Truyện tranh >> Gấm Rách >>Chương 5: Quên mất không nhắc nhở cô nhất định không được yêu tôi

Gấm Rách - Chương 5: Quên mất không nhắc nhở cô nhất định không được yêu tôi

16 Tháng 3

Bà ta khóc vừa khóc, Thánh Khi, Thánh Hi đều đi vào, hai chị em liền khuyên: “Mẹ, đừng khóc.” Thánh Khi nói: “Chị cả ra nước ngoài có việc, sao lại không về chứ?” Thánh Hi cũng nói: “Chị cả xưa nay có tình có nghĩa, sao có thể làm việc như thế? Máu mủ ruột thịt, sao mẹ vẫn không yên tâm hả?”

Bà Phó hứ một tiếng: “Mấy đứa hiểu cái quái gì chứ! Nếu không phải là mẹ nói hộ cho mấy đứa, bây giờ chút ít này mấy đứa cũng không có! Cái gì mà máu mủ ruột thịt, cha các con bị ma quỷ mê hoặc, chỉ nhận cô ta một người họ Phó. Coi mấy mẹ con chúng ta là gì chứ? Ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng!”

Thánh Khi nói: “Mẹ! Mẹ thật là hồ đồ.” Gượng cười với Thánh Hâm: “Chị cả, chị đừng chấp mẹ. Sau khi cha xảy ra chuyện, bà cũng đã đau lòng đến mức hồ đồ rồi.” Thánh Hi nâng bà Phó dậy: “Mẹ, chúng ta về phòng nghỉ ngơi.” Hai chị em vừa dỗ vừa khuyên, đưa bà Phó đi. Thánh Hâm cũng đã quá mệt mỏi với sự gây chuyện này, bất lực ngồi trên giường nhìn vali hành lý. Thánh Khi lại đi vào, cũng đờ đẫn nhìn hành lý của cô.

Cô gọi một tiếng: “Thánh Khi.”

Thánh Khi ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Chị cả, chị sẽ không thật sự bỏ lại tụi em không quản chứ, đúng không?”



Cô cay cay mũi, Thánh Khi chầm chậm đi lại, ngồi xuống trước giường, dựa đầu vào đầu gối cô, trịnh trọng, dựa dẫm: “Chị cả…..tụi em không còn cha, không thể không còn chị……”

Dòng nước nóng trên đầu gối chầm chậm chảy xuống chân thấm ướt đẫm, mắt cô nóng lên, nước mắt dường như lại muốn chảy xuống. Cô dựa cằm xuống đầu em gái, mùi hương trên tóc bay vào mũi, cô dùng tay ôm em gái, cô phải cho bản thân mình biết, cô không chỉ phải sống cho cha và bản thân mình, cô còn có em trai em gái, cô còn còn máu mủi ruột thịt. Bất kể thế nào, cô phải nghĩ cách, tiếp tục sống cho thật tốt.


Trong đại sảnh sân bay J.F.K New York, Hoàng Mẫn Kiệt thư ký riêng của Dịch Chí Duy đến đón cô. Cô và Hoàng Mẫn Kiệt chào hỏi qua mấy lần, ấn tượng trước đây đều là rất lãnh đạm. Hôm nay cũng không hề nhiệt tình, chỉ nói: “Ngài Dịch bảo tôi đến đón cô”. Liền gọi lái xe đi cùng giúp cô xách hành lý.

Cô được đưa đến một khách sạn sắp xếp ổn thỏa. Vừa mới tắm xong, gột sạch bụi bặm và mệt mỏi trên đường, điện thoại liền vang lên. Là Dịch Chí Duy gọi đến: “Sao rồi, trên đường thuận lợi chứ?”

“Cũng ổn.”

“Tôi ở nhà hàng dưới lầu đợi cô, giúp cô tẩy trần.”


Cô dập điện thoại, tim đập vừa nhanh vừa gấp, mất bình tĩnh giống như là diễn viên lần đầu ra mắt lên sân khấu. Quần áo là đạo cụ quan trọng nhất, nhưng cô chọn đi chọn lại, không có một bộ vừa ý. Không phải là kiểu dáng tầm thường, chính là mùa sắc quá bình thường. Cuối cùng cô quyết tâm, tùy tiện lấy ra một bộ mặc vào, nhìn đi nhìn lại cô không thể bằng những minh tinh đó.

Lúc đi vào nhà hàng, tim vẫn cứ đập thình thịch. Dịch Chí Duy xưa nay phong độ, đứng dậy giúp cô kéo kéo ghế, rồi mới quay lại chỗ của mình. Dò xét cô một lát, cười nói: “Tôi còn cho rằng sẽ nhìn thấy một con khổng tước giang cánh, hóa ra đã phỏng đoán sai.”

Cô cũng cười một lát, thản nhiên nói: “Dù gì tôi thể nào cũng không thể so với Chúc Giai Giai của anh được, dứt khoát mặt mộc yết kiến thôi.”

Anh cười nhỏ một tiếng, liền đưa tay ra gọi phục vụ chọn món.


Anh tuyệt nhiên không nói đến công việc, cô cũng chỉ thuận theo anh câu được câu không nói một số điểm du lịch ở New York. Ăn một bữa cơm, cô thật sự hơi vất vả. Ở bên cạnh người thông mình như anh, còn phải mưu tính anh, quả thật là một việc vất vả. Còn phải phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng bản thân mình lại bị lừa. Cô chỉ còn lại bản thân mình, một khi cái gốc cuối cùng cũng bị hao mòn, cô sẽ không còn ngày vùng mình lên nữa.


Uống xong cà phê sau bữa trưa, anh liền nói: “Tôi ở phòng bên cạnh cô, chúng ta về phòng nói chuyện thôi, ở đây ồn quá, không thích hợp để nói chuyện.”

Điều nên đến thì không thể tránh khỏi. Cô không nói gì đứng dậy, anh giúp cô lấy túi xách tay đưa cho cô. Hai người liền đi thang máy lên lầu. Phòng anh tuy ở bên cạnh cô, nhưng rộng rãi hơn rất nhiều, từng buồng từng buồng, đâu đâu cũng bày đầy hoa tươi và hoa quả. Anh cười nói: “Vốn định đặt căn phòng bộ ba phòng bình thường, nhưng khách sạn chỉ còn lại Honey moon suite, tôi đành check in.”

Cô hơi lúng túng, cố gắng tìm lời để nói: “Anh đến bàn công việc à? Đã xong việc chưa?”

Anh mỉm cười: “Chẳng có việc gì phải làm cả. Tôi chỉ là ở đây đợi cô—-Đài Bắc người nhiều lắm chuyện.”

Thật ra cô cũng đoán được mấy phần, nhưng nghe anh thẳng thắn nói ra, quả thật bất ngờ. Tim cô đập thình thịch, cầm chai nước lạnh trên bàn rót nước, uống vào không hề cảm thấy lạnh, nhưng trái tim đập gấp gáp như vậy, làm sao cũng không tìm được lời để nói. Do đó đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh phố: “Ban công này quả thật không tồi, bên chỗ tôi không nhìn thấy con phố đó.”

Anh cũng đi lại, ôm lấy vai cô từ phía sau: “Cảnh đêm càng đẹp hơn đó, tôi mời cô đến ngắm cảnh.”

Gấm Rách - Chương 5: Quên mất không nhắc nhở cô nhất định không được yêu tôi