Đường Một Chiều - Chương 7


Edit: LynCáo HTH

***

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Chu Nghiên còn muốn đi mua sữa bột cho con trai cùng đồ ăn để trữ tủ lạnh, hỏi Lạc Táp có muốn đi dạo phố không, Lạc Táp lắc đầu: "Em mệt lắm, muốn ngủ thôi."

Chu Nghiên: "Vậy em về đi, thứ hai sẽ bận lắm đấy."

Vẫy tay chào nhau, từng người lái xe rời đi.

Trên đường, Lạc Táp nhận được điện thoại của Du Ngọc, cô mở loa ngoài.

"Vâng, mẹ."

"Về đến nhà chưa?"

"Chưa, mới từ khách sạn thôi, đang lái xe."

"Ừ, thế thôi."

"Chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì, mẹ dạo ở trung tâm mua sắm thì nhìn trúng một chiếc váy dạ hội, rất hợp với con, định chụp cho con xem một chút."

Lạc Táp: "Mẹ cảm thấy đẹp thì khẳng định không tồi rồi."

Mắt bà xưa nay vẫn luôn không tồi, đại đa số quần áo cô mặc đều là mẹ mua cho.

Du Ngọc: "So với quần áo ngày thường con hay mặc không giống nhau, kiểu dáng rất thời thượng, rất có phẩm vị."

Lạc Táp hỏi: "Thời thượng như thế nào ạ? Lộ hết hả mẹ?"

Du Ngọc: "Có thể nói như vậy."

Lạc Táp: "..."

Khi còn đi học thì mặc đồng phục, sau lại đi làm, mỗi ngày cũng đều mặc đồng phục cảnh sát, tan tầm thì mặc quần jeans áo sơmi hoặc áo phông, nếu cuối tuần đi đâu chơi, cô cũng đều mặc bộ đồ thể thao cho dễ vận động.

Loại trang phục gợi cảm cùng với cô, đã sớm là người xa lạ.

Du Ngọc lại giải thích: "Không quá lộ liễu đâu, tuy so với lễ phục dạ hội thì tương đối bảo thủ, phía trước cổ xẻ chữ V, nhưng phía sau lưng thiết kế rất độc đáo, có khoét hở một phần ba phần lưng một chút thôi, thích hợp tham gia tiệc rượu. Mẹ nghĩ trong tủ đồ của con cũng chưa có trang phụ dạ hội nào, nhìn thấy nó hợp, chuẩn bị mua cho con một cái."

Lạc Táp cảm thấy lộ một phần ba cũng không có vấn đề gì, nhưng người như cô hiếm khi cần đến váy dạ hội.

"Mẹ, con không có tiệc rượu nào cần tham gia cả, đừng mua, phí lắm."

Nhãn hiệu lễ phục dạ hội này tung ra đều có giới hạn.

Du Ngọc: "Không chừng sau này có bạn trai, con lấy đâu ra mà mặc?"

Lạc Táp: "..."

Du Ngọc: "Được rồi, mẹ quyết định rồi, mua cho con rồi, chú Sở còn ở bên ngoài chờ, chúng ta đang chuẩn bị đến chỗ tiếp theo, mẹ cúp nhé, lái xe cẩn thận một chút."

"Dạ, đi chơi vui vẻ."

Kết thúc trò chuyện, Lạc Táp chuyên tâm lái xe.

Cuối tuần trên đường không giới hạn lưu thông, xe cộ đổ ra rất nhiều.

Chỉ qua một cái ngã tư, đợi đến hai lần đèn đỏ, phía trước xe chỉ mới vơi đi một ít.

Lạc Táp nhìn về phía trước, có lẽ đến đèn xanh lần thứ ba này, cô có thể thuận lợi đi qua.

Đèn đỏ kéo dài một phút.

Chỉ 60 giây mà thôi, lúc ở trường đại học thi thì 60 giây này chớp mắt cái là qua, nhưng ở ngã tư này, thì như 60 năm, ai cũng cảm thấy lâu.

Ở phía trước cô chính là một chiếc thể thao màu đen Bugatti.

Để một chiếc xe thể thao quý giá lưu thông trên con đường đang đông đúc như lúc này mà chủ xe cũng chịu được sao? Nếu mình là tiểu Bugatti chắc cũng nghẹn khuất muốn chết

Cuối cùng cũng chuyển sang đèn xanh.

Lạc Táp nhấn nhẹ ga, xe Bugatti phía trước cũng đã di chuyển, xe cô theo ngay ở phía sau, những chiếc xe xung quanh cũng đang giành giật từng giây.

Đột nhiên chiếc xe Bugatti phanh gấp, lốp xe cùng mặt đường ma xát chói tai, thanh âm xuyên thẳng đến màng nhĩ.

Mặc dù khoảng cách xe Lạc Táp cùng chiếc xe kia không gần, nhưng tốc độ lại không chậm, tuy cô đã kịp đúng lúc phản ứng để dẫm phanh lại, vẫn không thể tránh khỏi đụng phải đuôi xe Bugatti.

Đột nhiên bị chấn động nhẹ, cô nhanh chóng hạ phanh tay điện tử, đẩy cửa xuống xe.

Nhìn vào phía sau đuôi xe đã bị nứt, cô hơi híp mắt, thầm nghĩ khó trách mí mắt phải vẫn luôn nháy.

Lúc này nếu có đem xe cô bán đi cũng đền không nổi.

Lúc này Tưởng Tiểu Mễ cũng xuống xe, phía sau là chiếc Audi A7, chủ xe là một cô gái, đặc biệt xinh đẹp.

Hai người nhìn nhau.

Lạc Táp ngẩn ra.

Rốt cuộc đến tột cùng là cái duyên phận gì vậy.

Lạc Táp sửa lại cảm xúc, "Xin lỗi, tôi phanh không kịp, cô không bị thương chứ?"

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Tôi không sao, vừa rồi phía trước đột nhiên có người phụ nữ đi xe điện chở theo đứa nhỏ phía sau còn băng qua khi đèn Sấm Hồng đang đỏ, tôi chỉ có thể phanh gấp."

Ngôn ngữ ngập tràn xin lỗi.

Mặc kệ là lý do gì, cô cũng có phần trách nhiệm.

Bởi vì hai xe va chạm vào nhau, chiếm cả lối đi, ngã tư bắt đầu kẹt xe.

Lạc Táp: "Phải báo cảnh sát giao thông đến phân lại làn đường thôi."

Tưởng Tiểu Mễ: "Được."

Đứng ở giữa ngã tư không an toàn, các cô đi qua bên đường.

Lạc Táp gọi cảnh sát, Tưởng Tiểu Mễ gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Tranh, thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, chú Ngũ mà biết chiếc xe chú ấy luôn âu yếm bị đâm hư, phỏng chừng diệt luôn mình không chừng.

Chiếc xe này quá quý, ngày đó cô chỉ giỡn, định mượn vài ngày cho đã ghiền, nào dám nuốt luôn đâu.

Điện thoại chuyển đến, bên kia là thanh âm lười biếng, còn có vài phần khàn khàn, "Chuyện gì đấy?"

Tưởng Tiểu Mễ: "Chú Ngũ, chú đang nghỉ trưa à?"

Tưởng Mộ Tranh: "Ừ, vừa xuống máy bay, chưa quen giờ."

Tưởng Tiểu Mễ vòng vo: "Ồ, hòn đảo kia thế nào, có vui không chú?"

Tưởng Mộ Tranh: "Chú cúp đây."

"Đừng đừng đừng." Tưởng Tiểu Mễ nuốt nước miếng, "Cái kia, chú Ngũ à, cháu nhớ chú lắm."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh dự cảm không lành: "Đừng vô nghĩa nữa!"

Tưởng Tiểu Mễ bĩu môi, "Nếu cháu bị thương thì sao?"

Tưởng Mộ Tranh giật mình: "Cháu có sao không?"



Tưởng Tiểu Mễ cảm động nhất thời nói không ra lời.

Tưởng Mộ Tranh từ trên giường ngồi dậy, "Nói đi chứ, có bị thương không!"

Tưởng Tiểu Mễ: "Không, cháu không sao, là ở ngã tư va chạm, đuôi xe bị đâm không nhẹ, là vì cháu tránh người ở đèn Sấm Hồng, phanh gấp."

Tưởng Mộ Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, cháu đang ở đâu, chú đến ngay đây."

Tưởng Tiểu Mễ báo địa chỉ, Tưởng Mộ Tranh cúp máy, rửa mặt, thay quần áo ra ngoài.

Nơi xảy ra chuyện cách nơi anh ở không xa, hơn mười phút là có thể đến.

Hiện tại anh rất hối hận đã đưa chiếc xe kia cho Tưởng Tiểu Mễ, cô trước nay đều chỉ chạy trong nội thành, xử lý tình huống không nhanh nhạy.

Phí sửa chữa Bugatti lại là giá trên trời, không phải bảo hiểm nào cũng có thể giải quyết, dù giải quết được cũng rất phiền phức.

Lúc Tưởng Mộ Tranh đến, thì cảnh sát giao thông cũng đã đến rồi, nhưng người công ty bảo hiểm còn chưa đến. Anh đem xe mình dừng ở bên đường, bên cạnh xe cảnh sát.

Tưởng Tiểu Mễ thấy xe Tưởng Mộ Tranh, người còn chưa xuống cô đã reo lên: "Chú Ngũ, cháu ở chỗ này, đây này."

Hướng về phía bên kia phất tay.

Lạc Táp cũng theo bản năng nhìn qua bên kia, mí mắt phải lại bắt đầu nháy dựng lên.

Tên đàn ông ăn cơm mềm?

Chú Ngũ?!

Tưởng Mộ Tranh?!

Vừa rồi cô nghe được Tưởng Tiểu Mễ cùng cảnh sát nói chuyện, chủ xe là Tưởng Mộ Tranh

Cô vừa định dừng tầm mắt, đã không kịp.

Ánh mắt như muốn giết người của Tưởng Mộ Tranh đi đến, từ trong ánh mắt đấy, cô cảm giác được chắc xưa nay chưa từng giận đến vậy.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc lại hiểu lầm cô cố ý theo dõi xe anh.

Ngực Lạc Táp anh ách, máu không thể đi xuống.

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô vài giây, thấy biểu tình nhàn nhạt của cô, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, đáy lòng anh hừng hực hỏa khí.

Anh bước đến.

Lạc Táp cho rằng anh lại muốn châm chọc hay mỉa mai một phen, kết quả anh nắm chặt cánh tay của cô, đem lôi kéo cô đến ven đường.

Cảnh sát giao thông quen biết Lạc Táp, cho rằng chủ xe đau lòng cho chiếc xe thể thao của mình nên muốn đánh người, chạy nhanh đến ngăn cản, khuyên bảo: "Này, đồng chí đồng chí, đừng kích động, vị này cũng không phải cố ý, có chuyện gì từ từ nói."

Tưởng Tiểu Mễ cũng chạy đến: "Chú Ngũ, chú đừng đánh người nha!"

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Cảnh sát muốn đem Lạc Táp kéo qua, bị Tưởng Mộ Tranh nắm chặt, không thể lôi kéo gì được.

Lạc Táp bị nắm đau, "Anh nhẹ tay thôi!"

Tưởng Mộ Tranh nhìn giao cảnh: "Tôi không đánh người. Chúng tôi biết nhau, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."

Cảnh sát tự nhiên không tin.

Tưởng Mộ Tranh nhìn về phía Lạc Táp: "Nói gì đi chứ, có phải chúng ta biết nhau không?"

Lạc Táp không thèm nhìn anh, quay đầu nói với cảnh sát: "Phiền anh rồi, tôi biết anh ta."

Lúc này cảnh sát mới yên tâm, "Ồ, có chuyện gì từ từ nói." Xoay người rời đi.


Tưởng Tiểu Mễ nhìn biểu tình cùng ánh mắt của hai người, đều là hận không thể giết chết đối phương cho nhanh, ố ồ, xem ra có chuyện nha, cô im lặng quan sát.

Lạc Táp dùng sức tránh thoát, "Anh buông tay ra!"

Cảm giác lập tức liền bị anh bóp chặt.

Tưởng Mộ Tranh không động đậy, nhìn cô, biểu tình gần như lạnh nhạt: "Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn làm gì?! Lặp đi lặp lại nhiều lần, cô có thấy phiền hay không!"

Lạc Táp không khoan nhượng: "Anh có ý gì! Anh cho rằng tôi lại theo dõi anh?"

Tưởng Mộ Tranh: "Không phải là cho rằng, mà chính là như vậy! Tôi có bao nhiêu chiếc xe chắc cô đã sớm đã điều tra xong cả rồi!"

Lạc Táp: "..."

Tên này trời sinh biết viết kịch.

Tưởng Mộ Tranh nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi đi công tác, tôi cũng chưa đi xe này ra ngoài, hôm nay chiếc Bugatti này mới vừa đi ra, đã bị cô bắt gặp, cô còn nói không tra quỹ đạo chiếc xe của tôi, ai tin! Nhưng cô không nghĩ đến, chiếc xe này tôi đã cho cháu mình đi, có phải giờ rất hối hận không?!"

Lạc Táp há hốc mồm, đột nhiên phát hiện mình nghèo từ ngữ.

Cô cùng cái tên này đúng là bế tắc mà, trời đất bao la, Bắc Kinh người nhiều xe cũng nhiều, sao lúc nào cũng gặp trúng anh, đụng vào xe anh!

Tưởng Mộ Tranh lại nói tiếp: "Giống như hôm nay vậy, xem như cô may mắn, ai cũng chưa bị thương, vạn nhất ngày nào đó cô theo dõi đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận đâm tàn một cái, ai chịu trách nhiệm đây?"

Lạc Táp không lên tiếng, giải thích anh cũng không tin, chuyện này vừa khéo máu chó mà, cô có giải thích cũng không ai tin.

"Sao không nói nữa? Hửm?"

Lạc Táp liếc xéo anh một cái, "Nói cái gì? Nói anh tin sao?"

Tưởng Mộ Tranh "Ồ" lên một tiếng, "Tôi cũng muốn tin cô lắm, nhưng trùng hợp kiểu thế này, thì làm sao tin được? Bắc Kinh cũng không nhỏ, một buổi tối chúng ta gặp nhau hai lần, rồi sẽ ba lần gặp nhau, bốn lần gặp nhau, rồi xoay vòng tiếp tục gặp nhau, hiện tại lại gặp được, cô nói cho tôi xem, nếu không phải cố ý, chẳng lẽ vẫn là ý trời?"

Lạc Táp: "..."

Ngập tràn lửa giận không chỗ phóng thích.

Cô cổ tay như sắp gãy, "Tưởng tiên sinh, phiền anh buông tay!"

Tưởng Mộ Tranh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn sâu vào đáy mắt cô.

Lạc Táp dời tầm mắt, nhớ đến lúc trước Chu Nghiên có nói qua, đối phó với những tên tự luyến, thì phải đánh úp bọn họ.

Đơn giản là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô ngước mắt lên nhìn anh, "Anh nói đúng đấy, tôi thích anh, chỉ muốn nhìn anh một cái, mà cố ý theo dõi anh. Mấy ngày nay không thấy được anh, tâm tư tôi chỉ mãi nhớ về anh, không làm được việc gì cả, Tưởng Mộ Tranh, anh nói cho tôi biết tôi nên làm cái gì bây giờ?"

Những lời này đột nhiên đánh úp đến, không kịp phòng ngừa, Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.

Mấy năm nay, bị phụ nữ liên tục thổ lộ không ngừng, không có người nào có thể làm lòng anh gợn sóng.

Nhưng lần này, giống như có sóng to gió lớn đánh úp đến.

Sau một lúc lâu, anh chớp chớp mắt, vẫn là không biết tiếp thu lời nói của cô như thế nào.

Lạc Táp lắc lắc cánh tay: "Buông ra, được chưa?"

Tưởng Mộ Tranh ngay sau đó liền buông tay.

Lạc Táp dùng sức vẫy vẫy cổ tay bị nắm, nâng bước đi đến ô tô của mình, chợt dừng chân xoay người, hung hăng liếc anh một cái.

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Trừng mắt nhìn anh như vậy, là sao đây!

Không phải vừa mới thổ lộ sao?


Đường Một Chiều - Chương 7