạnh, "Nếu có khả năng, cha thật sự không muốn cùng người Mặc gia có một chút quan hệ nào, vũ nhục chỉ số thông minh!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Không nghĩ tới qua lâu như vậy, chuyện Mặc gia đối với cha, vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nhưng là chuyện này, đặt ở trên người khác, sợ rằng cũng khó quên được!

Chỉ là, nhớ tới những lời Mặc lão nói, Hi Hi cũng cảm giác, trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không!

Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Lần này có thể tìm được manh mối, Mặc lão là người tìm ra!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, thử, cải thiện quan hệ của cha cùng Mặc lão!

Lời này, giống như là cố ý nói cho Mặc Thiếu Thiên nghe.

Quả nhiên, động tác ăn canh của Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, thế nhưng lập tức, cũng không có ngẩn lên, “Ai bảo ông ta xen vào việc của người khác!"

Hi Hi, "..."

Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, thế nhưng Hi Hi có thể cảm giác được, cha đang lo lắng.

Hiện tại, cha cùng Mặc lão ở chung, nếu so với trước tốt hơn nhiều!

Trước hai người chẳng quan tâm, thậm chí đối với cha sống chết cũng không quản, hiện tại tốt xấu hai người nói, so với không nói lời nào tốt hơn nhiều!

Hi Hi cũng không có miễn cưỡng, gật đầu, "Vậy xin hỏi cha, con có thể đi xem một chút không!?"

"Cha quản được người của con, quản được lòng của con sao!?” Mặc Thiếu Thiên nói.

Ngụ ý, cũng chính là đồng ý để Hi Hi đi.

Hi Hi nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, gật đầu, "Con đi xem một chút!”

Nói xong, không có chờ bọn họ mở miệng trực tiếp đi.

Quả nhiên, trong phòng, Mặc Thiếu Quần kêu rất thảm, gào khóc!

Mặc lão nhìn anh ta, trên mặt hận không thể rèn sắt thành thép,"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Mặc Thiếu Quần bó thạch cao, đau như vậy, anh ta nhìn Mặc lão, "Không có chuyện gì!"

"Không có việc gì, anh lại bị người ta làm cho gãy xương? Còn có, anh bị cảnh sát đưa tới!?” Mặc lão tức giận nói.

Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia, nghe Mặc lão giáo huấn, cái gì cũng không nói.

Trong đầu, tất cả đều là chuyện ở sân bay.

Bây giờ là anh cố ý không nói rõ ra!

Lúc này, Hi Hi vừa mới đi đến, "Thế nào chú hai, chú bị gãy xương, có cảm tưởng gì!?" Hi Hi vừa tiến đến, tổn hại Mặc Thiếu Quần hai câu!

Mặc Thiếu Quần trừng mắt liếc bé một cái, lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Không được,cháu kêu Hoa Hồng trở về, ông muốn hỏi cô ta một chút!”

Mặc lão tức giận nói.


Tuy rằng đứa bé này không nên thân, không làm việc đàng hoàng, cũng toàn bộ là do bọn họ cưng chiều đi ra ngoài, Mặc lão nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều đến lớn, hiện tại gãy xương, ông đau lòng không thôi!

Hơn nữa, nó cũng vừa mới lành xong!

Hi Hi sửng sốt, còn chưa mở miệng, lúc này, Mặc Thiếu Quần một bên lên tiếng.

"Cha!" Lúc này, Mặc Thiếu Quần không nhịn được hô một tiếng, "Chuyện này, cùng cô ấy không có quan hệ.......”

"Không có vấn đề gì? Không có vấn đề gì anh lại gãy xương!?" Mặc lão nói.

Người tuổi trẻ bây giờ là thế nào!?

Thích làm gãy xương người khác có phải hay không!

Thấy ra, Mặc lão tức giận không nhẹ!

Lúc này, Hi Hi nhìn ông, "Mặc lão, nghe đó, chuyện này cùng Hoa Hồng không có liên quan, huống hồ, cho dù có quan hệ, cũng là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh!" Hi Hi nói.

Ngụ ý, mặc dù là Hoa Hồng sai, thế nhưng Mặc Thiếu Quần nhất định là chọc giận Hoa Hồng, nếu không cũng không xảy ra chuyện này.

Lúc này, Mặc lão hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hi Hi, "Nhìn cháu kết giao với những người như thế nào!"

Hi Hi, "..."

Lại còn quản chuyện này của bé?

Chỉ là khi mặc lão tức giận, Hi Hi cũng không theo chân bọn họ so đo!

“Mặc lão, ông bình tĩnh, cẩn thận cao huyết áp!”Hi Hi nhắc nhở.

"Vật nhỏ, không cần nguyền rủa ông!" Mặc lão nói, mặc dù đối với Hi Hi nói có điểm nghiêm khắc, nhưng là vẫn không che giấu được ông rất thích Hi Hi.

“Cháu là thật tâm vì ông suy nghĩ, huống hồ, ông tức giận như vậy, thế nhưng ông không cần phải tức giận như vậy, bị người trong lòng đánh thì có sao!”Hi Hi cười nói, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần.

Ý tứ trong ánh mắt, Mặc Thiếu Quần cũng hiểu!

Quả nhiên,mặt Mặc Thiếu Quần đỏ lên.

Anh đương nhiên biết Hi Hi nói cái gì!

Mặc lão cũng không phải người ngu, nghe ra ý trong lời nói của Hi Hi!

Lúc này, ông nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn bọn họ, "Có ý gì!?"

Hi Hi không nói gì.

Mặc Thiếu Quần tự nhiên ngồi ở chỗ kia, cũng không nói chuyện!

Lúc này, Mặc lão nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi, "Cháu nói!"

Hi Hi lập tức ngẩng đầu, vô tội nhìn Mặc lão, "Cháu nói cái gì!?"

"Cái gì là cái gì, cháu mới vừa nói cái gì!?" Mặc lão hỏi.

"Lời cháu vừa nói!"

Mặc lão, "..."

"Biết giả bộ ngớ ngẩn với ông để lừa đảo, rốt cuộc là có ý gì!" Mặc lão hỏi.

"Hay là ông hỏi con trai ngoan của ông!” Hi Hi trực tiếp giao cho Mặc Thiếu Quần.

Chuyện này, hãy để cho chính anh ta nói, tương đối hợp.

Lúc này, Mặc lão cũng không ép hỏi Hi Hi, trực tiếp nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, hỏi anh ta,so với hỏi Hi Hi nhanh hơn!

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?" Mặc lão trực tiếp hỏi.

Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt xấu hổ, không muốn nói thế nhưng Hi Hi đã nói ra!

Anh cũng không biết nên nói như thế nào!

"Nói!" Mặc lão hô một tiếng.

"Không có gì!" Mặc Thiếu Quần nói.

Hay không có biện pháp mở miệng.

Nói ra, thật mất mặt!

Hi Hi ở một bên nhìn, nhịn không được bật cười!

Mẹ kiếp, chơi quá hay!


Mặc Thiếu Quần cũng chết vì sĩ diện, loại chuyện như thế này làm sao có thể nói ra khỏi miệng!

"Anh rốt cuộc nói hay không!?" Mặc lão gào thét hỏi.

Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia không nói lời nào.

"Anh ——" Mặc lão tức chết rồi, thế nào lại sinh ra một đứa con như vậy!

Lúc này, Mặc Thiếu Quần cũng cảm giác đặc biệt mất mặt, "Con nói, không có chuyện gì là không có chuyện gì!!" Mặc Thiếu Quần tức giận hô to, nếu như không phải gãy xương, anh sẽ chạy đi!

Mặc lão tức giận không nhẹ.

Lúc này, Hi Hi chạy tới kéo tay Mặc lão, "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, một hồi cao huyết áp đó!"

Mặc lão, "..."

"Vậy cháu nói!" Mục tiêu, lần thứ hai chuyển dời đến trên người của Hi Hi.

Hi Hi, "..."

Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Mặc lão, "Như vậy, trước hết để cho chú nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ra ngoài trò chuyện!"

Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Quần ngồi ở trên giường, không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.

Hi Hi cũng theo sát phía sau.

Mặc Thiếu Quần ngồi ở trên giường, cũng buồn bực, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!

.......thanhhuyen........

Mà bên ngoài, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Cháu có thể nói!"

Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Mặc lão, "Mặc lão, ông thoạt nhìn rất thông minh, thế nào ngày hôm nay hồ đồ như vậy!"

Mặc lão cũng nhìn Hi Hi, "Cháu có thể trực tiếp nói vấn đề chính!”

"Ông nói, một người đàn ông bị thương dưới tình huống, muốn giữ chân một người phụ nữ, điều này nói rõ cái gì?" Hi Hi nhìn Mặc lão chớp con mắt hỏi.

Nói lên cái này, Mặc lão sửng sốt, có chút khó có thể tin nhìn Hi Hi, "Cháu nói..?"

Hi Hi gật đầu.


"Đây càng không được!" Mặc lão bỗng nhiên hô một tiếng.

Thanh âm, thiếu chút nữa dọa Hi Hi nhảy lên!

Mặc lão lập tức xoay người, "Không được, ông phải đi tìm nó nói chuyện!”Nói xong Mặc lão muốn đi vào!

"Chờ một chút, chờ một chút!" Hi Hi nắm lấy tay Mặc lão.

Lúc này, Mặc lão cúi đầu xuống, nhìn Hi Hi lôi kéo mình, nhíu mày, "Cháu cản ông làm gì!?"

"Ông chờ cháu nói hết đã rồi đi vào cũng không muộn!” Hi Hi nói.

Lúc này, Mặc lão cau mày nhìn Hi Hi, "Cháu còn muốn nói điều gì!?"

"Ông đi vào nói cho Mặc Thiếu Quần biết không được, lẽ nào ông nghĩ, Hoa Hồng được không!?" Hi Hi hỏi.

Mặc lão vừa nghĩ, trong đầu hiện lên dáng vẻ Hoa Hồng.

Phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không thích Mặc Thiếu Quần.

Thế nhưng ở ngoài miệng, không thể nói như vậy.

Thế nào cũng là con trai của mình, "Lời này có ý gì? Lẽ nào Mặc Thiếu Quần rất kém sao!?" Mặc lão hỏi.

Nói Mặc Thiếu Quần không được, đây không phải đang gián tiếp nói ông không tốt sao.

"Kém hay không, ông điều biết mà!" Hi Hi nói.

Mặc lão, "..."

"Nói thẳng trọng điểm!" Mặc lão nói.

Cũng chỉ có vật nhỏ này mới dám nói Mặc Thiếu Quần không tốt, đổi thành người khác, làm sao có thể nói trước mặt Mặc lão như vậy!

"Trọng điểm, hiện tại Mặc Thiếu Quần như vậy, mặc kệ ông khuyên như thế nào, đều không có tác dụng!”

"Thậm chí, người như Mặc Thiếu Quần vậy, đang đứng ở giai đoạn này, ông càng không cho chú ấy thế nào, không đúng, chú ấy lại càng làm!”

Hi Hi nhìn Mặc lão nói.

Mặc lão nghe, còn có mấy phần đạo lý, "Sau đó thì sao!?"

"Quay về với chính nghĩa, người như Mặc Thiếu Quần vậy, Hoa Hồng nhìn chướng mắt, đơn giản để chính chú ấy hiểu, chờ ngày nào đó chú ấy biết Hoa Hồng không thích người như vậy, chú ấy tự mình bỏ cuộc thôi!” Hi Hi nói.

Mặc lão nghe, gật đầu, còn có mấy phần đạo lý!

"Có đạo lý!" Mặc lão nói.

"Thế nhưng lời này, thế nào nghe không lọt tai!" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.

Cái gì gọi là người như Mặc Thiếu Quần vậy?

Mặc Thiếu Quần làm sao vậy, tuy rằng không làm việc đàng hoàng, không cầu tiến, thế nhưng Mặc lão xem ra, cũng là không hung dữ!

"Đừng đánh giá!" Hi Hi nói.

"A!" Mặc lão cũng không ngắt lời!

Cho nên, khi ông đi vào nói với chú ấy, chỉ làm chú ấy thêm tự ái, cho nên, để cho chú ấy chính mình tự nghĩ thông suốt!” Hi Hi nói.

Mặc lão gật đầu một cái.

Nghĩ lời Hi Hi nói, cảm thấy rất có lý!

Chuyện của bọn trẻ, hãy để cho chính bọn nó đi giải quyết đi!

Nghĩ tới đây, Mặc lão chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Làm sao cháu đột nhiên có lòng tốt như vậy!?”

Nói đến cái này, Hi Hi lập tức làm ra một vẻ mặt vô tội, “Mặc lão, lời này của ông có ý gì, bảo bối vẫn luôn rất hiền lành có được hay không!?”

Nghe được Hi Hi nói những lời này, Mặc lão khinh thường mà nói câu, “Thôi đi, cháu còn có thể giả bộ!”

Nhìn nét mặt Mặc lão, Hi Hi cười phá lên ha ha, “Ông vạch trần cháu sao!”

“Cháu nói, lần này Mặc Thiếu Quần đi đưa Hoa Hồng, có phải là cháu cố ý tiết lộ cho nó, để cho nó đi!?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi, “...... cháu là vì tác thành cho chú ấy!”

“Cháu thừa nhận!” Mặc lão nhìn Hi Hi chắc chắn nói.

Cũng biết là cái đứa nhỏ này cố ý!

Nếu không, Mặc Thiếu Quần sao có thể bi thảm như vậy!

Nhìn nét mặt Mặc lão, Hi Hi lập tức phủ nhận, “Mặc lão, lần này ông thật hiểu lầm cháu, cháu thuần túy chỉ thỏa mãn tâm nguyện của chú ấy, nào biết, chú ấy sẽ đắc tội Hoa Hồng, làm cho gảy xương!”

“Cho dù cháu ghét chú ấy, nhưng chú ấy cũng là người của Mặc gia, cháu không mất hết tính người đến mức này có được hay không!” Hi Hi nhìn Mặc lão nói.

Nói đến cái này, Mặc lão sững sờ, nhìn Hi Hi, “Cháu mới vừa nói cái gì!?”

Ông hình như, nghe được cái gì!

Hi Hi cũng ý thức được mình nói cái gì, con ngươi nháy một cái, làm bộ như không hiểu, “Cái gì cái gì!?”

“Xem ra, cháu còn vì người nhà Mặc gia suy tính!” Mặc lão cười nói.

Lập tức, tất cả không vui, trong nháy mắt biến mất!

Mặc lão hiện tại tâm tình rất tốt!

Nhìn dáng vẻ vui mừng Mặc lão, Hi Hi tiếp tục giả vờ, “Ai bảo cha cháu họ Mặc, cháu không khỏi vì cha suy tính!” Hi Hi nói.

Mặc lão cười một tiếng, “Ừ, lấy cớ không tệ!”

Nghe lời này, Hi Hi liếc Mặc lão một cái.

Lúc này, Mặc lão xem ra, cả người thỏa mái, cùng người mới vừa rồi thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, quả thật giống hai người!

Lúc này, một y tá đi tới, nhìn thấy Hi Hi, nở nụ cười.

“Bảo bối, như thế nào? Mẹ cháu đã khỏe chưa!?”

Thấy y tá, Hi Hi cười cười, “Làm phiền chị chăm sóc, mẹ cháu không sao!”

“Ừ!” Cô y tá gật đầu một cái.

Lúc này, cô y tá nhìn về phía Mặc lão, “A, ông này là!?”

“Dạ, ông này là ông nội cháu!”

Nói đến ông nội hai chữ này Mặc lão sững sờ, hoàn toàn không ngờ Hi Hi sẽ nói ra hai chữ này!

Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, Hi Hi cười thật đáng yêu.

Một khắc kia, trong lòng Mặc lão lay động một chút!

Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc - Chương 431: Hi Hi cùng Mặc lão nói chuyện