Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 182-4: Băng ngực bị rơi (4)

Vừa nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc thấy trước mắt lập tức sáng ngời!

Chỉ thấy, ở chính giữa đại điện có mấy nữ nhân trẻ tuổi mặt che lụa mỏng, đang tung tăng nhảy múa.

Chỉ thấy mấy nữ nhân, mặc trên người váy tơ lụa mỏng màu xanh nõn chuối, trên mặt che tấm lụa mỏng màu xanh nõn chuối, chỉ để lộ ra nửa gương mặt.

Tuy là như thế, lại càng làm cho người ta đua nhau mơ mộng.

Nhưng mà, điều làm người khác chú ý nhất, không phải mấy nữ nhân áo xanh này, mà chính là Hồng Y nữ tử được các nữ nhân áo xanh vây vào giữa .

Chỉ thấy nữ nhân này, mặc trên người một chiếc váy tơ lụa mỏng màu đỏ, chiếc váy lụa này được chế tạo tinh tế.

Ở chỗ vùng rốn, có rất nhiều mảng trống, nó để lộ ra vô cùng tinh tế làn da thịt trắng như tuyết, lại thêm vòng eo thon nhỏ không đủ một chét tay nắm của nữ nhân kia.

Mà phía dưới chiếc váy lụa mỏng manh kia, từ phía bên cạnh có rất nhiều chỗ xẻ tà, cùng với những bước đi nhẹ nhàng của nữ nhân, trong nhất cử nhất động , bắp đùi thon thả trắng như tuyết kia, càng là như ẩn như hiện, thu hút tất cả sự chú ý của nam nhân ở đây.

Theo dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân kia mà nhìn đi lên, chỉ thấy nữ nhân này, cũng giống như các nữ nhân áo xanh khác, trên mặt có che lụa mỏng.

Mặc dù không thấy được gương mặt thực sự của nữ nhân, chỉ là, một đôi mắt to quyến rũ được khắc họa bởi nét kẻ thanh mảnh , cũng là đủ thu hút lòng người!

Chỉ cần nữ nhân nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, không ít nam nhân càng là nhìn đến thần hồn điên đảo, quả thực không nhớ rõ tối nay là tối nào!

Mỹ nữ thướt tha đáng yêu như thế, bước múa uyển chuyển, khiến cho nam nhân khác ở đây nhìn mà kinh ngạc không thôi. Còn các cô nương khác, đương nhiên là đủ các loại ghen ghét hâm mộ lẫn hận!

Nhưng mà cũng khó trách!

Kẻ địch của mỹ nữ chính là người nào so với nàng đẹp hơn! Đó cũng là điều thường tình của người ta!

Nhìn thấy Hồng Y nữ tử tung tăng nhảy múa giữa đại điện , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhìn mà liên tục kinh ngạc.

Mặc dù nàng không phải nam nhân, đối với nữ nhân không có hứng thú, chỉ là thích làm đẹp thì mọi người đều có. Nay nhìn thấy Hồng Y nữ tử này nhanh nhẹn nhảy múa, nàng trái lại tò mò, thật muốn xốc cái khăn che mặt của Hồng Y nữ tử này, nhìn một chút gương mặt thật của nàng.

Phải chăng là tuyệt sắc, xinh đẹp giống như chính mình suy nghĩ! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò , đang Hồng Y nữ tử nhanh nhẹn nhảy múa ở nơi này, chợt nhẹ nhàng bước liên tục, vừa múa vừa chuyển về hướng tới chỗ Huyền Lăng Thương.



Phải chăng nói vóc người dáng điệu uyển chuyển mềm mại, đường cong thân thể tựa rồng lượn, chính là giống như nữ nhân trước mắt như vậy! ?

Nhìn Hồng Y nữ tử trước mắt đang quay chung quanh Huyền Lăng Thương mà tung tăng múa lượn , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt nghĩ như thế.

Chỉ thấy nữ nhân trước mặt, dáng người thướt tha đáng yêu, kỹ thuật múa khuynh thành, mang theo những làn hương thơm cuốn hút mê người kia, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng.

Chỉ là hiện nay, thấy nữ nhân trước mắt, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt xuất hiện một cảm giác không vui vẻ.

Đặc biệt, nhìn thấy Hồng Y nữ tử này, tay ngọc mũm mĩm nhẹ nhàng kia rơi trên người Huyền Lăng Thương, không ngừng làm các loại hành động mê người, để cho nàng nhìn mà trong lòng sinh ra một ngọn lửa vô danh không sao diễn tả nổi.


Hơn nữa cũng có một nỗi xúc động, thật muốn đá bay Hồng Y nữ tử trước mắt chỉ còn thiếu nước chưa dán vào trên người Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương là nàng có thể tùy ý sờ loạn đụng loạn sao! ?

Đồng Nhạc Nhạc thở hổn hển mà nghĩ, cũng không biết, tâm tư của mình, giờ phút này đang biểu hiện vô cùng tinh tế trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia.

Huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, đến khi ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào tiểu thái giám bên cạnh, thì huyết mâu động lòng người kia không khỏi nao nao, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy tiểu thái giám bên cạnh, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, chính là đang trợn trừng đến lồi mắt, tràn đầy không vui.

Đôi mắt xinh đẹp kia, phảng phất có hai luồng lửa, không ngừng đang thiêu đốt mà toát ra.

Lại thêm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng kia, càng là mím chặt thành vệt thẳng tắp, biểu hiện ra chủ nhân của nó không vui vẻ.

Mà nguyên nhân khiến tiểu thái giám này không vui, chính là Hồng Y nữ tử giờ phút này đang không ngừng quay chung quanh hắn, nhảy những làn điệu với kỹ thuật múa mê người . . .

Sinh ra trong Hoàng đế gia, từ nhỏ thân phận cao quý, đối với nữ nhân tự rúc đầu vào ngực mình, đương nhiên nhiều không kể xiết.

Huyền Lăng Thương cũng đã sớm tập mãi thành thói quen, không thèm để ý tới.

Nếu như tại dĩ vãng, đối với loại nữ nhân này, Huyền Lăng Thương thật sớm liền cự tuyệt.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh thể hiện trên mặt không vui vẻ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần vẻ nghi hoặc.


Bởi vì, hắn không biết tiểu thái giám này, tại sao lại đột nhiên tức giận như thế.

Là bởi vì Hồng Y nữ tử này trước người hắn! ?

Chính là, coi như Hồng Y nữ tử này, làm ra loại tư thế mê người nào đối với hắn , tiểu thái giám này, lại vì sao tức giận như thế đây! ?

Cho dù Huyền Lăng Thương có nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra một nguyên nhân.

Tuy nhiên, có một chút, Huyền Lăng Thương lại biết.

Vậy chính là, thấy tiểu thái giám này giờ phút này tràn đầy dáng vẻ không vui , tâm tình của hắn, lại bắt đầu trở nên dễ dãi hơn.

Đối với những yến hội hoàng cung, ăn uống linh đình này, Huyền Lăng Thương luôn không có hứng thú.

Dù sao yến hội hàng năm như thế, cũng không có cái gì mới mẻ.

Chỉ là, hắn thân ngồi ở địa vị cao, những yến hội này là nhất định phải có hắn ở đây.

Hắn không thể làm gì khác hơn là chịu đựng phiền chán, ngồi ở chỗ nầy, nhìn đủ loại sắc thái phía dưới.

Vậy mà bây giờ, nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy nét không vui, phảng phất một con ghen tiểu điêu nhi đang ghen, rất là dễ thương!


Cũng khiến hắn không nhịn được nổi lên tâm tình muốn đùa hắn một phen!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền từ bỏ ý định đẩy Hồng Y nữ tử này ra, trên mặt, càng là làm ra một dáng vẻ cảm thấy hứng thú , lẳng lặng nhìn Hồng Y nữ tử trước người.

Tuy nhiên, một đôi huyết mâu động lòng người kia, lại cũng là nhìn một cái để đánh giá tiểu thái giám bên cạnh.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, khi nhìn thấy hắn làm bộ cảm thấy hứng thú đối với Hồng Y nữ tử này , trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, lông mày kẻ đen chỉ còn thiếu nước không cau lại thành một cụm.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia, cũng là trề ra cao cao.

Ánh mắt nhìn hắn, càng là các loại chán nản tức giận không vui lẫn khổ sở.


Phảng phất một con tiểu điêu nhi vốn đang được sủng, đột nhiên bị biếm lãnh cung . Dáng vẻ kia, vừa là dễ thương, vừa là tội nghiệp.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương tâm tình sung sướng, khóe miệng, càng là có hơi cong lên một cái.

Nam nhân cười, mặc dù nhạt nhòa, lại phảng phất núi băng tan chảy, đẹp đến sáng lòa chói mắt.

Trong nháy mắt, càng làm kinh ngạc ánh mắt của mọi người.

Tiếp theo, tiếng hít hà kinh ngạc gấp gáp, càng là liên tiếp không ngừng.

Hồng Y nữ tử vốn đang làm ra các loại mê người kỹ thuật múa đối với Huyền Lăng Thương , nay nhìn thấy nụ cười hút hồn kia trên mặt nam nhân , càng là sinh ra thất thần trong chốc lát . . .

Tuy nhiên, đối với vẻ kinh ngạc của những người khác , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng tỏ ra không thích thú gì .

Mới đầu, nàng còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là chánh nhân quân tử, đối mặt các loại sắc đẹp, đều sẽ không hề di chuyển. Thì ra, đều là nàng đã nghĩ sai lầm rồi.

Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là khổ sở, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đè nặng một tảng đá thật lớn, khiến tâm tình của nàng vô cùng nặng nề.

Nàng sớm hơn nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy , không phải sao! ?

Coi như nàng đã là nữ nhân của Huyền Lăng Thương , chỉ là, thân phận của nàng cũng là không thể lộ ra.

Nàng chỉ có thể yên lặng đi theo bên người Huyền Lăng Thương , yên lặng . . .

Vậy mà bây giờ, thấy Huyền Lăng Thương lại bắt đầu động lòng hứng thú đối với nữ nhân khác , trái tim của nàng, thật sự thật là khổ sở, thật là khổ sở, phảng phất như bị đao cắt . . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, một nỗi uất ức, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Trong mũi cay cay, trước mắt càng là có tầng hơi nước dày bắt đầu từ từ dâng lên.

Sợ hãi chính mình sẽ bởi vì quá mức khổ sở mà rơi lệ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp đôi mắt xuống, hơn nữa không ngừng hít hít mũi, tận lực không suy nghĩ nhiều đến cái khác.

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 182-4: Băng ngực bị rơi (4)