Nghĩ tới đây, An Y Na như là nhớ đến cái gì đó, lập tức xoay người, tiếp nhận hộp đựng thức ăn trên tay cung nữ đứng ở sau lưng, vẻ mặt liền e ấp ngượng ngùng, nói với Huyền Lăng Thương.
"Hoàng thượng, An Y Na hôm nay làm điểm tâm, ngọt mà không ngấy, ăn vô cùng tốt, hoàng thượng nếm thử đi !?"
An Y Na mở miệng, thanh âm thánh thót nhu mì kín đáo, lại mang theo vài phần nhõng nhẽo, nếu là nam tử tầm thường căn bản khó có thể chống cự.
Không thể không nói, hiện nay An Y Na trên người dính đầy mực đen, trông thật nhếch nhác, chỉ là gương mặt trang điểm quá tỉ mỉ, thoạt nhìn vẫn là vô cùng mê người.
Nhưng mà hiện tại, trong lúc An Y Na không ngừng nịnh nọt, Huyền Lăng Thương cũng đã thu hồi ánh mắt. Hắn đưa mắt trông về phía xa, môi mỏng hé mở, không chút khách khí mở miệng nói rằng.
"Trẫm không ăn đồ ngọt!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng nói không che giấu cự tuyệt.
Nghe vậy, An Y Na vốn ôn nhu mềm mại, trên mặt tiếu ý nhất thời cứng đờ.
Trái ngược với khuôn mặt cứng ngắc của An Y Na, Đồng Nhạc Nhạc trốn ở phía sau hòn non bộ nghe được lời này, gương mặt không khỏi sửng sốt.
Huyền Lăng Thương không ăn đồ ngọt!? Đây là gạt người chứ!? Lần trước nàng làm điểm tâm đúng là đồ ngọt, hắn cũng ăn mà!?
Có lẽ Huyền Lăng Thương thật là không thích An Y Na, mới nói như thế!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ không ngớt, trong lòng dường như phảng phất tưới mật, cả người đều vô cùng ngọt ngào.
Trên mặt, càng hiện rõ vẻ đầy ngọt ngào hạnh phúc ngay cả chính mình cũng không biết.
Đối lập với Đồng Nhạc Nhạc cực kỳ ngọt ngào vui vẻ, bên này An Y Na nghe Huyền Lăng Thương nói lời này, hé mở làn môi hồng, không muốn buông tha.
"Nhưng màhoàng thượng..."
"Trẫm nói lui ra!"
Lúc này đây, trong giọng nói Huyền Lăng Thương rõ ràng có không kiên nhẫn được.
Nét uy nghiêm ở trong giọng nói, làm cho lòng người hoảng sợ!
Nghe vậy, trong lòng An Y Na run lên.
Lại nhìn thấy nam tử trước mắt sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt trông về phía xa, cũng không buồn liếc mắt một cái trên người mình.
Thấy vậy, tự ái của An Y Na bị thương.
Gắt gao cắn môi dưới, An Y Na vẻ mặt hàm chứa ủy khuất, không cam lòng cũng đành chịu.
"Vâng, hòang thượng, An Y Na lui xuống trước."
Nói xong lời này, An Y Na liếc mắt nhìn thắm thiết hơn một chút nam tử trước mặt , mới chậm rãi xoay người rời đi.
Nhìn thấy An Y Na vẻ mặt uể oải tâm tình nguội lạnh xoay bóng lưng rời đi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại thoải mái dễ chịu.
Đối với Huyền Lăng Thương chướng mắt với chuyện tình của An Y Na, trong bụng Đồng Nhạc Nhạc vui mừng không thôi.
Nhưng mà, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc vui sướng hài lòng, đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp khàn khàn bên ngoài truyền tới.
"Mọi người đều đi hết sạch, ngươi còn không ra sao?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mình một cái.
Trời!
Huyền Lăng Thương là nói người nào?
Chẳng lẽ là hắn đã sớm nhận ra được nàng trốn ở sau hòn giả sơn sao?
Không!
Làm sao có thể? Nàng một mực trốn ở bên trong, Huyền Lăng Thương làm thế nào thấy được nàng trốn ở phiá sau núi giả đây?
Có thể, Huyền Lăng Thương nói, không phải nàng.
Trong lòng tự an ủi như thế, nhưng mà, sau một khắc, nghe Huyền lăng Thương nói lời kế tiếp, Đồng Nhạc Nhạc cũng không tìm được cái cớ khác, bởi vì...
"Nếu ngươi tiếp tục trốn ở sau núi giả, vậy cả đời cũng không cần ra đâu!"
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, trong lòng không khỏi âm thầm cắn đầu lưỡi, vẻ mặt ảo não bất đắc dĩ.
Nghĩ không ra, Huyền Lăng Thương nói, thật là nàng!
Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc nhạc thấy hành tung bại lộ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, xám xịt từ sau núi giả đi tới.
"Hoàng thượng..."
Trong lòng biết rõ mình làm chuyện trái với lương tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, chính mình cả trong lẫn ngoài đều bị nam tử này nhìn thấu.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cúi rũ đầu nhỏ, đôi mắt cụp lại, không dám liếc mắt nhìn nam tử trước mắt.
Trái ngược vẻ mặt chột dạ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng quét mắt tiểu thái giám từ sau núi giả đi tới.
Chỉ thấy tiểu thái giám này, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, đầu cúi thấp, hai tay đặt ở trước người, bởi vì căng thẳng mà không ngừng xoắn xít cùng một chỗ,chỉ còn thiếu nước không có vặn thành bánh quai chèo, người đang hiện ra ý tứ khẩn trương.
Còn có khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp , tuy rằng cúi đầu xuống lại luôn luôn nhịn không được len lén nhìn về phía hắn bên mà trông chờ.
Dáng vẻ căng thẳng chột dạ kia, phảng phất một đứa bé làm sai làm hỏng, dường như sợ hãi bị trừng phạt.
Vóc dáng bé nhỏ, vừa khả ái, vừa đáng thương.
Thấy vậy, trong con ngươi Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua nụ cười thấp thoáng mà chính mình cũng không nhận thấy.
"Nói đi, chuyện vừa rồi với ngươi có liên quan, đúng không?"
Nam tử mở miệng, tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại phi thường khẳng định.
Trong lòng biết Huyền Lăng Thương liệu sự như thần, không có chuyện gì qua được mắt hắn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám giấu diếm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, thưa dạ nói rằng.
"Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy. Chỉ là, việc này mặc dù có liên quan tới nô tài, nhưng cũng không phải do nô tài khỏi đầu chuyện này."
Nói đến đây, Đồng Nhạc Nhạc vội vã giải thích, dù sao, nói như thế nào, Huyền Lăng Phong cũng là thân đệ của Huyền Lăng Thương.
Nàng hiện tại bất quá chỉ là một tiểu thái giám bé nhỏ không đáng kể, nếu Huyền Lăng Thương tức giận, đánh bằng roi là việc nhỏ, nếu Huyền Lăng thương hiểu lầm cái gì, trục xuất nàng khỏi hoàng cung thì nên làm cái gì bây giờ?
Phải biết rằng, nàng mạo hiểm với tội lớn mất đầu, cũng không phải do muốn lưu lại ở bên người Huyền Lăng Thương sao?
Nếu thật sự trục xuất nàng khỏi hoàng cung, vậy so với chết càng thêm khó chịu.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của Huyền Lăng Thương, càng khẩn trương, lo lắng.
Trái ngược với vẻ mặt lo lắng bất an của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương cúi đầu. Khi nhìn vào đôi mắt mờ mịt của tiểu thái giám ở trước mặt, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái.
Chỉ thấy tiểu thái giám trước người, dường như phảng phất phi thường bất an, hai gò má trắng bệch, hàng mi cau lại vẫn không che giấu nổi bất an sầu lo.
Đôi mắt đang nhìn về phía mình, càng cấp tốc xuất hiện một vẻ mờ mịt, chỉ thấy lúc này, bóng tối đã hạ dần xuống.
Trăng nhô lên cao giữa bầu trời, sao như toản, từng điểm từng điểm, đem cả phía chân trời kiểm kê mê người như thế.
Ánh trăng sáng tỏ, nhu hòa chiếu xuống, đem tiểu thái giám bao phủ toàn bộ.
Chỉ thấy đôi mắtmờ mịt kia của tiểu thái giám , dường như lúc này phảng phất hòa tan vào ánh trăng, chợt lóe chợt lóe, đáng thương bất tận.
Giống như một con tiểu điêu sợ bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng tội nghiệp đau khổ.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng bỗng nhói lên một cái không sao diễn tả nổi , trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ tiểu điêu lông xù khả ái kia.
Trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Là trùng hợp hay là cái gì?
Vì sao tiểu thái giám này cho hắn cảm giác, tương tự như con chồn nhỏ đã mất tích của hắn?
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp đau khổ của tiểu thái giám này, rốt cuộc vẫn khiến hắn không tự chủ được nghĩ đến con chồn nhỏ khả ái kia.
Lẽ nào, bởi vì hắn quá mức nhớ con chồn nhỏ sao?
Huyền Lăng Thương trong lòng nghi ngờ, cũng không nhịn nổi phải thấy vẻ mặt nhận hết ủy khuất đáng thương của tiểu thái giám .
Lập tức, môi mỏng hé mở, mở miệng nói rằng.
"Vậy ngươi nói một chút xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy, tỏ ý cho nàng cơ hội giải thích chuyện này.
Tự nhiên, sợ Huyền Lăng Thương trách phạt, Đồng Nhạc Nhạc chủ động xóa sạch không nói chuyện Huyền Lăng Phong xây dựng cạm bẫy , bằng không, trêu đùa Vương gia, tội danh không nhỏ a!
Nghe Đồng Nhạc Nhạc giải thích, Huyền Lăng Thương chỉ là trầm mặc.
Một đôi huyết mâu động lòng người kia, chỉ là nhẹ nhàng quét mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không nói một lời.
Thấy Huyền Lăng Thương chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng nặng trĩu.