Đường Một Chiều - Chương 1


Cuối mùa thu.

Vừa trải qua cơn mưa nên bầu trời xanh ngắt, trong không khí thoang thoảng, xen lẫn mùi hoa quế nhè nhẹ.

Thời tiết Bắc Kinh hiếm khi tốt như vậy

Đúng giờ cao điểm tan tầm, xe cộ đổ ra đường đông như kiến.

Ngay tại ngã tư, Lạc Táp dừng xe lại, nhìn ra bên ngoài.

Chợt mí mắt phải nháy liên tục, cô đem ngón tay lên ngăn chặn mí mắt.

Bên ghế phụ Chu Nghiên vẫn đang miệt mài trang điểm, vừa kẻ mắt, vừa liếc nhìn đèn giao thông, nhắc nhở: "Lạc Lạc! Đèn xanh!."

Lạc Táp chống cằm nhìn sang ngã tư bên kia, nói: "Bây giờhướng đông tây xe cộ lưu thông nhiều quá, để bọn họ đi trước vậy."

Chu Nghiên lúc này mới nhìn sang, thấy một cảnh sát giao thông đang trực ban, ra hiệu cho những chiếc xe hướng đông tây đi trước.

"Ồ, hôm nay là Tiểu Hạ trực ban hả?"

Lạc Táp "Ừ" một tiếng.

Tiểu Hạ, Chu Nghiên và cô đều là đồng nghiệp, cùng thuộc trung đội hai của đội cảnh sát giao thông cơ động.

Tối hôm qua cô cùng Chu Nghiên trực ban, hôm nay vừa tan ca.

Chu Nghiên tiếp tục chuốt mascara, không quên nói chuyện phiếm: "Em nhìn xem,Tiểu Hạ của đội chúng ta quả là cực phẩm, từ khuôn mặt cho đến dáng người, nhìn rất đẹp mắt."

Không khỏi thở dài: "Chị đây suốt ngày ngắm nhìnông chồng già nhà mình, cũng có ngày nhìn không nổi nữa, không khéo hai mắt chị mù luôn."

Lạc Táp: " ... "

"Vậy sao lúc trước chị còn đồng ý gả cho anh ấy?"

Chu Nghiên: "Là do chị động lòng trắc ẩn, muốn cứu vớt gen di truyền của nhà bọn họ."

Ai biết đâu, không những cứu vớt thất bại, còn bị kéo chung xuống nước.

Nhìn con trai cùng ông chồng nhà mình, không uổng cùng một khuôn mẫu đúc ra.

Chuốt xong mascara, Chu Nghiên hỏi Lạc Táp: "Em xem thử lông mi chị chuốt đã đẹp chưa? Cái này là chồng chị nhờ vợ của bạn học đi công tác nước ngoài tiện thể mua tặng chị đấy, nghe nói chuốt xong một phát thì mi ngắn cỡ nào cũng dài ra, cong vuốt."

Lạc Táp liếc mắt xem xét một chút, ra vẻ kinh ngạc: "Đây là chuốt rồi hả chị? Sao em thấy vẫn ngắn như trước thếnhỉ?"

Chu Nghiên: "... "

Cô nàng híp đôi mắt lại, hung hăng liếc Lạc Táp một cái, phẫn uất "bộp" một tiếng, khép gương trang điểm lại.

Lạc Táp không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Sau đó mí mắt phải của cô lại giật giật.

Đèn đã chuyển sang màu xanh.

Bên này, Tiểu Hạ cho chiếc xe của các cô đi.

Ngay khi chiếc xe vừa đến nhà hàng, Lạc Táp nhìn Chu Nghiên hỏi: "Đã hai ngày nay chị không về nhà ăn cơm rồi đấy, lại tiếp tục ăn bên ngoài rồi mới về hả?"

Chu Nghiên: "Hai ngày này con trai chị phải cai sữa, chờ nó ngủ rồi mới về được, nếu không nó thấy chị sẽ nháo lên đòi bú."

Tại tầng dưới nhà hàng.

Vất vả lắm nhưng chưa tìm được chỗ để dừng xe, bỗng nhiên Lạc Táp dừng lại, nhìn về bên trái đằng trước.

"Làm sao vậy?" Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt của cô.

Lạc Táp: "Không có gì."

Nhìn sang chiếc xe đang đổ bên kia, đó là một chiếc xe việt dã màu trắng, trông rất sành điệu.

Nhìn biển số cùng chiếc xe đều lóa mắt, bốn số liên tiếp nhau.

Đây chưa phải là vấn đề.

Vấn đề là chiếc xe này chắn ngay trước cửa của lối thoát hiểm.

Chu Nghiên cười: "Bệnh nghề nghiệp lại tái phát hả? Hôm nay không phải em trực ban, chẳng lẽ em còn muốn quay về đơn vị thay đồng phục, lấy hóa đơn đến phạt hả?"

Sau đó thúc giục cô: "Em gái à! Trước tiên chúng ta phải kiếm chỗ đậu xe đã, xe chúng ta cũng đang chiếm chỗ đấy. Sau đó xuống dưới xem tình hình sao rồi báo cho trung tâm để họ liên hệ với chủ xe xê dịch nó đi."

Lạc Táp đành phải kiếm chỗ dừng xe trước.

Khu vực đậu xe trước sau đều đã đầy, cô đang loay hoay kiếm khoảng trống để dịch xe vào.

Trong lòng nghĩ ngợi, làm sao để báo cho chủ chiếc xe kia dịch đi.

Cô biết, rất nhiều người đều có chung suy nghĩ, tùy ý dựng ngay trước lối thoát hiểm một chút, cũng không có gì quá đáng.

Nhưng vạn nhất xảy ra hoả hoạn hoặc có chuyện gì gấp liên quan đến mạng người, chỉ cần trì hoãn một phút đồng hồ thôi, thì có nguy cơ làm chết bao nhiêu mạng người rồi.

Lạc Táp dừng xe, nhìn vào chiếc xe kia, chút kiên nhẫn cũng dần mất đi.

Đến ăn cơm thôi đâu cần gấp như vậy, dựng chỗ nào không dựng, dựng ngay trước lối thoát hiểm là sao?

Đột nhiên Chu Nghiên hét một tiếng như thể được gặp thần thánh phương nào, rất kích động: "Nhìn xem, mau nhìn xem, Lạc Lạc, soái ca, soái ca!"

Như thể mấy năm qua chưa thấy được đàn ông vậy.

Chu Nghiên nhanh chóng lấy di động ra chụp ảnh.

Lạc Táp chuyên tâm đậu xe, không có tâm trạng thưởng thức người gọi là soái ca kia.

Hoàn toàn không có hứng thú.

Chu Nghiên chụp xong còn phóng to hình ra mà nhìn: "Thì ra khi đàn ông mặc sơmi đỏ cũng có thể đẹp như thế, còn mang theo cảm giác cấm dục không kiềm chế được. Ôi mẹ ơi, đứng hút thuốc thôi cũng soái nữa."

Người đàn ông đó đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu đen, bộ dáng rất lười biếng.

Đôi mắt hẹp dài, chiếc cằm sắc bén, tầm mắt lơ đãng nhìn xung.

Tay trái kẹp điếu thuốc, trong miệng chậm rãi phun khói, khói trắng phả ra ngoài, gió thổi nhẹ qua, nhanh chóng tan theo.

Đột nhiên, người đàn ông đó quét mắt qua chỗ này, Chu Nghiên cũng không để ý, tiếp tục chụp.

"Lạc Lạc, người này đúng là cực phẩm nhất trong các loại cực phẩm, phụ nữ chỉ cần nhìn qua đảm bảo khó có thể quên."

Từ tay, chân, đến toàn bộ cơ thể, cùng khuôn mặt đều thuộc hình mẫu đàn ông mà phụ nữ thời nay mê đắm. Chỉ cần giọng nói nữa thôi, thì đúng là hình mẫu vàng rồi.

Sau đó, Chu Nghiên đem điện thoại điều chỉnh góc độ, đáng tiếc còn không chưa kịp chụp tiếp, người nọ đã dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, kéo ra cửa ngồi vào trong xe.

Cô đành phải thôi.

Thu hồi di động, Chu Nghiên nhìn lại các bức hình mình đã chụp: "Cũng không biết giọng nói của anh ta ra sao, nếu là thanh âm dễ nghe, anh ta đã hội tụ đủ tiêu chuẩn một người đàn ông chân chính trong lòng các cô gái."

Lạc Táp rốt cuộc cũng tìm được chỗ đậu xe, lúc này mới phản ứng Chu Nghiên: "Chị chụp hình đàn ông khác rồi lưu trong điện, không sợ chồng chị hiểu lầm hả?"

Chu Nghiên: "Chồng chị rất tin tưởng chị, luôn tin chắc chị sẽ không bỏ anh ấy."

Cô nàng lựa những ảnh chụp không đẹp xóa đi, "Chị chụp là cho con trai chị xem, nghe ông bà có nói, nhiều khi cho con xem ảnh soái ca, lớn lên con trai cũng có thể soái theo đấy."



Lạc Táp: "..."

Không còn gì để nói.

Chu Nghiên đem điện thoại đưa tới Lạc Táp trước mặt: "Em nhìn xem, mẫu người đàn ông này có phải loại em thích không, nếu đúng là mẫu em thích, dù lên rừng hay xuống biển, chị của em cũng sẽ lùng cho được, rồi trói anh ta đến trước mặt em."

Lạc Táp không có hứng thú, cũng không thèm nhìn, đẩy di động ra: "Em đối với soái ca, không có hứng thú."

Chu Nghiên: "Em gái à, công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng tìm chồng đẹp đâu, em đừng dẫm vào vết xe đổ của chị, chị nhất định phải giúp em tìm được soái ca, rồi sinh một bé gái trắng trẻo múp máp, sau đó gả cho con trai nhà chị."

Lạc Táp cởi dây an toàn, xoay người lấy túi xách từ ghế sau.

Chu Nghiên lại lần nữa nhìn về phía chiếc xe thể thao màu đen, người đàn ông đó đã xuống xe, đi hướng cửa lối thoát hiểm bên kia, "tích tích" vang hai tiếng, chiếc xe màu trắng được mở khóa.

Chu Nghiên sửng sốt hạ, xoay mặt nhìn Lạc Táp nói: "Không ngờ chủ chiếc xe việt dã này cũng là của anh ta." Đột nhiên, đối với người đàn ông này ấn tượng tốt tăng lên vèo vèo.

Lạc Táp đẩy cửa xuống xe, đi đến chỗ chiếc xe việt dã màu trắng bên kia, nếu chủ xe cũng là anh ta, thì đỡ phiền toái, trực tiếp đến yêu cầu anh ta dịch xe.

Lạc Táp cầm thẻ cảnh sát, gõ nhẹ lên cửa sổ xe.

Người trong xe sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng lại, hạ kính chắn cửa sổ.

Kính xe chậm rãi hạ xuống.

Bên ngoài và trong xe đã hòa chung không khí.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế, cánh tay rất tự nhiên đặt ngang thành cửa xe, toàn thân đều lộ ra cảm giác không kiềm chế được, đang nhìn cô, cười như không cười, đáy mắt có chút nghiền ngẫm còn có chút khinh thường.

Khẳng định là đem cô ghép chung với những người phụ nữ ham hư vinh.

Lạc Táp cũng không để ý, đem thẻ cảnh sát đưa qua, "Xin chào đồng chí, xe của ngài đang chiếm dụng trước cửa của lối thoát hiểm, phiền ngài di chuyển xe đi một chút, cám ơn đã phối hợp."

Tưởng Mộ Tranh hơi giật mình, ánh mắt lộ tia kinh ngạc trong giây lát rồi lướt qua, khóe miệng vẫn là nhếch lên cười nhẹ không rõ ý vị gì, "Ồ, đồng chí cảnh sát hả, chào cô."

Nói xong, lấy thẻ cảnh sát qua, nghiêm túc lật xem.

Thẻ cảnh sát in họ tên, đơn vị công tác rõ ràng, ảnh chụp trên thẻ là một khuôn mặt nhìn rất dịu dàng.

Nhưng vị trong hình so với vị đang đứng ngoài cửa xe hiện giờ thì lạnh lùng không bì kịp.

Ồ. Người phụ nữ này hình như được cài đặt sẵn chế độ, để thay đổi khuôn mặt mỗi lần làm việc ấy nhỉ.

Tưởng Mộ Tranh lấy di động ra, cầm thẻ cảnh sát của cô chụp lại.

"Anh làm gì vậy!" Lạc Táp theo bản năng duỗi tay ra đoạt lại chiếc thẻ.

Tưởng Mộ Tranh cầm thẻ né vào bên trong, Lạc Táp không lấy được.

Anh nhỏ giọng khẽ nói: "Thời buổi bây giờ đồ giả bay đầy trời, tôi chỉ là một công dân bình thường thì làm sao phân biệt được thật hay giả, chụp lại để xác minh một chút cho chắc cũng tốt mà."

Đã chụp xong.

Anh ngẩng đầu cô, cười nói: "Cảnh sát Lạc, không sao chứ?"

Ánh mắt Lạc Táp lạnh đi rất nhiều, nhưng lại không phản bác được.

Tưởng Mộ Tranh cầm thẻ cảnh sát, trả lại cho cô: "Cảm ơn cảnh sát Lạc."

Nói xong, tay đã đặt trên tay cầm, cửa xe mở ra.

Lạc Táp lui về phía sau mấy bước, để khoảng cách cho anh mở cửa xe đi xuống, cô đoán được rằng chắc chắn gã đàn ông này sẽ không đồng ý phối hợp đem xe xê dịch đi.

Tưởng Mộ Tranh từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một túi văn kiện, đứng cách cô vài bước, nhìn từ dưới lên trên đánh giá cô một phen, trong đáy mắt bằng phẳng lộ vẻ bất cần.


Cô gái này có mái tóc dài, mặc một chiếc áo khoác kaki bên ngoài, trông rất đơn giản.

Kết hợp với chiếc quần jeans màu xanh, lộ ra hai bàn chân nhỏ bên dưới trắng như tuyết.

Phong cách ăn mặc đơn giản, gọn gàng và gợi cảm.

Lạc Táp cao một mét bảy, nhưng đứng ở trước mặt người này, vẫn cảm thấy có chút bí bách không hiểu nổi.

Tuy rằng đối với hành vi của người đàn ông trước mặt này, cực kỳ phản cảm, nhưng cô cố chịu đựng, giọng nói cũng coi như ôn hòa: "Tiên sinh, phiền ngài đem xe dịch chuyển giúp, đây là lối thoát hiểm."

Tưởng Mộ Tranh lười nhác, giọng nói lại không đứng đắn: "Ồ! Nếu tôi vẫn không xê dịch xe thì sao? Cảnh sát Lạc, cô tính làm gì tôi vậy?"

Lạc Táp cũng không yếu thế: "Đây là lệnh. Không có chỗ để thương lượng."

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô vài giây, anh cười cười, có chút mỉa mai.

Anh nói: "Tôi còn có việc, phải lên trên kia gấp, phiền cô nhé." Dứt lời, đem chìa khóa xe ném cho cô.

Lạc Táp phản xạ có điều kiện giơ tay lấy chìa khóa xe, chìa khóa xe vừa lúc dừng ở ngay trước ngực cô, cô nhanh chóng lấy tay bắt lấy, thế nhưng không kịp, chìa khóa rơi xuống.

Nhưng không phải rơi trên mặt đất.

Lạc Táp nhíu mắt, trên ngực có hơi phập phồng, hai bên tai đỏ lên.

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Ngay sau dời ngay tầm mắt đi nơi khác.

Anh thề, lòng anh sáng như ban ngày, anh không hề cố ý.

Một lát sau, anh quay mặt sang liếc nhìn cô: "Cảnh sát Lạc, vất vả rồi, dịch xe xong thì giao chìa khóa cho bảo vệ tòa nhà là được."

Ho nhẹ hai tiếng, nâng bước rời đi.

Lúc này Chu Nghiên đi đến, cô nhìn xem vẻ mặt buồn bực của Lạc Táp, rồi lại liếc mắt nhìn chiếc xe, cửa xe đang mở, người đàn ông kia cũng đã đi xa, đây là ý gì?

"Có chuyện gì vậy?"

Lạc Táp tức giận nói: "Bị chó điên cắn một miếng!"

Chu Nghiên không hiểu ra sao: "..."

Lạc Táp xoay người chuẩn bị ngồi vào trong xe, Chu Nghiên ngơ ngác tại chỗ, cô nàng lớn tiếng hỏi Lạc Táp: "Lạc Lạc, em làm gì vậy?"

Lạc Táp: "Lấy chìa khóa xe, di chuyển xe."

Chu Nghiên không khỏi thắc mắc: "Em lấy chìa khóa ở đâu?"

Lạc Táp không lên tiếng.

Đến đâu lấy?

Đến ngực cô lấy!

Bên trong áo khoác kaki là chiếc áo sơmi cổ, chìa khóa xe theo ngực trượt xuống, áo sơmi lại nhét trong quần jeans, cho nên, chìa khóa xe đã chạy đến bụng.

Kim loại cùng da thịt tiếp xúc, lành lạnh mềm mềm.

Anh ta khẳng định là cố ý.

Cố ý đem chìa khóa ném trên ngực cô.


Đường Một Chiều - Chương 1