Biệt thự nhìn như có ba tầng nhưng thật ra chỉ có hai tầng được sử dụng, tầng ba là hai gian phòng lớn trống, một gian để chứa đồ linh tinh, gian còn lại là phòng để đàn piano.
Tầng hai chia thành bảy phòng, trong đó có ba phòng ngủ cho khách, một phòng ngủ chính, một phòng sách, còn hai phòng để trống. Trong lúc rảnh rỗi, Cảnh Hảo Hảo từng vào xem qua hai phòng trống kia, bên trong chỉ có bốn vách tường, cũng có đèn thủy tinh treo tường xinh xắn, có cả tranh treo tường đắt giá nhưng nhìn chung cũng chỉ là một gian phòng trống, không có đồ đạc gì. Gian phòng được tu sửa chiều nay chính là một trong hai gian phòng bỏ trống đó. Cửa phòng khép hờ, Lương Thần đút tay vào túi đến trước cửa phòng, hất cằm ra hiệu với cô: "Mở cửa xem thử đi!" Cô bước đến mở cửa, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ. Chỉ trong một buổi chiều, gian phòng trống trải cô ghé qua hai hôm trước, nay đã biến thành một phòng vẽ tranh tuyệt đẹp. Bên cạnh giá vẽ cao hơn một mét là chiếc bàn cùng kiểu để đầy bút vẽ, thuốc màu và giấy vẽ đủ loại. Trên chiếc bàn đặt trước giá vẽ là rất nhiều pho tượng điêu khắc, gần đó còn có một cặp ghế mây với chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa, bên trên được đặt một bộ tách trà. Trên tường có rất nhiều bức tranh nổi tiếng, có tranh theo phong cách Trung Quốc, có cả tranh sơn dầu, phía trên ban công treo những chậu cây xanh xinh xắn khiến cả gian phòng tràn ngập hơi thở tươi mát vô tận. Lương Thần nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đang ngơ ngẩn, tiến lên dắt tay cô đi vào bên trong: "Thấy thế nào? Thích không?" Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc, ngước đầu lên nhìn anh. Anh hỏi cô thế này, tức là phòng vẽ này dành cho cô sao? Từ nhỏ, điều cô thích nhất quả thật chính là vẽ tranh. Trước năm mười tuổi, khi ba mẹ ruột của cô vẫn còn sống, lớp năng khiếu mà cô theo học ở thị trấn chính là lớp vẽ. Về sau, khi ba mẹ qua đời trong trận lũ kia, con đường vẽ tranh của cô cũng lụi tàn. Đến cả Thẩm Lương Niên cũng không biết chuyện cô thích vẽ, vì sao Lương Thần quen biết cô chưa bao lâu lại biết?Truyện convert hay : Giới Giải Trí Bug