Trong bữa cơm của cô đã không còn mùi vị của thuốc bắc nữa. Cô cũng không cần hết ăn dược thiện lại uống cả đống thuốc tây.
Cảnh Hảo Hảo không có di động, không thể liên lạc với bên ngoài. Mỗi ngày, xung quanh cô đều có rất nhiều người giúp việc vây quanh, muốn trốn cũng không trốn được. Cô chẳng có việc gì để làm nên ngày nào cũng trôi qua hết sức buồn chán. Dù rằng rất sốt ruột nhưng cô chỉ đành bó tay bất lực. Cuối cùng, cô dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, chỉ kiên nhẫn chịu đựng, mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Thỉnh thoảng đi đo cân nặng, cô lại phát hiện thế mà mình chẳng hề béo lên tí nào, nhưng vì được những người giúp việc trong biệt thự chăm sóc nên khí sắc của cô trông còn tốt hơn cả trước kia. Trong khoảng thời gian này, cô và Lương Thần không hề trao đổi với nhau lời nào. Có lẽ anh rất bận rộn nên đôi khi đến tận nửa đêm mới về biệt thự, thỉnh thoảng lại về sớm hơn chút nhưng sau khi dùng bữa tối xong là lại chui vào thư phòng, mãi cho tới sáng hôm sau mới đi ra. Cảnh Hảo Hảo càng ngày càng khỏe khoắn, buổi tối cũng không ngủ say lắm. Ngẫu nhiên cô cũng biết Lương Thần có ghé qua phòng ngủ của mình lúc nửa đêm, song vào những lúc như thế, đa phần cô sẽ giữ cho hô hấp bình ổn, giả vờ như đang ngủ. Đôi khi Lương Thần sẽ ở lại lâu hơn, có lúc chỉ ở lại một lát, thỉnh thoảng anh còn đắp chăn cho cô. Từ khi cô có thể hoạt động bình thường, mỗi bữa sáng cô đều ăn cùng với Lương Thần. Hôm nay, hai người vẫn cùng ăn sáng với nhau như thường lệ. Lúc ăn, cả hai đều không trò chuyện gì với nhau. Lương Thần ăn rất nhanh, sau khi dùng bữa sáng xong, anh nói với Cảnh Hảo Hảo: "Tôi đi làm trước đây." Tay Cảnh Hảo Hảo cầm đũa khựng lại, ngước lên gật đầu với Lương Thần. Trước khi đi, anh lại quan sát cô một lát, sau đó nhận xét: "Thoạt nhìn khí sắc của em ổn hơn nhiều rồi." Kế tiếp lại bảo với người giúp việc đứng ở một bên: "Hôm nay không cần chuẩn bị xe cho tôi, tôi tự lái xe đến công ty." Dứt lời, anh quay đầu lại nói với Cảnh Hảo Hảo: "Cả ngày ở nhà rất bức bối, tôi để tài xế lại cho em." Nói rồi, Lương Thần như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, lấy ví từ trong túi ra, rút một tấm thẻ đen đưa đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo: "Em cầm tấm thẻ này đi. Nếu buồn chán thì có thể bảo giúp việc và tài xế dạo phố với em, xem thử muốn mua thứ gì thì cứ mua." Cảnh Hảo Hảo nhìn thoáng qua tấm thẻ đó nhưng cô không nhận lấy, đang định bảo không cần, vậy mà Lương Thần lại đặt tấm thẻ đó lên bàn ăn trước mặt cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt: "Sáng nay, công ty còn có cuộc họp quan trọng, tôi đi trước đây."Truyện convert hay : Bất Phàm Thôn Nhỏ Y