Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 137-2: Ý muốn bảo hộ (2)

Thật giống như lúc nàng vẫn còn là một con tiểu điêu.

Khi đó đối với Huyền Lăng Thương , nàng là ỷ lại đến chừng nào.

Mỗi lần nàng hài lòng hoặc không vui, đều sẽ làm ổ trong lòng Huyền Lăng Thương, được hắn ấm áp ôm lấy thật tốt, nhưng bây giờ. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn chặt môi dưới, cố nén sự xúc động đi qua.

Ngược lại với sự ẩn nhẫn của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương bên này, nhìn lại hai người trước mắt bình yên vô sự, trái tim vốn đang thít chặt lại rốt cục cũng buông lỏng.

Có trời mới biết, mấy ngày nay đối với hắn mà nói, dài dằng dặc và lo lắng, sợ hãi đến thế nào.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, hai người này sẽ bị gặp bất trắc, trong lòng hắnliền như bị người khác cầm một cây đao cùn , mà hung hăng cắt.

Bây giờ, rốt cục thấy được hai người này đã bình yên vô sự, Huyền Lăng Thương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Vươn cánh tay ra, ôm lấy gắt gao Huyền Lăng Phong mặt mày kích động vào ngực, cảm giác được sự ấm áp của đối phương, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tảng đá lớn một mực đè trong lòng mình rốt cục cũng rơi xuống.

Đây là đệ đệ truột thịt của hắn, cho dù bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, cũng luôn gây họa, nhưng máu mủ tình thâm, hắn rất quan tâm tới người thân.

Lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thở dài, Đồng Nhạc Nhạc bên này, khi nhìn Huyền Lăng Thương, dáng vẻ giờ này đang ôm Huyền Lăng Phong gắt gao, trong lòng không khỏi xuất hiện một cơn hâm mộ lộ rõ.

Có người thân, cảm giác thật tốt!

Hiện tại nàng thật sự rất hâm mộ Huyền Lăng Phong. Bởi vì, hắn có một người thân, một ca ca đối với hắn tốt như vậy.

Mà nàng, bây giờ cũng không có ai cả . . .

Cho dù hiện tại ,nàng muốn cỡ nào mà liều lĩnh tiến lên, bổ nhào vào trong lòng Huyền Lăng Thương., giống như lúc ban đầu nàng còn là một tiểu điêu nhi, liều lĩnh làm nũng, ỷ lại đối với Huyền Lăng Thương. . .

Chỉ tiếc, nàng bây giờ, đã không bao giờ ... còn là tiểu điêu nhi nữa .



Quan hệ của bọn họ, cũng nữa không thể quay về thân mậtnhư trước kia. . .

Nghĩ tới đây, cánh mũi Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cay cay.

Nhưng mà, ngay trong lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cực kì chua xót, đã không biết rằng, tâm tư bây giờ của nàng, đang biểu hiện vô cùng sâu sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia của nàng.

Huyền Lăng Thương quay đầu, ánh mắt thâm thúy kia, không khỏi nhẹ nhàng nhìn vào tiểu thái giám nhỏ nhắn đang đứng ở trước mặt mình.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, trong ánh lửa chiếu rọi xuống, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn lại hiện ra.


Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, một đôi mắt long lanh kia, lại chứa được hai hồ nước mắt trong suốt long lanh.

Chỉ thấy nước mắt kia, ở bên trong khóe mắt nàng không ngừng đảo qua đảo lại, dưới ánh lửa chiếu rọi, chợt lóe nhấp nháy. Vào giờ khắc này, thoạt nhìn, tội nghiệp đau khổ như vậy, làm cho người khác nhìn thấy, không nhịn được trong lòng sinh ra sự thương tiếc. . .

Nhìn lại cả người tiểu thái giám, đã sớm rách tơi tả, vô cùng xộc xệch.

Một đầu tóc dài đen nhánh, bây giờ chỉ là tùy ý buộc thành đuôi ngựa ở trên đỉnh đầu.

Có thể nhìn ra, mấy ngày qua, hai người này bọn họ, cũng không phải là quá tốt. . .

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái.

Kỳ thật mấy ngày nay, từ lúc bọn họ mất tích, thứ Huyền Lăng Thương nghĩ nhiều nhất, ngoại trừ thân đệ đệ thân sinh, thì chính là tiểu thái giám trước mặt này. . .

Mỗi lần nghĩ đến, sau này sẽ không thấy lại được tiểu thái giám kia, trong lòng của hắn đều luôn hiện lên một cảm giác khó chịu.

Thật giống như, có người đang dùng tay, hung hăng cấu tâm hắn.

Mỗi lúc đó, trong lòng Huyền Lăng Thương đều cùng nghi hoặc và buồn bực.


Dù sao, đây vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn lại quan tâm như thế với một tiểu thái giám. . .

Hơn nữa, hắn không phải mới cùng tiểu thái giám này quen biết một thời gian ngắn sao! ?

Nhưng, không biết tại sao, rất nhiều lúc, nhìn tiểu thái giám này, hắn lại có một loại ảo giác.

Hình như, bọn họ đã quen biết thật lâu rồi. . .

Có lẽ, là đôi mắt long lanh này.

Giống như , cái tiểu điêu nhi nào đó mà hắn sủng ái. . .

Nếu bây giờ, đổi lại nếu là con tiểu điêu nhi kia, hắn khẳng định sẽ không để ý mà ôm nó, an ủi nó thật tốt. . .

Tiểu điêu nhi. . .

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương còn không đợi suy nghĩ nhiều đến cái khác, cánh tay đã duỗi ra, liền đem Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thương cảm đứng ở trước mặt hắn, mà ôm vào trong lòng. . .

Đối với hành động bất ngờ của Huyền Lăng Thương, mọi người bốn phía đều sợ ngây người.


Dù sao, ở trong mắt mọi người, Đồng Nhạc Nhạc chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ thôi.

Nhưng tiểu thái giám này, lại nhiều lần khiến cho ...đế vương lạnh lùng ít nói này phá lệ.

Lần đầu tiên khâm điểm một cái tiểu thái giám làm thái giám bên mình, lần đầu tiên, kéo một tiểu thái giám ôm ghì vào trong lòng. . .

Đối với chuyện này, tất cả mọi người sợ ngây người.

Kỳ thật, không chỉ tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng đâu phải không kinh hoảng! ?


Mới vừa rồi, nàng đang lúc trong lòng thật thảm thương, còn muốn khóc lên. Nhưng mà, nàng vẫn cố nén nước mắt nơi vành mắt của mình, định khẽ cắn môi, nhẫn nhịn chờ qua đi .

Nhưng một khắc sau, đế vương trẻ tuổi này, lại một tay ôm lấy nàng vào lòng. . .

Cảm giác được cánh tay ở trên vai, đầy mạnh mẽ sức lực như vậy, còn có chóp mũi đều ngửi thấy được, có một mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt thuộc về trên người nam nhân, ngửi dễ chịu như vậy. . .

Còn có trong lòng nam nhân, cảm giác ấm áp rộng rãi kia, từng thứ, đều làm cho người khác ỷ lại như thế. . .

Thật sự rất nhớ, rất nhớ đã được nam nhân ôm vào trong ngực thật thích, được sủng ái. . .

Nghĩ tới đây, trong mũi Đồng Nhạc Nhạc cay cay, nước mắt một mực kiềm chế, rốt cục không nhịn được tuôn rơi.

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, Đồng Nhạc Nhạc bây giờ cái gì cũng đều không quản được, oa một tiếng, liền ào ào khóc lớn lên.

Đồng Nhạc Nhạc khóc thê thảm như thế, giống như một tiểu hài tử bị nhận hết vô số uất ức, tiếng khóc thê thảm kia, gần như làm cho người nghe rơi lệ.

Nghe vậy, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lại xẹt qua vài phần đau lòng và thương tiếc mà chính mình cũng không nhận ra. . .

Chỉ là giờ khắc này, Huyền Lăng Thương cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng, đưa tay từ từ vuốt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, một lần, lại một lần. . .

. . .

Hôm sau, lúc Đồng Nhạc Nhạc yếu ớt hết sức tỉnh dậy, mở mắt ra. Khi nhìn thấy doanh trướng xa lạ này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngây ra, trong lúc nhất thời vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Mắt đẹp nhẹ nhàng chuyển động, nhìn thấy doanh trướng này không lớn không nhỏ, chỉ đơn giản cái bàn, cái ghế, trên mặt đất được trải một tấm thảm màu đỏ, mép giường đang đặt một cái bình phong đơn giản, phía dưới bình phong là một cái bồn tắm nho nhỏ. . .

Đây, đây là doanh trướng mà nàng ở lúc trước . . .

Nhưng, tối hôm qua rốt cuộc nàng trở về khi nào! ?

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 137-2: Ý muốn bảo hộ (2)