Người đàn ông này luôn như vậy, có thể xát muối vào vết thương của người khác chỉ bằng vài ba câu khắc nghiệt.
Tuy Cảnh Hảo Hảo quen Thẩm Lương Niên mười năm, yêu nhau bốn năm nhưng trong thời gian hẹn hò, cô chỉ dừng lại ở việc nắm tay và ôm hôn. Cho dù bây giờ đã bị Lương Thần cướp đi trinh tiết nhưng cô vẫn sạch sẽ đơn thuần như một tờ giấy trắng. Huống hồ, hai lần lên giường cùng Lương Thần đều là anh cởi quần áo cho cô. Lúc này, mặc dù trong phòng chỉ có cô và anh nhưng khi anh đề nghị cô chủ động cởi đồ, cô vẫn không sao nhúc nhích được. Lương Thần từ tốn uống cạn ly rượu vang, ngón tay thon dài đẹp đẽ nghịch chiếc ly không, sau đó, anh ngước mắt liếc nhìn cô đang ngồi yên bất động, khẽ cười nói: "Sao hả? Không cởi à? Ý em là em không định cùng tôi bàn chuyện nhờ tôi tha cho Thẩm Lương Niên nữa sao?" Anh đặt ly rượu xuống bàn: "Vừa hay, cũng đã khuya rồi, mai tôi còn phải đi làm nên đi ngủ đây. Em cũng nghỉ ngơi sớm đi!" Dứt lời, anh đứng lên khỏi xô-pha ra vẻ muốn bỏ đi. Cảnh Hảo Hảo nắm chặt ga giường, nhớ đến vẻ chán chường mệt mỏi của Thẩm Lương Niên trên tivi sáng nay, cô từ từ nhắm mắt lại, sau đó đứng bật dậy, cánh môi run run: "Tôi… tôi cởi!" Nghe thấy vậy, anh dừng bước ngay. Cô mặc bộ đồ ngủ gài nút kín đáo, khẽ nuốt khan, né tránh ánh mắt trực tiếp của Lương Thần, từ từ đưa tay cởi chiếc cúc áo đầu tiên trước ngực. Tuy là loại cúc áo màu trắng xinh xắn đơn giản rất dễ cởi nhưng không biết có phải vì quá căng thẳng hay không mà cả buổi mới cởi được một cái. Lương Thần cũng không vội, chỉ đứng đó nhìn cô với thái độ ung dung, nhàn nhã.Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế