Đường Một Chiều - Chương 74


Chương 74

Tưởng Mộ Tranh buồn bực một lúc lâu, anh tốn nhiều công sức mới có được viên kim cương hồng này, cô nhẹ nhàng nói một câu liền muốn bán đi?

Anh thương lượng cùng Lạc Táp: " Lạc Lạc, thật ra viên kim cương hồng này không giống với kim cương bình thường kia, nó là loại cực kì quý hiếm đấy, nhà lúc nào cũng có thể mua được, em muốn ở nhà như thế nào cũng có thể tìm ra được, nhưng kim cương hồng không phải cứ có tiền là mua được đâu, phải có may mắn nữa đấy, em vẫn là giữ lại đeo đi."

Lạc Táp ra vẻ thẹn thùng: " chính là cái này cũng quá quý giá rồi, cảm giác đeo trên tay mấy cái nhà liền, giống như đang khoe giàu vậy, không âm tâm, vạn nhất bị cướp thì làm sao bây giờ? Em muốn làm phú hào điệu thấp một chút."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Nói đến như thế còn chưa hiểu đúng không?!

Anh nhìn sâu vào mắt cô, có tia giảo hoạt chợt lóe qua, anh vẫn kịp nhận ra.

" em cố ý!" anh khẳng định nói.

" cố ý cái gì?" cô biểu tình vô tội.

Tưởng Mộ Tranh bắt đầu gãi lên eo cô, Lạc Táp nhịn không được.

" Tưởng Mộ Tranh, anh vô lại!"

Tay cô có vết thương, anh không dám lộn xộn, kịp thời dừng tay lại: " biết được nhẫn kia ý nghĩa không bình thường có phải không hả?"

Lạc Táp lại giả ngu ngơ : " nhẫn kim cương không phải là do bão cát thổi tời sao?"

" lại giả ngu!"

Lạc Táp cười: " em biết nhẫn kim cương này là kinh hỉ anh tặng cho em sau chuyến công tác này."

Cô không nói là nhẫn cầu hôn.

Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ, nhưng cũng không rối rắm chuyện này, trước mắt để cô đeo vào tay lại đã, hỏi cô: " nhẫn đâu? Anh đeo lên cho em."

Lạc Táp: " không đeo, quá quý, em cũng không cuồng kim cương đến mức như vậy, anh tặng cho em, liền là của em, em có quyền sử dụng nó."

Cô lại ra vẻ tự hỏi, một lát sau mới nói với anh: " em còn đang cảm thấy bán đi lời hơn, kim cương đối với người yêu thích nó có giá trị liên thành, còn người không có năng lực thưởng thức như em, thì đây chính là một cục đá phát sáng, không có ý nghĩa gì cả, em chuẩn bị bán mua mấy cái nhà trước hôn nhân."

Tưởng Mộ Tranh: " ..."

Anh hoa chân mua tay: " thật sự muốn bóp chết em."

Lạc Táp cười ra tiếng: " anh dám!"

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô rồi hôn xuống.

Lạc Táp cảm thấy mình có chút thay đổi, cũng có thể là do có thai, cô thích có tiếp xúc thân mật với anh, giống như bây giờ, quấn lấy cổ anh.

Hôn đến khó xa khó rời, anh quấn lấy lưỡi cô, cô phối hợp đáp lại anh.

Anh ngậm lấy môi cô, cô cũng cắn lấy môi anh.

Thân thể Tưởng Mộ Tranh có phản ứng, để giữa hai chân cô, hô hấp nặng nề, tay vẫn còn để ở trong áo tắm của cô không buông tha.

" Lạc Lạc, bác sĩ nói với em như thế nào?"

" nói cái gì?"

" khi nào chúng ta có thể có khoảng cách âm?"

" ..." cô không lên tiếng.

Tưởng Mộ Tranh cố ý chơi xấu: " nghe không hiểu phải không? Vậy anh nói tục hơn chút, khi nào chúng ta..."

Lạc Táp biết anh lại muốn nghiêm túc hạ lưu, vội vàng chặn lại: " bác sĩ nói trước ba tháng, sau 6 tháng đều không được." Giọng cô rất nhẹ.

Tưởng Mộ Tranh nhíu mày: " tổng cộng hơn 9 tháng, trừ đi 3 tháng trước, còn lại 6 tháng, em lại có hơn một tháng rồi, vậy là còn hơn 4 tháng, lại sau 6 tháng không thích hợp, vậy cả bốn tháng đều không thích hợp, anh đây...."

Tim đau quá.

Anh thở dài, cắn lên tai cô: " chúng ta sinh một đứa thôi, kiên quyết không sinh hai đứa."

Lạc Táp: "..."

Trong đầu anh rốt cuộc cả ngày là suy nghĩ cái gì vậy?

Lạc Táp ngáp một cái, có chút mệt mỏi.

" anh không đi đến công ty?"

" đi liền đây."

Tưởng Mộ Tranh sửa sang lại áo cho cô, kéo chăn lên: " ngủ đi, anh rất nhanh sẽ về."

Lạc Táp 'ừ' một tiếng, mệt tới nỗi không mở được mắt ra, nghiêng người đi, không tới vài phút liền ngủ.

Tưởng Mộ Tranh vừa đến công ty, còn chưa kịp mở thang máy, phùng khiếu vinh cũng tới rồi.

Xem ra chuyện còn khẩn cấp hơn anh nghĩ.

Phùng Khiếu Vịnh cung không vòng vo, sau khi nói chuyện của Du Ngọc, thì nói thẳng tới việc lão Viễn, ông nói: " nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cần con hỗ trợ."

Tưởng Mộ Tranh rót thêm trà cho ông: " ba, ba nếm thử đi"

Sau đó ngồi lại vị trí của mình, hỏi: " hỗ trợ cái gì ạ?"

Phùng Khiếu Vịnh: " nếu cơ hội cho phép, con xác nhận vị trí hiện tại của lão Viễn, tiện cho chúng ta bên này hành động."

Lão Viễn vẫn luôn ở nước ngoài, muốn đánh vào vòng kinh doanh của hắn rất khó, cần có nhiều thời gian, nhưng bọn họ cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Thật ra, Tưởng Mộ Tranh chính là người thích hợp nhất cho việc phá cứ điểm của lão Viễn, anh có kinh nghiệm về phương diện này, hơn nữa hiện tại thân phận của anh lại là thương nhân nên sẽ không bị đối phương hoài nghi.

Nhưng Tưởng Mộ Tranh bây giờ đã có gia đình, cho dù vợ tương lai của Tưởng Mộ Tranh không phải là con gái ông đi nữa, ông cũng sẽ không ích kỷ mà để anh gặp phải nguy hiểm.

Vạn nhất vạn nhất, nếu để cho Tưởng Mộ Tranh tham gia hành động lần này, nếu thân phận bại lộ, người nhà của anh cũng sẽ lọt vào tầm mắt của bọn chúng trả thù, cho nên cân nhắc một thời gian, bọn họ chỉ cần anh nắm được manh mối hữu dụng, mặt khác không cần anh tham gia.

Tưởng Mộ Tranh không chút nào do dự: " ba, ba yên tâm đi, việc đạo nghĩa không thể chối từ."

Tuy rằng có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng vẫn có thể trong tầm kiểm soát, anh sẽ tùy cơ ứng biến, thời cơ không đúng, anh liền thành thật mà làm một thương nhân làm ăn, sẽ không lấy trứng chọi đá tránh rút giây động rừng.

Anh vất vả dùng nửa năm này mới có được tín nhiệm của đối phương, không thể thành công dã tràng xe cát được, bằng không anh không chỉ là tổn thất về tiền tài...

Khách hàng Malaysia năm trước đã mời anh qua một lần, muốn anh cùng tới đảo nhỏ câu cá, còn có thể đi dạo trên đảo, lúc đó anh nói rằng vợ còn chưa có nên không có tâm tư đó.

Mấy ngày hôm trước vị khách kia lại gọi điện tới mời lần nữa, nói đầu tháng 5 thời tiết thích hợp, hỏi anh có muốn đến đảo tư nhân chơi hay không.

Anh còn chưa có trả lời.

Vị khách kia không có nói ra đảo ở đâu, ngay cả ở châu lục nào cũng không nói ra.

Anh suy đoán, đảo nhỏ kia có phải cứ điểm cuối cùng của bọn hắn không, mà ông chủ đứng sau lưng bọn họ là Lão Viễn cũng ở đó.



Đầu tháng 5, anh cần phải đi đến đó một chuyến, mặc kệ có thu hoạch gì hay không.

Hơn 10 ngày sau, vết thương của Lạc Táp đã khỏi hẳn, đi làm bình thường, chỉ là ăn uống ngày càng kém, sáng sớm tỉnh dậy còn nôn nghén.

Tới tháng 5, Lạc Táp nôn nghén càng nghiêm trọng hơn, chút mùi dầu khói cũng không ngửi được.

Chỉ ăn được chút cháo trắng với dưa cải muối.

Tưởng Mộ Tranh bay chuyến giữa trưa, nhìn bộ dạng này của cô anh không thể nào yên tâm được.

" Lạc Lạc, nếu không mấy ngày anh không ở nhà em tới nhà dì Du ở đi, ít nhất còn có người chăm sóc em, anh cũng yên tâm hơn."

Lạc Táp không muốn đi: " không sao, cả nước cũng đâu phải một mình em có thai, không phải cũng có nhiều tin đưa về mấy người phụ nữ có thai mấy tháng cuối rồi mà vẫn làm mấy công việc tốn sức đấy sao? thật sự không có việc gì."

Tưởng Mộ Tranh: " người ta làm việc tốn nhiều sức như vậy là do sức khỏe người ta tốt, không phải ai cũng giống nhau, buổi tối em khó chịu thân thể không thoải mái, cũng có người để dựa vào."

Lạc Táp: " từ nhỏ đã có thói quen dựa vào chính mình rồi, chuyện này em vẫn lo được,"

Tưởng Mộ Tranh không nói lại được cô, nói thêm nữa sợ cô lại không vui.

Đành phải tùy cô: " em không muốn qua thì không qua nữa."

Hơn nữa Du Ngọc ngày thứ hai bắt đầu chính thức tới Trung Liên đi làm, phỏng chừng cũng không có tinh lực đi chăm sóc cho cô.

Tưởng Mộ Tranh lại nói: " quản lí tiểu khu chúng ta không tồi, thật sự có chuyện gì, em trực tiếp gọi điện thoại đến trung tâm quản lí, bọn họ trong vongfg 5 phút chắc chắn tới."

Anh còn muốn nói một tiếng với Tứ ca, để dì giúp việc bên đó trong khoảng thời gian này buổi tối tới nhà anh, có thể tiện chăm sóc Lạc Lạc.

Lạc Táp đưa áo khoác cho anh: " anh hôm nay sao lại nói nhiều vậy? Cũng đâu phải lần đầu tiên đi công tác."

Tưởng Mộ Tranh mặc áo vest vào, anh cũng cảm thấy bản thân đang lảm nhảm, cười với cô, nắm tay cô đi xuống.

Tới dưới lầu.

" trời ấm hơn, gió thổi vào mặt thoải mái ghê." Lạc Táp cũng chỉ là thuận miệng nói ra như vậy.

Tưởng Mộ Tranh lại suy nghĩ phức tạp hơn: " thời tiết có tốt, thì buổi tối cũng không thể một mình đi ra ngoài tản bộ được, muốn đi thì giữa trưa có thể đi trong sân đơn vị."

Lạc Táp: "..."

Người này hôm nay sao lại dong dài như thế.

Trên đường, Lạc Táp hỏi anh lần này đi công tác mấy ngày.

Tưởng Mộ Tranh: " khó nói được, sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." trong nhà có vợ con, nếu không phải tình huống khẩn cấp, anh cũng không muốn đi công tác lâu như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: " phụ nữ có thai hình như còn phải đi khám thai định kì đúng không?"

Anh nhớ rõ Tiểu Mễ trước kia cũng như vậy, có lần chồng Tiểu Mễ bận không đi được, anh còn đặc biệt lái xe đưa Tiểu Mễ đi tới bệnh viện một lần.

Lạc Táp: " ừ, lần đầu kiểm tra thai, chúng ta cùng đi đi."

" chắc chắn sẽ đi cùng em."

" còn phải làm siêu âm, có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo giống như hạt đậu nhỏ a."

Tưởng Mộ Tranh đã bắt đầu chờ mong: " làm siêu âm anh có thể đi vào nhìn không?"

" hẳn là có thể."


Tưởng Mộ Tranh hưng phấn không thôi, nắm lấy tay cô đặt trên tay lái, nghĩ sau khi về sẽ bồi cô đi kiểm tra, sẽ nhìn tiểu đậu đinh nhà anh.

Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hát, Tưởng Mộ Tranh trưng cầu ý kiến cô: " buổi tối anh còn đang trên máy bay, không thể hát cho em, nếu không bây giờ hát luôn hai bài cho em nghe.?"

Lạc Táp gật đầu, nghĩ xem muốn nghe bài gì.

Trong thời gian này đều là cô chọn anh hát.

" chưa nghĩ ra bài gì, anh liền hát một bài nhé, sắp tới đơn vị của em rồi."

" nghe bài, ' khi tình yêu đã thành quá khứ' ."

" không hát."

" vì sao?"

" quá bi thương."

Anh cho cô môt quy định: " về sai chỉ cho em chọn bài vui vẻ thôi."

Lạc Táp lại suy nghĩ: " vậy bài ' em là con gái' ."

Cô mỉm cười nhìn anh.

Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn cô: " muốn ăn đòn đúng không?"

Lạc Táp cười.

Chính cô cũng chưa nhận ra được, từ khi cô ở bên cạnh Tưởng Mộ Tranh, số lần cô cười trong ngày còn nhiều hơn cả tháng thậm chí cả hai tháng trước kia cộng lại.

Sau đó Tưởng Mộ Tranh lại hát một bài tiếng anh, bài sau lại một bài bằng tiếng Quảng Đông, Lạc Táp một câu nghe cũng không hiểu, nhưng giọng anh cũng đủ cho cô mê mẩn trong chốc lát.

Giống như hát cái gì không quan trọng, ánh mắt của anh thôi cũng đủ rồi.

Dừng xe lại, xuống xe.

Lại đến thời điểm tạm biệt.

Lạc Táp không biết nên nói cái gì, trên đường người đến người đi, cô lần đầu tiên chủ động đưa tay ôm lấy eo anh.

Tưởng Mộ Tranh thuận thế ôm lấy cô: " mua cho em ô mai, để trong tủ bếp, lúc nào không thoải mái liền lấy ra ăn mấy viên."

" ừm."

" không được chơi game nữa."

" biết rồi."

Tưởng Mộ Tranh buông tay cô ra, ý bảo cô đi vào.

Lạc Táp nhìn anh vài lần, xoay người đi vào. Khi sắp đến cổng lớn, cô đưa lưng về phía anh, nhưng đột nhiên tay trái lên vẫy vẫy.

Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh giương lên, ngón áp út của cô đang đeo chiếc nhẫn của anh đưa cho cô.


Đường Một Chiều - Chương 74