Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 128-1: Họa vô đơn chí (1)

Edit : Canh Hoa Anh Dao

Mà thứ mặc trên người của hắn , không thể nói là y phục.

Hai cái ống tay áo, sớm đã không thấy tăm hơi, giống như áo may ô thời hiện đại.

Trên người bẩn thỉu, dính đầy bùn đất và lá khô, nào nhìn ra khuôn mặt lúc đầu !?

Một chân, thiếu đi một chiếc giày, lộ ra một đầu ngón chân.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong hiện tại chật vật lôi thôi như thế, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được cười ha ha.

Giờ phút này nếu Đồng Nhạc Nhạc cầm camera trên tay, nàng khẳng định không nói hai lời liền chụp hình Huyền Lăng Phong hiện tại.

Trời ạ!

Coi như lần trước Huyền Lăng Phong bị mực nước dính đầy người, cũng không chật vật như hiện tại thật là kinh điển buồn cười a!

Càng nhìn, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy buồn cười.

Hơn nữa, nàng cười, lại không thể dừng lại được.

Bụng đau, chảy cả nước mắt, hai quai hàm cũng cười đến phát đau, mà Đồng Nhạc Nhạc vẫn ôm bụng đứng đó cười đến rung hết cả người.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cười vô tâm vô phế, giờ phút này, Huyền Lăng Phong quả thực ngay cả tâm giết người cũng có!

Dù sao, cái hắn ghét nhất, là nụ cười vô tâm vô phế này của tiểu thái giám trước mắt.

Mà chính mình lúc này sợ là vô cùng chật vật.

Chính mình lúc này vô cùng chật vật, bị người mình vô cùng ghét thấy được, trong lòng Huyền Lăng Phong vừa tức giận, căm phẫn, lại vừa quẫn bách.

Đặc biệt, khi thấy tiểu thái giám trước mắt, sau khi nhìn thấy hắn, vẫn còn vô tâm vô phế cười, một điểm ý tứ đỡ hắn lên cũng không có. Nếu không phải Huyền Lăng Phong hắn toàn thân trên dưới đau quá chừng, ngay cả động một đầu ngón tay đều không được, thì hắn đã sớm nhảy dựng lên giết người diệt khẩu.

Càng muốn, Huyền Lăng Phong càng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất như hai lưỡi đao sắc bén.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Đồng Nhạc Nhạc hiện tại, đã chết không thiếu vạn lần!



Trong lòng phẫn nộ không thôi, Huyền Lăng Phong mở miệng, lời nói cơ hồ là rít từ trong kẽ miệng.

"Ngươi cái tên nô tài chết tiệt này, ngươi cười đủ chưa !?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, lại thấy trên gương mặt bẩn thỉu của Huyền Lăng Phong, là ánh mắt tóe lửa vì giận dữ, tầm mắt thẳng tắp bắn về phía mình, phảng phất như muốn xuyên hai ba cái lỗ trên người mình.

Ánh mắt phẫn nộ như vậy, nếu như bình thường, khẳng định vô cùng có lực sát thương.

Tuy nhiên hiện tại, Huyền Lăng Phong chật vật, giờ phút này bộ dáng phẫn nộ lườm nguýt như vậy, càng khiến người ta tức cười.

Phảng phất như một con chim phẫn nộ, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cười càng lớn.

"Ha ha ha ha... Không được, Thập Tam Gia, bộ dáng của ngươi thật sự mắc cười quá đi, ôi, không được, nô tài đau bụng quá, ha ha..."


Đồng Nhạc Nhạc vừa ôm bụng cười ha ha, vừa vuốt nước mắt chảy ra, miệng cơ hồ đều mở lớn.

Nhìn mình hiện tại toàn thân chật vật lãi bị Đồng Nhạc Nhạc chê cười, Huyền Lăng Phong quả thực là tức nổ ruột.

Đôi môi mở ra, giống như một con sư tử phẫn nộ, mở miệng liền bị lâm vào trạng thái kích động khác thường mà bắt đầu gầm rú.

"Ngươi cái tên nô tài chết tiệt này, còn cười, Bổn vương sẽ giết ngươi!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng biết hắn thật sự là bị chọc tức.

Nhưng mà cũng không trách hắn!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong người này, vô cùng sĩ diện.

Hơn nữa, người hắn vô cùng ghét là nàng, hiện tại, bộ dáng mình vô cùng chật vật bị chính người mình vô cùng ghét nhìn thấy, như thế nào lại không thẹn quá hoá giận !?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền cố nhịn xuống xúc động muốn cười, bằng không, Huyền Lăng Phong khẳng định sẽ phẫn nộ mà chết.

Quan trọng nhất là, nàng không còn sức lực lại cười tiếp.

Trong lòng nghĩ thế, sau khi Đồng Nhạc Nhạc điều chỉnh tâm tình thật tốt ,cuối cùng mới mở miệng nói.

"Được rồi, Thập Tam Gia, ngài không nên tức giận nữa rồi, nô tài không cười là được."


Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng mặc dù nói như thế, chỉ là đôi mắt cười cười kia của nàng, lại tiết lộ lòng của nàng nghĩ.

Có điều, thấy Đồng Nhạc Nhạc dẫu sao cũng che giấu một chút, Huyền Lăng Phong cũng lười so đo cùng nàng.

Mà điểm quan trọng nhất là, hắn hiện tại toàn thân đau nhức, hơn nữa bởi vì ngâm ở trong nước thời gian quá dài, hiện tại hắn thấy bị lạnh, lại vừa mệt vừa đói.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong đầu tiên là hung hăng trợn mắt nhìn trừng Đồng Nhạc Nhạc, mới tức giận mở miệng nói.

"Đỡ Bổn vương lên !"

Thấy Huyền Lăng Phong ở dạng nhếch nhác thế này, vẫn còn tỏ rõ uy thế Vương gia, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói sao.

Nhưng rồi, nàng vẫn nén cơn nóng đi tới, đỡ Huyền Lăng Phong nằm trên mặt đất giống như con cá chết lên.

Dù sao, chỗ Huyền Lăng Phong nằm rất ướt át. Nếu lại nằm tiếp, chẳng may ngã bệnh thì làm hại nàng phải phí sức chiếu cố hắn đây!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền sử dụng hết sức lực, đỡ Huyền Lăng Phong lên.

Chỉ là, cái tên Huyền Lăng Phong cũng không biết là ăn cái gì lớn lên, lại nặng như vậy.

Sau khi thật vất vả đỡ được Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất lên, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm thở như trâu, mệt đến chỉ còn thiếu nước gục xuống.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày cố hết sức, trên mặt Huyền Lăng Phong không khỏi xẹt qua vài phần đắc ý.

Chỉ là sau một khắc, khi hắc mâu của Huyền Lăng Phong nhìn bốn phía chung quanh một phen, gương mặt thanh tú không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, tràn đầy ảo não lo lắng.


"Nơi này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong hỏi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng nhìn quanh bốn phía một lượt.

Chỉ thấy nơi này, hẳn là đoạn cuối của thác nước.

Bốn phía không có người ở nào, trừ cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời ở ngoài, thì là núi cao liên miên.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày, trên mặt mang vài phần bất an nặng trĩu.


Dù sao, trong núi sâu, rất nguy hiểm. Bởi vì, khi bọn họ không biết rõ tình huống, bất kì lúc nào cũng sẽ nhảy ra độc xà mãnh thú linh tinh các loại.

Lấy hai người bọn họ một người gầy yếu một người đang bị thương, đến lúc đó, nếu gặp phải độc xà mãnh thú gì đó, chỉ có một con đường chết.

Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc nhìn một chút sắc trời hiện tại, đã là chiều muộn rồi. Nếu để trời tối đen, bọn họ cũng không biết ngủ ở đâu!

Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng nặng nề.

Có lẽ, Huyền Lăng Phong cũng nghĩ vậy, trên gương mặt bẩn thỉu kia, cũng mang vẻ nặng nề bất an.

Dù sao, hắn từ nhỏ ngồi mát ăn bát vàng, chưa từng trải qua tình cảnh như vậy !?

Năm nay hắn mới mười tám, nếu như ở chỗ này bị độc xà mãnh thú ăn sống nuốt tươi, uổng phí một đời anh danh của hắn!

Liền trong lúc Huyền Lăng Phong nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên, dường như phát hiện ra cái gì, đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Thập Tam Gia ngài mau nhìn, phía trước hình như có một cái hang động!"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong lập tức nhìn theo hướng ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ.

Chỉ thấy, cách bọn họ không xa, thật sự có một cái hang động.

Chỉ là bởi vì ngoài hang động có nhiều bụi cỏ che khuất, vừa rồi bọn họ mới không phát hiện.

Giờ phút này, nhìn thấy hang núi, trên mặt Huyền Lăng Phong cũng có vài phần kích động.

Dù sao, ở... nơi... không có người ở, có một chỗ đặt chân đã là rất tốt.

So với buổi tối phải ngủ ngoài trời thì tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng thúc giục.

"Nhanh lên một chút, đỡ Bổn vương tới đó!"

Hiện tại hắn toàn thân đau nhức, hơn nữa vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ngã xuống một chỗ thật tốt để nghỉ ngơi.

Nghe được lời Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều mặt, chỉ là sử dụng hết sức lực đi đến hang động trước mặt cách đó không xa.

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Chương 128-1: Họa vô đơn chí (1)