Đường Một Chiều - Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 41

Sáng sớm hôm sau, Lạc Táp bị đánh thức bởi cuộc gọi tới của Tưởng Mộ Tranh, anh gọi cô dậy và nói là đã ở trước cửa nhà cô.

Lạc Táp nhìn đồng hồ, chỉ sớm hơn 10 phút so với thời gian thức dậy thường ngày của cô.

Trong điện thoại Tưởng Mộ Tranh còn đang nói chuyện: "Lạc Lạc, em nhanh lên một chút, anh đưa em đi ăn sáng, chắc sẽ kịp đó."

Lạc Táp xoa cổ, mí mắt đánh nhau bùm bụp: "Ừ, tới đây."

Ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt một lát rồi mới dậy.

Đi ra khỏi biệt thự, gió lạnh mùa đông thổi vào mặt hơi đau.

Thời tiết âm u, dự báo sẽ mưa.

Trong kí ức của Lạc Táp, đã nhiều năm rồi đầu mùa đông của Bắc Kinh không còn mưa nhiều như thế này, ngày hôm kia vừa có một trận mưa, mới cách hai ngày lại muốn mưa tiếp một trận nữa.

Cổng lớn, Tưởng Mộ Tranh lái xe của Lạc Táp lại đây, trên cửa kính kết một tầng sương dày, tấm kính phía trước chắn mất tầm mắt, sáng sớm anh đã xử lý sạch sẽ, tấm kính phía sau thì anh mặc kệ không quản, hiện tại nó vẫn còn chưa tan hết, anh dùng ngón tay vẽ lung tung.

Anh vẽ một bé gái lên cửa sổ xe, lại viết: Con gái của tôi cùng Lạc Lạc.

Viết xong, khóe miệng nhếch lên.

Lạc Táp ra tới: "Xe của anh đâu? Không bảo tài xế chạy theo à?"

Tưởng Mộ Tranh vội vàng dùng tay lau mấy chữ kia, trả lời cô: "Đúng lúc tiện đường, một chiếc xe cũng đủ rồi, chạy hai chiếc xe vừa tốn xăng lại ô nhiễm môi trường, tiết kiệm, bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi công dân."

Lạc Táp: "Công ty của anh ở phía nam, tôi ở phía đông."

Sao lại tiện đường được?

Tưởng Mộ Tranh: "Anh không có khả năng xác định phương hướng, phân không rõ đông tây nam bắc, nhưng trên trực giác của bản thân thì chính là tiện đường."

Lạc Táp vô lực phun tào ( lải nhải, chửi) , kéo cửa xe ra ngồi trên ghế phụ.

Tưởng Mộ Tranh cười, ngay sau đó ngồi trên ghế lái.

Anh hỏi cô muốn ăn gì, Lạc Táp nhìn thời gian, còn một tiếng nữa mới vào làm, nghĩ nghĩ: " ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, tiệm bánh quẩy lâu đời trên đường xx đó."

Cô đã mấy tháng rồi không được uống sữa đậu nành nóng lại dùng bánh quẩy nóng nóng thơm thơm chấm sữa đậu nành.

Tưởng Mộ Tranh: "Khi còn nhỏ anh đã từng ăn ở đó, đã hơn hai mươi năm không đến, vẫn là ông chủ kia à?"

Lạc Táp: "Ừ. Đầu năm nay ông chủ có cháu gái, hôm đầy tháng đứa bé, ông ấy mời tất cả khách trong quán ăn sáng miễn phí."

5 năm trước ông chủ có cháu trai, hôm đầy tháng cháu trai thì quán ông giảm giá bữa sáng 50%, bây giờ đầy tháng cháu gái thì miễn phí luôn.

Vừa khéo hôm đó là cuối tuần, cô và Chu Nghiên đến quán liền nghe thấy khách hàng quen ngồi trong quán trêu chọc ông ấy, nói đây là thiên vị cháu gái nha.

Ông chủ cười đến căng cả nếp nhăn, nói lúc còn trẻ muốn có một cô con gái, nhưng khi đó kế hoạch hoá gia đình, chỉ có thể sinh một con mà lại là con trai rồi. Rốt cuộc bây giờ có được cô cháu gái liền rất cao hứng, liền mời mọi người ăn bữa sáng miễn phí.

Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, tiếp lời: "Anh cũng thích con gái, cực kỳ thích, về sau muốn có con gái."

Lại hỏi: "Em thì sao, có thích con gái không?"(*/▽\*)

Lạc Táp: "..."

Mấy lời này sao cứ như là đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang thương lượng chuyện sinh con vậy.

Không cách nào nói chuyện được, cô quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe bên phải.

Hơn hai mươi phút sau thì tới quán bán đồ ăn sáng kia.

Quán điểm tâm sáng này đã bán ở đây được vài thập niên, bữa sáng cũng không phong phú lắm, chỉ có bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ, còn có bánh nướng và trứng trà, nhưng mỗi ngày người tới đây ăn sáng đều phải xếp hàng.



Tưởng Mộ Tranh và Lạc Táp tới sớm, đợi vài phút là được vào bàn ngồi.

"Chỉ bánh quẩy và sữa đậu nành? Có muốn ăn thêm bánh nướng không?" Tưởng Mộ Tranh hỏi cô.

Lạc Táp lắc đầu.

Tưởng Mộ Tranh chọn tào phớ và bánh nướng, gọi chút bánh quẩy và sữa đậu nành cho Lạc Táp, còn gọi thêm hai quả trứng trà. Bà chủ hỏi sữa đậu nành và tàu hũ lấy vị gì.

"Tào phớ mặn, sữa đậu nành nguyên vị."

Bà chủ bắt đầu nhanh nhẹn hớt tào phớ.

Trong quán ngoài ông bà chủ ra thì chỉ có thêm một dì giúp việc, ăn sáng ở đây cơ bản đều phải tự phục vụ. Ngay cả tính tiền cũng là sau khi ăn xong, khách tự tính theo bảng giá dán trên tường rồi đưa thẳng cho bà chủ.

Lạc Táp ngồi trên ghế nhìn chằm chằm ra cửa, ông chủ đang chiên bánh quẩy, Tưởng Mộ Tranh xếp hàng ở đó chờ bánh quẩy chiên xong.

Trong đám người xếp hàng, anh cực kỳ nổi bật do chiều cao và quần áo.

Còn do cả khuôn mặt kia của anh.

Tất cả đủ để khiến cho các cô gái xung quanh đều khe khẽ nói nhỏ.

Hôm nay Tưởng Mộ Tranh lại mặc sơ mi trắng và áo khoác dài màu màu xanh biển.

Lại nhìn kỹ cánh tay anh, cổ tay áo của sơ mi cài khuy che khuất một nửa đồng hồ, cổ tay áo của áo khoác lại che khuất hai phần ba cổ tay áo sơ mi.

Áo xếp theo thứ tự một cách tinh tế và đẹp đẽ, hoàn hảo.

Lạc Táp thích nhất bộ đồ này của anh, lần đầu tiên cô nhảy dù tự do một mình, anh mặc bộ quần áo này đứng ở điểm tiếp đất chờ cô.

Còn ôm cô xoay một vòng tại chỗ.

Tưởng Mộ Tranh bưng bánh quẩy lại đây, vừa muốn xoay người đi lấy sữa đậu nành và tàu hũ, bà chủ đã đưa đến.


"Cảm ơn." Tưởng Mộ Tranh nhận lấy.

Đặt sữa đậu nành ở trước mặt Lạc Táp, Lạc Táp lấy thìa và đũa đưa cho anh, hai người phối hợp xem như ăn ý.

Gần 7 giờ, trong quán người đến nhiều lên, bàn không đủ ngồi, rất nhiều người sẽ ghép bàn.

Lạc Táp ra hiệu cho Tưởng Mộ Tranh ngồi vào phía bên trong một chút, nhường vị trí cho người khác. Tưởng Mộ Tranh không hề nghĩ ngợi gì mà đứng lên ngồi qua bên cạnh cô, dựa vào gần sát cô.

Lạc Táp: "..."

Ngồi đối diện bọn họ là một đôi tiểu tình nhân.

Bởi vì ghép bàn, sợ không cẩn thận sẽ phun nước miếng đến mâm của người khác, cho nên khi bọn họ ăn gần như đều trầm mặc, cúi đầu ăn phần của mình.

Đôi khi Tưởng Mộ Tranh sẽ dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái. Cô lấy bánh quẩy nhúng vào sữa đậu nành, ăn ngon lành, đã sắp ăn hết hai cái bánh quẩy.

Anh nghiêng mặt: "Có đủ không?"

Lạc Táp nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói với anh: "Không đủ, thêm một cái nữa."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Tuy rằng bánh quẩy không quá lớn, nhưng cơ bản là không có ai sẽ ăn ba cái.

Anh cười: "Ăn bánh quẩy nhiều về sau già sẽ bị lẫn, sau này em ngốc rồi, anh sẽ bắt nạt em mỗi ngày."

Đôi tình nhân nhỏ ở đối diện không khỏi ngẩng đầu nhìn bọn họ, đặc biệt là cô bé kia còn chửi thầm trong lòng, thật không có ý thức đạo đức công cộng, sáng sớm đã bắt đầu rắc thức ăn cho chó rồi.

Lạc Táp: "..."(ノ_


Đường Một Chiều - Chương 41