Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 181-2: Ngã xuống hồ (2)

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán nhường đường cho nam nhân này, bằng không, hắn khó chịu đến chết đi thì phải làm sao bây giờ!?

Tuy nhiên, nam nhân kia, không biết là do khó chịu đến chết đi hay là như thế nào, Đồng Nhạc Nhạc đã tránh hẳn sang một bên, mà hắn lại vẫn va thẳng vào người Đồng Nhạc Nhạc.

Bị nam nhân bất chợt va chạm như vậy, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui về phía sau vài bước. Nhưng lại quên, sau lưng nàng là hồ nước đã đóng băng.

Kết quả là, bi kịch xảy ra.

Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể của mình, vào lúc không phòng bị liền đổ về phía sau, ngay sau đó thân thể của mình, liền bỗng ngã vào khối băng lạnh lẽo trên mặt hồ.

Phía sau lưng lập tức chỉ thấy đau đớn,cái gáy cũng là " Bang" một tiếng, khiến Đồng Nhạc Nhạc đau đớn nhíu chặt mày.

Nhưng mà, đó không phải là điều quan trọngnhất.

Còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc cảm thụ được một phần đau đớn, chỉ nghe phía sau " Răng rắc" một tiếng, phảng phất như có vật gì vậy bắt đầu nứt ra rồi...

Nghe âm thanh băng nứt như thế, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái, trái tim, càng là trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lòng ngực.

Nếu như nàng nhớ không lầm, ở sau lưng nàng, đó là hồ nước đã đóng băng...

Giờ phút này tuy là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước đã đóng băng. Chỉ là khối băng kia cũng không phải rất dầy,mới vừa rồi nàng từ trên bờ hung hăng té xuống, nện ở trên mặt khối băng, nên khối băng kia thật sự nứt ra rồi...

Nghĩ đến điều này, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có.

Nàng chẳng qua là đứng trước nhà xí, tại sao lại không may như vậy đây!?

Trời ạ!

Hiện tại ai có thể cứu nàng!?

Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, một đạo bóng dáng quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

" Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng sợ, đưa tay cho ta!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù trầm thấp, nhưng không che dấu nổi căng thẳng.



Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt,đảo mắt quanh một lượt, liền dừng lại ở trên bờ, vừa vặn có một nam nhân đang vươn tay về phía nàng.

Chỉ thấy trên khuôn mặt sắc cạnh của nam nhân kia, mày rậm cau lại, ở trong đôi mắt màu hổ phách càng là không che dấu chút nào sự nặng nề và căng thẳng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nẩy lên một sự cảm động.

Đặc biệt đúng vào lúc này, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được càng phát ra uất ức và sợ hãi.

Hốc mắt hơi đỏ, nước mắt kia, phảng phất dường như sợi dây trân châubị chặt đứt , liền tốc tốc rơi xuống.

Bởi vì hiện tại, nàng sợ a !


Nếu như khối băng phía sau nàng thật sự vỡ, nàng khẳng định sẽ té xuống.

Hiện tại chính là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước lạnh băng như thế, không khiến nàng đông lạnh mới là việc lạ đây!

Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía không thôi, nam nhân dường như biết tâm tư của nàng, bạc môi hé mở, mở miệng ôn nhu nói.

" Tiểu Nhạc Tử, đừng khóc, có ta ở đây, không có việc gì, đến, đưa tay cho ta!"

Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, rưng rưng đẫm lệ nói.

" Được"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ, vươn bàn tay nhỏ bé của mình về hướng nam nhân.

Nhìn tay nhỏ bé của mình, bị bàn tay rộng rãi của nam nhân kia cầm thật chặt. Từ trên tay nam nhân ấm áp, còn hơi hơi có mồ hôi ẩm ướt, không khỏi truyền tới.

Cảm giác được mồ hôi ẩm ướt trên tay nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc nghĩ hẳn là hắn cũng phi thường căng thẳng đi!?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, đột nhiên, nàng chỉ nghe phía sau " Răng rắc" một tiếng. Đó là âm thanh khối băng vỡ vụn, khiến tim Đồng Nhạc Nhạc cũng muốn vỡ vụn theo.

Mắt nhung trợn tròn, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ.

Tuy nhiên, liền ở...lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc cánh tay đó giật mạnh một cái,. Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy nàng cả người đều bị nam nhân mạnh mẽ kéo lên rồi.


Thân thể nhanh chóng bị kéo về phía trước, ngay sau đó, đầu Đông Nhạc Nhạc liền đụng vào lòng ngực rắn chắc ấm áp.

Chun mũi, cảm thấy được, mùi hương dễ ngửi của người nam nhân này.

Bên tai, nghe được, cũng là tiếng tim đập loạn xạ của người nam nhân này...

Nghe nhịp tim kích động nhảy loạn của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mạnh một cái.

Trong lòng mới biết một màn vừa rồi, không chỉ mình nàng sợ hãi, nam nhân này cũng đã sợ hãi ư!?

Trong lòng nghĩ ngợi, bên tai, truyền đến giọng nói trầm thấp tình cảm của nam nhân kia.

" Tiểu Nhạc Tử, ngươi không sao chứ!?"

Nghe được nam nhân đã nói như vậy, Đồng Nhạc nhạc hoàn toàn thức tỉnh, phát hiện chính mình còn đang trong ngực nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui ra, sau đó rời khỏi vòng ôm trong ngực nam nhân, mở miệng nói.

" Cảm ơn ngươi, Thập Nhị, ta, không có việc gì."

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo kia, cũng là hoàn toàn tái nhợt.

Đặc biệt, phía sau nàng là hồ nước băng đã vỡ lộ ra.


Nghĩ đến nếu như không phải vừa rồi Bạch Thập nhị chạy đến cứu nàng, nàng bây giờ, đã rơi vào trong hồ đông lạnh đi!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi, không khỏi rùng mình dữ dội một cái.

Phảng phất nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc khác thường, Bạch Thập Nhị bạc môi khẽ nâng, mở miệng nói.

" Quần áo của ngươi đều đã ướt, không bằng chúng ta trước tìm một chỗ, ngươi trước tiên thay quần áo kia đi!? Nếu là bị đông lạnh liền nguy rồi."

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện, quần áo sau lưng chính mình toàn bộ đều ướt.

Nghĩ tới vừa rồi Bạch Thập nhị kịp thời kéo nàng lên, chỉ là quần áo phía sau của nàng, có lẽ là dính vào hồ nược.


Trải qua Bạch Thập Nhị nhắc tới như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy lạnh, lúc này từ sau lưng không ngừng truyền khắp toàn thân.

Vừa run lên vì lạnh, Đồng Nhạc Nhạc vừa vội vàng gật đầu nói.

" Ừ, bên trong khách điếm hẳn là có gian phòng, chúng ta nhanh lên một chút trở về đi thôi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, một bên hướng bên trong khách điếm đi tới.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đi về hướng bên trong khách điếm.

Sau khi lại nghĩ đến cái gì, đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.

Chỉ thấy chỗ này, trừ mình và Bạch Thập Nhị ra, sớm đã không thấy người nam nhân mới vừa rồi đụng vào nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lông mày không khỏi nhíu lại.

Chỉ cảm thấy, trên thế giới này, người thất đức như thế nào nhiều như vậy.

Làm cho nàng rơi xuống hồ, lại nháy mắt liền không thấy, thật sự là thiếu trách nhiệm!

Chỉ là hiện tại, nàng suy nghĩ những việc này đã không còn tác dụng.

Hiện tại quan trọng nhất là, thay quần áo ướt trên người ra!

Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị ở lại khách điếm, Bạch Thập Nhị liền kêu tiểu nhị của quán chuẩn bị phòng và nước nóng.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy Đồng Nhạc Nhạc cả người ướt sũng trở về, hơn nữa thần sắc tái nhợt, liền mở miệng hỏi.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết họ lo lắng, liền đơn giản thuật lại.

Nghe vậy, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tức giận muốn nổ phổi nói.

" Người kia làm sao lại như vậy!? Thật là thất đức, đụng vào người lập tức chạy, nếu không phải Thập Nhị kịp thời đến đây, Tiểu Nhạc Tử ngươi khẳng định đã rơi xuống hồ!"

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 181-2: Ngã xuống hồ (2)