Edit : Yumme21
“Sau này, những lúc chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể tự xưng là ta, giống như lần trước, lúc ở trong hang động.”
“Hả?”
Nghe được những gì do Huyền Lăng Phong nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiện lên sửng sốt.
Dù sao, nàng cũng thật sự không ngờ tới, Huyền Lăng Phong lại đột nhiên nói những lời như vậy.
Hơn nữa, lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong lại mang theo cảm giác cực kỳ chua chát, ủ dột, chẳng lẽ là, Huyền Lăng Phong đây là đang ghen?
Nghỉ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại không nghĩ ghen tuông trên mặt của Huyền Lăng Phong liên quan đến tình yêu nam nữ.
Bởi vì, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn xem Huyền Lăng Phong là một đứa trẻ!
Cho nên, khi nghe Huyền Lang Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc cũng không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng cười nói.
“Được, Thập Tam Gia.”
“À, còn nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là Thập Tam Gia nữa, gọi ta là…”
Nói tới đây, Huyền Lăng Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói.
“Ngươi cứ gọi ta là A Phong đi! Hoàng huynh và mẫu phi đều gọi ta như vậy!”
Hơn nữa, chỉ có người đặc biệt gần gũi, mới có thể gọi hắn như vậy.
Trong khi Huyền Lăng Phong đang ngồi hồi tưởng, Đường Yên Nhi đang ngồi một bên, nghe đến những lời nói cuối cùng của Huyền Lăng Phong, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Dù sao, trong ấn tượng của nàng, Huyền Lăng Phong chính là người ỷ vào thân phận của mình mà kiêu ngạo, ương ngạnh, không đem mọi người vào mắt, ăn chơi trác táng.
Không nghĩ đến, hắn đối với tiểu thái giám trước mắt này lại là ngoại lệ…
Nhưng mà, cũng không thể trách hắn được.
Dù sao, tiểu thái giám trước mắt này, thật sự rất đặc biệt…
Từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, có vô số cung nhân hầu hạ hắn, mỗi một cung nhân, người nào đối với hắn lại dám không cung kính chứ?
Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mắt này lại khác.
Hắn tuy là thái giám, cũng không vì vậy mà giống với những cung nhân khác, một mực cung kính, tự biết thân phận mình, càng tỏ ra vẻ bản thân hèn mọn.
Hắn là người thẳng thắn, đối với người khác rất chân thành, hơn nữa trong lòng lại vô cùng lương thiện, giàu tính chính nghĩa, tại lúc lần đầu họ gặp nhau, hắn cũng bất chấp tất cả để cứu mình…
Nghĩ đến đây, Đường Yên Nhi cảm thấy bản thân rất may mắn, gặp được một người bằng hữu đặc biệt như vậy.
Nàng thật sự hy vọng rằng sau này có thể luôn luôn làm bạn cùng vị bằng hữu này…
Đối với tâm tư Đường Như Yên, Đồng Nhạc Nhạc không hề hay biết, giờ phút này, sau khi nàng được Huyền Lăng Phong nói hết, trên mặt nàng đầy sửng sốt.
Cho dù, nàng thừa biết rằng Huyền Lăng Phong đối xử với nàng rất tốt, chỉ là, nàng thật sự không ngờ, Huyền Lăng Phong lạ cho phép mình gọi tên hắn.
Chuyện này thật sự làm cho người khác không khỏi bất ngờ…
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang kinh ngạc trong lòng, Huyền Lăng Phong lại nhìn thấy nàng nhìn hắn không hề chớp mắt, cũng không nói chuyện, trên mặt lúc đầu là buồn bực, lập tức ão não mở miệng hỏi.
“Tại sao ngươi lại nhìn ta? Lời nói của ta có chỗ nào kỳ quái sao? Hơn nữa, ngươi gọi hắn, cũng không phải trực tiếp gọi tên sao?”
Huyền Lăng Phong mở miệng, bởi vì quẫn bách ngượng ngùng, trên mặt không khỏi chuyển sang màu hồng.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong không tự nhiên lại có dáng vẻ quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Đường Yên Nhi một bên nghe vậy, cũng hé làn môi hồng, mở miệng nói.
“Chuyện này sao có thể giống nhau được? Ta xem Tiểu Nhạc Tử như là bằng hữu, cho nên sẽ tự nhiên mà gọi bằng tên! Hơn nữa, sau này Tiểu Nhạc Tử gặp ta cũng không cần hành lễ!”
“Ta và Tiểu Nhạc Tủ cũng có thể như vậy! Đúng không, Tiểu nhạc Tử?”
Nghe được lời nói của Đường Yên Nhi nói, Huyền Lăng Phong lập tức quay đầu nói với Đồng Nhạc Nhạc.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng mang theo hi vọng với vẻ cầu khẩn, dáng vẻ đó, giống như là một chú cún con dễ thương vậy, làm cho người khác rất thương tiếc.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiêu là sửng sốt, chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Phong hiện tại hình như hơi là lạ, hình như là đang rất căng thẳng vậy…
Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc đối với dáng vẻ hiện tại của Huyền Lăng Phong, chỉ cảm giác được, bên người Huyền Lăng Phong vốn dĩ không có bạn bè gì, nên mới trở thành bằng hữu của hắn.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch miệng cười, gật gật đầu với Huyền Lăng Phong.
“Ha ha, đúng vậy, về sau ta sẽ không khách khí nữa, trực tiếp gọi ngươi là A Phong. "
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lập tức hé miệng cười một tiếng,
Dù cho là như vậy, cảm giác được trong mối quan hệ của bọn họ càng được kéo lại gần nhau.
…
Kinh thành cùng hoàng cung còn cách không bao xa, ngồi trên xe ngựa, không đến một canh giờ sẽ tới.
Tuy đã bước vào mùa đông, nhưng trên đường cái kinh thành, vẫn đông người đi lại như trước.
Đưa mắt nhìn một vòng, mọi người đều đổ xô ra đường, xe ngựa như nước, tấp nập không ngừng.
Kinh thành phố lớn, cửa hàng san sát, có trà lâu tửu quán, có phường tơ lụa,… nhiều không kể xiết.
Còn có nhiều quầy hàng rong nhỏ hai bên phố lớn, ông chủ giờ này không ngừng hét to rao bán đối với người qua lại…
Cuộc sống xa hoa, ngựa xe như nước, phồn thịnh hiện ra rõ rệt dưới chân thiên tử…