Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 173-3: Phép khích tướng (3)

Nghe thấy nam nhân trước mặt nói vậy, nam nhân áo trắng ngồi ở một bên , đầu tiên là nhẹ nhàng cầm tách trà ngửi một cái, mới mở miệng nói.

"Không sai, như lời thám tử hồi báo, Đôn Thân Vương mấy năm nay thân thểkhông tốt, quanh năm nằm giường, cả ngày uống thuốc không ngừng, chắc là bệnh không nhẹ. Nhưng mà, đồn đại chỉ là đồn đại, hồi đó Đôn Thân Vương thân thể cường tráng, hiện nay lại suy sụp như thế, Hoàng thượng, ngài có hoài nghi. . ."

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng vừa nói, hắc mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, dừng lại trên người Huyền Lăng Thương ngồi ở trước mặt.

Câu nói kế tiếp, hắn mặc dù không hề nói rõ, chỉ là hai người ở đây, trong lòng đều biết rõ.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trầm lặng một khắc, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì , bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Cho nên, trẫm kêu ngươi tự mình điSùng Châu, thăm dò đến tột cùng, trẫmcảm giác được, bệnh của hắn có điều kì quái."

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Lan Lăng Thiệu Giác hắc mâu nhẹ nhàng nhắm lại, như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức đồng ý.

"Ừ, ta cũngmuốn, như vậy ngày mai, ta liền lập tức đi đến Sùng Châu, âm thầm dò xét một phen."

Nghe thấy Lan Lăng Thiệu Giác nói như vậy, Huyền Lăng Thương mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Như thế là tốt rồi, có ngươi tự mình đi một chuyến, trẫm mới có thể yên tâm."

Huyền Lăng Thương mở miệng vừa nói, Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

Lập tức, liền tính toán đứng dậy rời khỏi.

Ai biết, vào đúng thời điểm này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi ầm ỹ .

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mặt nhìn nhau , trên mặt đều là vẻ nghi hoặc.

Sau một khắc, một thái giám thần sắc bối rối , đã vội vội vàng vàng chạy vào trong Ngự Thư Phòng.

Quỳ một gối xuống, liền thấy tiểu thái giám mở miệng ra, bối rối bẩm báo.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, không tốt, Ngự Thiện Phòng cháy!"



Nghe được người mới tới bẩm báo, Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức, trên mặt liền khôi phục dĩ vãng lạnh lùng lạnh nhạt.

Bạc môi hé mở, nhạt nhòa nói.

"Cháy liền cháy, để cho người ta dập tắt lửa thật tốt."

Huyền Lăng Thương nói xong câu này, liền tính toán bảo người mới tới lui ra.

Dù sao, chỉ là Ngự Thiện Phòng cháy, đối với hắn mà nói, chỉ là việc nhỏ.

Tuy nhiên, khi hắn nghe được những lời kế tiếp của người đó, sắc mặt lập tức đại biến


"Ngươi nói cái gì! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, đôi mắt mở to, tràn đầy không dám tin.

Người mới tới thấy vậy, lập tức mở miệng, lại nói.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngự Thiện Phòng cháy, Nhạc công công cũng ở bên trong đây!"

Người mới đến mở miệng, trên mặt hoàn toàn lo lắng.

Dù sao, tất cả bên trong hoàng cung, ai không biết ai không hiểu, Nhạc công công chính là người tâm phúc của vị Hoàng thượng trước mặt ! ?

Liền vào lúc người mới đến thầm nghĩ trong lòng, lại thấy nam nhân ngồi ở nơi này vốn vẫn còn vẻ mặt bình tĩnh, thân hình chợt lóe, tựa như cơn lốc, nhanh như chớp giật rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Không chỉ có như thế, nam nhân áo trắng tao nhã tự nhiên đang ngồi ở một bên, cũng theo sát mà chợt lóe rồi biến mất. Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn thấy . . .

Nhìn thấy nháy mắt liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa hai người, người đâu lập tức trợn mắt há hốc mồm, thật lâu vô phương hoàn hồn. . .

Nhìn thấy hai người nháy mắt liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa , người mới tới lập tức trợn mắt há hốc mồm, thật lâu vô phương hoàn hồn. . .

. . .


Cùng lúc đó, bên kia

Nhìn thấy ngọn lửa trước mắt càng lúc càng lớn, bên tai nghe được, là bên ngoài xa xôi có âm thanh ồn ào không rõ ràng, giờ phút này, suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc đã bắt đầu có hơi không mạch lạc nữa.

Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy nóng quá, nóng quá.

Trước mắt từng cơn chóng mặt ập tới, làm nàng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc biết, giờ phút nàynàng không thể cứ như vậy nhắm mắt lại, bởi vì, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, chỉ sợ nàng ngủ cũng không tỉnh lại.

Nàng sắp chết sao! ?

Có lẽ là như vậy! ?

Dù sao, ngọn lửa lớn như vậy , coi như bên ngoài có người cứu hoả, chỉ sợ, cũng không cứu được nàng đi! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi một hồi thê lương và bất đắc dĩ.

Như thế nào yên lành, chỉ là tính toán nấu nướng gì đó một phen , mà sẽ lấy mạng của nàng đây! ?

Chẳng lẽ là, trời xanh không thương nàng! ?


Chết, nàng sợ hãi, chỉ là, nàng càng thêm sợ hãi, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương. . .

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, sau một khắc, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, hai dòng lệ trong veo, liền tốc tốc trợt xuống hai gò má.

Nhớ lại, nàng sau khi sanh, chính là một đứa cô nhi, cả đời cô đơn, bằng hữu cũng không có được bao nhiêu .

Cuối cùng tại đi tới triều đại này , gặp được Huyền Lăng Thương, nàng chỉ cảm thấy chính mình cảm thấy niềm vui chưa từng có.

Huyền Lăng Thương đối với nàng thật là tốt, làm nàng suốt đời khó quên.


Trên mặt hắn ngẫu nhiên lộ ra tới ôn nhu, càng là làm nàng si mê không thôi.

Cho nên sau này, nàng hóa thân thành người, vô phương lại biến trở về tiểu điêu nhi sủng ái của hắn , nàng cũng mạo hiểm đâm đầu vào nguy hiểm, hóa thân tiểu thái giám, một mực yên lặng mặc chờ đợi bên cạnh hắn. Chỉ là nàng nghĩ, chỉ cần như vậy, sống ở bên cạnh hắn, năm tháng yên bình vui vẻ. . .

Cũng không nghĩ, nàng cùng hắn duyên phận đúng là ngắn ngủi, hiện nay, nàng sắp chết, sau này, sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương. . .

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra thương thân khó nhịn, phảng phất nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm, khiến Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ không thở nổi.

Huyền Lăng Thương, làm sao bây giờ! ? Nàng, nhớ hắn. . .

Cho dù là trước khi chết, lại được gặp mặt hắn một lần, chỉ cần một lần . . .

Thì nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn. . .

Nghĩ tới đây,mắt nhung không khỏi chớp chớp , cuối cùng có lẽ không nhịn được cơn chóng mặt, hai mắt nhắm nghiền . . .

. . .

Cùng lúc đó,bên ngoài Ngự Thiện Phòng

"Tiểu Nhạc Tử người khác ở nơi nào? ! Hắn bị cứu ra đến không có! ?"

"Tiểu Nhạc Tử hắn đang ở nơi nào? ! Hắn đã được cứu ra chưa ?"

Lúc Huyền Lăng Thương không ngừng lao đến, nhanh như chớp giật chạy tới Ngự Thiện Phòng , nhìn thấy Ngự Thiện Phòng đã thành biển lửa , trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái. Sau đó, tay vượn duỗi ra, bắt được một người cung nhân đang cầm thùng nước, tính toán cứu hoả mà mở miệng hỏi.

cung nhân bị Huyền Lăng Thương đưa tay bắt được, sau khi nhìn thấy người tóm mình chính là đương kim Thánh thượng, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức nói ra chi tiết.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhạc công công hắn hiện nay vẫn còn ở bên trong đây! Chỉ sợ. . ."

Những lời cuối cùng thì cung nhân cũng không nói ra, đáp án cũng không cần nghĩ là biết.

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 173-3: Phép khích tướng (3)