Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 163-1: Giải câu đố 2 (1)

Edit : Angelina Yang

Cho tới nay, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tiểu thái giám này, dáng vẻ cũng rất hiểu biết, lại không nghĩ tới, hắn còn có vài phần thông minh như vậy .

Đặc biệt hiện tại, lại được người khác khích lệ, tiểu thái giám này, lại không hề kiêu ngạo tự phụ, thật sự hiếm có . . .

Trong lòng nhớ lại, ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tán thưởng.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Giờ phút này, nàng chỉ là chăm chú nhìn câu đố giắt trên đèn lồng , sau đó cùng nhau phán đoán với Huyền Lăng Phong bọn họ.

"Nhất tinh tinh, nhất điểm điểm, tẩu đại lộ, toản tiểu động.(Những chấm nhỏ, bé tí xíu, đi đường lớn, đục lỗ nhỏ.)

"Đáp án là con kiến!"

"Tiểu cô nương, dạ nạp lương, đái đăng lung, thiểm thiểm lượng." (Tiểu cô nương, dêm hóng mát, mang đèn lồng, lập lòe sáng ).

"Ừ, đó là con đom đóm!"

"Tứ quý thường thanh bất phạ hạn, thần tiên thủ chưởng trường mãn thứ." (Bốn mùa xanh tươi không sợ hạn, bàn tay Thần Tiên vươn lên trời).

"Tiên Nhân Chưởng!" ( Một loại cây xương rồng to, có khi cao đến chục mét)

"Mông tại bị tử lý văn xú thí."(Trùm kín trong chăn ngửi rắm thối.)

"Tự làm tự chịu." ( thì đúng là tự ngửi mà =)))))) )



"Tri chu tinh chức võng." ( con nhện nhả tơ đan lưới)

"Tự tư tự lợi!" ("Vì tư lợi!" - Câu đố phân tích: con nhện tinh nhả ra chính là ti ( tơ), chính mình phun tơ đan mạng nhện cho chính mình , chính là muốn bắt được đồ ăn ngon lành, tất cả đều là vì lợi ích bản thân ."Ti" cùng "Tư" có cách phát âm giống nhau nên đáp án: Tự tư tự lợi (vì tư lợi).

Cùng với Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở ra các câu đố hết cái nọ đến cái kia, dần dần , càng là hấp dẫn không ít già trẻ nam nữ đến đây giải câu đố .

Mọi người chứng kiến Đồng Nhạc Nhạc lại lợi hại như vậy, không cần bao lâu liền có thể đoán được đáp án, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là từ kinh ngạc đến tán thưởng khen ngợi.


Ngay lập tức, trên mặt hồ Thái Tử, tiếng thét to , tiếng vỗ tay càng là liên tiếp không ngừng, rất náo nhiệt.

Mà Đồng Nhạc Nhạc trở thành tiêu điểm của mọi người . Cuối cùng nàng cảm thấy gì đó, mới phát hiện tất cả mọi người đang xúm xít vây quanh ở bên người nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là không che dấu chút nào sự tán thưởng.

Ngay lập tức, trên mặt không khỏi ngượng ngập, rõ ràng là có hơi xấu hổ.

Từ nhỏ, nàng liền thích xem bộ sách về câu đố linh tinh các loại, sau đó lại sử dụng đầu óc đoán được. Cho nên những câu đố này đối với nàng mà nói, căn bản là một chuyện cỏn con mà thôi.

Chỉ là hiện tại, nhìn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng lại có sự ham thích, tán thưởng như thế, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là tự hào.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi rơi vào trên người Huyền Lăng Thương đang đứng ở trước người nàng.

Không ngờ được, lại đối diện với một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên một cái.


Không biết từ khi nào, ánh mắt của nam nhân trước mắt này liền rơi trên người của nàng.

Nhận thấy trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng đang thấp thoáng lộ ra nụ cười và sự tán thưởng, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Cảm giác đó, thật giống như là đứa bé có được thành tích tốt, chiếm được sự tán thưởng khen ngợi của người lớn . . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng thầm, đột nhiên, một đạo âm thanh hơi già nua, liền vang lên giữa những tiếng thét to và những tràng vỗ tay.

"Không nghĩ tới vị Tiểu công tử này, tuổi còn trẻ, lại thông minh như thế , đã đoán được những câu đố mà lão phu phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra. Mọi người hiện tại cũng thấy được, đại hội câu đố lần này đây , người đoán ra nhiều nhất chính là vị Tiểu công tử trước mắt này. Cho nên, người đoạt giải đại hội câu đố lần này đây, chính là vị Tiểu công tử này!"

Người đang nói chuyện, chính là một ông lão tuổi quá lục tuần. Nghe ông lão nói, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, lần đại hội đèn đố chữ chính là do ông lão này tổ chức.

Trong lòng đang kinh ngạc , nàng liền thấy mọi người bốn phía, sau khi nghe được lời ông lão nói, lại lần nữa ra sức vỗ tay.

Lại thấy ông lão này, sau khi nói xong những lời thế này lại vỗ vỗ tay. Tức thì có một nam nhân mặc trang phục gia nhân liền nâng một khay phủ vải đỏ đi ra.


Lập tức, ở trong đám người không khỏi bắt đầu ồn ào kích động.

Bởi vì, bên trên cái khay này, đang đặt, chính là mười thỏi bạc trắng bóng.

Mỗi một thỏi bạc đều là mười lượng, nên mười thỏi bạc này tổng cộng là một trăm lượng bạc!

"Vị Tiểu công tử nếu đoán ra nhiều câu đố nhất của lão phu , như vậy, một trăm lượng bạc này chính là lão phu thưởng Tiểu công tử , mong rằng Tiểu công tử cười cười nhận lấy!"


Nghe được lời ông lão nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, trên mặt đều là dáng vẻ không dám tin.

Dù sao, tuy nói nàng biết lần đại hội giải câu đố này, người đoạt giải sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng không nghĩ tới, lại là một trăm lượng bạc trắng bóng a!

Nghĩ đến, nàng hiện tại tuy là Nhất Đẳng Thái Giám, mỗi tháng bổng lộc cũng là một trăm lượng, nhưng bởi vì chuyện lần trước đánh Huyền Lăng Phong làm bị phạt một năm. Cho nên, trên người nàng, ngoại trừ lần trước Huyền Lăng Thương thưởng một trăm lượng bạc ra thì không có khoản nào khác.

Hiện nay, nhìn thấy một trăm lượng bạc trắng bóng này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như của kiếm được từ trên trời rơi xuống. Ngay lập tức, nàng có hơi không phản ứng kịp.

Sửng sốt rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.

"Lão gia gia, cái...này, thật sự là cho ta sao! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu tràn đầy vẻ không dám tin.

Có lẽ là nghe được cách xưng hô của Đồng Nhạc Nhạc đối với chính mình , gương mặt ông lão liền rạng rỡ, tràn đầy hoan hỉ.

Lão vừa vuốt cái cằm nhẵn nhụi, vừa mở miệng cười nói.

"Ha hả, đó là tự nhiên. Lão phu hàng năm đều tổ chức đại hội giải câu đố ở hồ Thái Tử , lại chưa từng có người giống như Tiểu công tử ngươi vậy, giải đúng nhiều như vậy. Tiểu công tử thông ming, thật sự khiến lão phu kính nể a!"

Nghe được ông lão khen không dứt miệng đối với chính mình , Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là xấu hổ.

Dù sao, ở trước mắt bao người, được người như thế tán dương, vẫn là lần đầu tiên đây!

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 163-1: Giải câu đố 2 (1)