Edit: Lavender - Blue
Hi Hi cũng ở đây vừa nhìn, ” ông ngoại, ông không phải nên thử một chút sao, cái này ngày hôm qua mẹ con cố tình mua cho ông nha!” Hi Hi ở một bên cười nói. Khóe môi khẽ cong lên.
“Không cần, nhìn cũng rất vừa!” Lâm Mặc Thiên thật thà cười nói, sau đó ánh mắt quét một bên nhìn Kiều Phương.
Kiều Phương ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ, sắc mặt cũng không thay đổi!
Mím môi, không nói lời nào.
Rõ ràng, cảm giác rất bất mãn.
Lâm Tử Lam hướng Lâm Mặc Thiên hỏi han ân cần, trò chuyện thật lâu, sau đó, Lâm Mặc Thiên có chút việc, phải đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, sắc mặt Kiều Phương cực kỳ bối rối.
Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, coi như khi còn bé, Kiều Phương đối với mình không tốt, nhưng bây giờ, dù sao bà ta cũg là vợ của ba mình, Lâm Tử Lam cũng không muốn để cho bọn họ khó xử.
Lúc này, Lâm Tử Lam từ trong túi xách lấy ra một bì thư, đẩy tới trước mặt Kiều Phương, ” Cái này là đưa cho bà, cầm lấy mua sắm ít quần áo!” Lâm Tử Lam nói.
Đối với Kiều Phương, muốn nói lời dễ nghe, cô thật sự không làm được.
Những chuyện khi còn nhỏ, Kiều Phương đã đối xử với cô thế nào, như rõ ràng hiện ra trước mắt, cô không thể nào quên, cô không đủ rộng lượng để bỏ qua được!
Nếu như không phải sợ làm cho Lâm Mặc Thiên khó xử, Một xu cô cũng không đưa!
Kiều Phương vừa nhìn thấy bì thư, cũng biết bên trong là cái gì, trong nháy mắt, hai mắt sáng ngời, lập tức cầm lấy, cũng không có lời cảm ơn, bộ dạng kia, giống Hi Hi lúc thắng lớn.
Nếu không phải để ý đến mặt mũi của Lâm Mặc Thiên, một xu cũng không cho bà ta!
Lúc này, Kiều Phương hăng hái mở bì thư ra, nhìn bên trong xem bao nhiêu tiền, ngay sau khi mở, sắc mặt Kiều Phương trong nháy mắt đóng băng.
1000 đô la?
[Lavender – Blue: mình không rành về tiền bên đó lắm]
Chỉ có một ngàn đô la?!
Kiều Phương lần nữa xem lại xác nhận, đúng là 1000 đô la!
Lâm Tử Lam ngồi đối diện Kiều Phương, nhìn từng động tác của bà, cũng biết Kiều Phương đang suy nghĩ gì!
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng không lên tiếng.
Lúc này, Kiều Phương ngẩng đầu, nhìn Lâm Tử Lam đối diện, ” chỉ có một ngàn đô la?”
Lâm Tử Lam gật đầu.
Sắc mặt của Kiều Phương trầm xuống, thay đổi thái độ ngay lập tức “Cô cho tôi 1000 đô la?” Kiều Phương lần nữa không chắc chắn hỏi.
Nghe lời Kiều Phương nói, Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, ” Thế nào? Chê ít?”
Dĩ nhiên quá ít.
Kiều Phương nhìn Lâm Tử Lam ” Cô cho tôi 1000 đô la mua quần áo? Mấy bộ đồ kia của ba cô, ít nhất cũng vài ngàn!” Mặc dù Kiều Phương không phải là người có tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra, những bộ đồ kia của Lâm Mặc Thiên, đều là hàng tốt.
Nghe Kiều Phương nói, Lâm Tử Lam cười khẽ “Vậy thì như thế nào, ông ấy là ba tôi, tôi bỏ ra bao nhiêu tiền đều đáng, Kiều Phương, bà là ai?” Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương khó chịu hỏi, bao nhiêu năm không gặp, Lâm Tử Lam đối với bà, không có tức giận như trước, nhưng vẫn như cũ sắc bén.
Mẹ kế!
Nếu như đối tốt với cô còn chưa tính.
Lúc nhỏ, tàn nhẫn với Lâm Tử Lam không ít.
Bây giờ còn muốn nhiều tiền như vậy, thật không biết Kiều Phương nghĩ như thế nào.
“Cô —— Lâm Tử Lam, cô đây là ý tứ gì, dầu gì tôi cũng là mẹ kế của cô!” Kiều Phương bất mãn hỏi.
“Bà còn nhớ rõ? Lúc nhỏ, bà đối với tôi thế nào sao? Kiều Phương, đừng quá tham lam, tôi bây giờ còn đưa cho bà tiền, cũng là quá tốt rồi, đừng nên đòi hỏi, nếu không, 1000 đô la cũng không có!” Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương nói.
Quần áo bình thường của cô, cũng chỉ có mấy trăm đồng.
1000 đô la, chẳng lẽ còn không đủ cho bà mua quần áo sao?
Kiều Phương nhìn Lâm Tử Lam, bao nhiêu năm không gặp, cô vẫn hùng hồn như vậy.
Nhưng bây giờ, Kiều Phương nói lại Lâm Tử Lam cũng không thể nói!
Chỉ là, tức giận!
Tức giận!
“Lâm Tử Lam, cô thật có tiền đồ, bây giờ là người có tiền thì làm cao phải không? Ngay cả khi tôi đối với cô không tốt, nhưng tôi là mẹ kế của cô, cô đưa cho tôi 1000 đô la,cô đang cho ăn mày đấy à?” Kiều Phương bất mãn thét lên.
Lâm Tử Lam vừa muốn mở miệng, lúc này, Hi Hi ở bên cạnh không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng, ” đúng vậy, chính là cho ăn mày? Như thế nào? Tiền có muốn hay không, không cần trả lại!” Hi Hi nói.
Trong nháy mắt, Kiều Phương ngây ngẩn cả người, nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Kiều Phương, không có chút bộ dạng sợ hãi nào.
Kiều Phương cảm giác trong lòng ngột ngạt.
Ngay vào lúc này, Lâm Mặc Thiên từ bên trong đi ra.
Liền thấy cảnh bọn họ giằng co.
Những gì bọn họ nói, Lâm Mặc Thiên cũng ít nhiều nghe được một chút.
Lâm Mạc Thiên đi tới, nhìn bọn họ, vươn tay giật lấy tiền trong tay Kiều Phương, Kiều Phương may mắn tránh được ”Ông làm gì đấy?”
“Bà muốn tiền, tôi đưa cho bà, đem tiền trả lại cho Tử Lam” Lâm Mặc Thiên nói.
“Tôi không muốn, tiền này là cô ta cho tôi, muốn đưa cho tô cái gì, ông nói ông có tiền, ông đưa ra đây tôi xem!” Kiều Phương nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
“Bà ——“Lâm Mạc Thiên còn muốn nói gì nữa, lúc này, Kiều Phương xoay người, đi về phòng.
Lâm Mặc Thiên nhìn bộ dạng của Kiều Phương, không có cách nào ngăn bà lại.
Lúc này, Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Con đợi một lát, cha sẽ lấy tiền trả lại cho con!” Lâm Mặc Thiên nói.
“Không cần đâu cha!” Lâm Tử Lam vội vàng ngăn cản Lâm Mặc Thiên. “Số tiền kia là con đưa cho bà ấy, để bà ấy mua sắm quần ao, cũng không nhiều đâu ạ!” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Con cho bà ấy tiền, không biết bao nhiêu là đủ với bà ấy!” Lâm Mặc Thiên rầu rỉ mà nói.
“Con hiểu rõ, cho nên con cũng không cho nhiều mà!” Lâm Tử Lam cười nói, trấn an Lâm Mặc Thiên.
Nhìn hành động của Lâm Tử Lam, Lâm Mặc Thiên cũng không nói gì nữa.
“Đúng rồi cha, ngày con đính hôn, con sẽ cho người tới đón cha, đến lúc đó, cha không cần tự mình đến đâu ạ!” Lâm Tử Lam nói.
“Không cần phải phiền đến con, cha có thể đón xe đến đó” Lâm Mặc Thiên nói.
“Ông ngoại, ông cứ yên tâm ạ, cha con sẽ cho người tới đón ông, ông tự đi, quá nhiều rắc rối, ông cứ thoải mái ở nhà đợi là được ạ!” Hi Hi nói.
Hi Hi nói chuyện, luôn luôn là đáng yêu như vậy, thật khiến người ta thích.
Lâm Mặc Thiên nhìn, cũng không nhịn được cười.
“Được rồi, ông liền ở nhà chờ!” Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam gật đầu.
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam, vốn còn muốn hỏi Lâm Thiếu Thiên đối với cô có tốt hay không, nhưng khi nhìn dáng vẻ tươi cười của Lâm Tử Lam, cũng biết cô rất hạnh phúc.
Khi còn nhỏ, ông chưa thật quan tâm đến cô, biết Lâm Tử Lam rất cự khổ, bây giờ có thể tìm được hạnh phúc, Lâm Mặc Thiên cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Tử Lam cùng Lâm Mặc Thiên trò chuyện rất lâu, vốn muốn ở lại dùng cơm, nhưng nhìn thái độ của Kiều Phương, cũng không có tâm trạng muốn ở lại ăn, theo LÂm Mặc Thiên ra ngoài, Kiều Phương nhăn nhăn nhó nhó phải đi theo, bất đắt dĩ, tiễn Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ra về.
Trước khi đi, Lâm Tử Lam đưa cho Lâm Mặc Thiên tờ ngân phiếu (séc).
Là ngân phiếu!
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Tử Lam, con......”
“Cha, đây là con cho cha, nhiều năm qua con ở bên ngoài, không có chăm sóc tốt cho cha, Kiều Phương ham bài bạc, căn bản sẽ không suy nghĩ tính toán để dành, nên cái này cha cầm lấy mà dùng!” Lâm Tử Lam nói.
“Không được!” Lâm Mạc Thiên lập tức đẩy ra” cha không thể nhận!”
“Con giữ lại mà dùng, cha không cần tiền!” Lâm Mạc Thiên từ chối.
“Cha, cha phải nhận, cha không thể không nhận, cha không nhận nó con thế nào an tâm đây?” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên hỏi.
Nhìn anh mắt Lâm Tử Lam, cuối cùng, lâm Mạc Thiên nhận.
“Được rồi, cha nhận!” Lâm Mạc Thiên nói, sau đó cất vào túi.
Lúc này, Lâm Mặc Thiên mới từ trong túi áo lấy ra một vật.
Một cái hộp.
Rất tinh xảo.
Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên ” Cha......”
“Tử Lam, mẹ con mất sớm, cha cũng không có gì cho con làm của hồi môn, cái này là cha mua cho con, coi như là của hồi môn của con đi, con cầm lấy!” Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn cái hộp kia, cũng không có từ chối, nhận lấy.
Lâm Tử Lam biết, đây là tâm ý của cha.
Cũng coi như của hồi môn của cô.
“Cám ơn cha!” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Mặc Thiên cười cười.
“Ông ngoại, người nhớ nha, ngày mai sẽ có xe đến đón ông!” Hi hi nhắc nhở.
Lâm Mạc Thiên cười cười ” Được, ông nhớ rõ rồi!”
“Vậy con cùng mẹ đi về ạ, ông ngoại hẹn gặp lại!”
“Uh, hẹn gặp lại!” Lâm Mặc Thiên nói.
Hi Hi hôn lên mặt Lâm Mặc Thiên một cái, rồi cùng Lâm Tử Lam rời đi.
Lâm Mặc Thiên nhìn bóng lưng bọn họ, cho đến khi bóng dáng biến mất, Lâm Mặc Thiên mới đi vào.
Lâm Tử Lam và Hi Hi vừa lên xe.
Lâm Tử Lam mở hộp mà Lâm Mặc Thiên đưa, sau khi mở ra, đó là một vòng tay.
Ngọc.
Óng ánh trong suốt.
Dường như nó rất đẹp.
Lâm Tử Lam biết, Lâm Mặc Thiên thường ngày tiết kiệm dành dụm, mua cái này, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là tất cả tiền mà ông tiết kiệm được.
Cho nên Kiều Phương cùng ông ầm ĩ đòi tiền!
Lâm Tử Lam nhìn, trong nháy mắt không biết làm sao liền cảm thấy đau buồn.
Nước mắt liền rơi xuống.
Mặc dù nhiều năm như vậy, bọn họ không sống cùng nhau, nhưng Lâm Tử Lam rất hiếu thuận, Lâm Mặc Thiên của rất yêu thương cô.
Nhìn chiếc vòng tay, đó là tâm ý cùng tình yêu của Lâm Mặc Thiên.
Hi Hi ngồi bên cạnh nhìn.
“Mẹ......”
Nghe thấy Hi Hi gọi, Lâm Tử Lam quay sang nhìn Hi sau đó cười cười.
“Mẹ, về sau cơ hội mẹ cùng ông ngoại gặp mặt rất nhiều, cùng lắm thì, liền đón ông ngoại về ở chung ạ!” Hi Hi nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam gật đầu.
Hi Hi nói không sai.
Nhưng, cô cũng không biết tại sao, liền muốn khóc.
“Tốt lắm, mẹ không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy, có chút buồn!” Lâm Tử Lam cười nói, sau đó lau nước mắt.
Hi Hi nhìn ” Mẹ, mẹ đây sẽ không phải là có chứng sợ hãi trước khi đính hôn chứ?” Hi Hi đến gần, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Chúng sợ hãi khi đính hôn?
Nghe qua chứng sợ hãi khi kết hôn, nhưng chưa từng nghe qua có chứng sợ hãi.
Lâm Tử Lam cười ” Nếu là như vậy? Có nên hay không không đính hôn?”
“Con lập tức gọi cho cha, hỏi xem thế nào!”
“Tốt, thuận tiện nói cho cha con biết, do con bày ra!” Lâm Tử Lam nói.
“Mẹ, Mẹ nói oan cho con!” Hi hi nhìn Lâm Tử Lam khiếu nại mà nói, nét mặt kia, mười phần vô tội.
Lâm Tử Lam cười, rực rỡ mê người, ” mẹ chính là cố ý......”
Hi Hi, ”......”
Mẹ, mẹ khi nào cũng học được cách gian xảo rồi hả??