Nghe nói, sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong . Bên trong hoàng cung, dần dần bắt đầu giăng đèn kết hoa .
Tuy nói Huyền Lăng Phong đã có phủ đệ riêng của chính mình , nhưng mà, sinh nhật hàng năm , hắn vẫn sẽ tổ chức ở bên trong hoàng cung . Năm nay, cũng không ngoại lệ!
Làm thái giámthấp kém mới tiến cung có địa vị tận dưới cùng, đối mặt ngày hội quan trọng như vậy , khẳng định là những kẻ vội vàng tất bật nhất!
Cho nên gần đây, những thái giám thấp kém mới tiến cung như Đồng Nhạc Nhạc bọn họ , mỗi ngày vội vàng đến hận ngày đó cha mẹ mình không thể sinh ra thêm cho mình nhiều hơn mấy cái tay mấy cái chân.
Thật giống như hiện tại!
Nghe nói, ngày mai là sinh nhật của Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong . Lần sinh nhật này sẽ tổ chức tại cung Vạn Phong!
Bên trong cung Vạn Phong, vốn có diện tích cực rộng , phía trước còn một hồ nước thật lớn. Bốn phía, càng có rất nhiều cây phong vây quanh .
Cho dù hiện nay khí trời nóng bức, bên trong cung Vạn Phong vẫn vô cùng mát mẻ, đúng là một nơi tránh nóng rất tốt !
Nghe nói, cung Vạn Phong này, là lúc Huyền Lăng Phong mới ra đời , Tiên Đế đã xây cho hắn . Có thể nghĩ, Tiên Đế là sủng ái đứa con trai này cỡ nào! Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Chỉ là, lại làm đám người Đồng Nhạc Nhạc mệt muốn chết .
Dù sao, bên trong cung Vạn Phong , cây phong không ít. Đưa mắt nhìn khắp một vòng, hiện ra trước mắt hoàn toàn đỏ ối!
Đã là đầu thu, tán lá trên cây phong đúng là đang lúc đỏ như lửa .
Gió mát hiu hiu, thổi tán lá phong rung rinh không ngừng. Chúng cọ lẫn vào nhau , hơn nữa phát ra tiếng kêu rì rào, làm cho người ta có cảm giác thư thái đón gió! Trông rất đẹp mắt!
Những chiếc lá phong màu đỏ to bằng bàn tay lượn lờ theo gió , nhẹ nhàng xoay tròn hạ xuống ở trong gió , phảng phất như những nàng vũ nữ mặc hồng y, đang nhảy những vũ điệu động lòng người nhất . . .
Không thể không nói, cảnh sắc cung Vạn Phong thật đẹp!
Chỉ là, những điều này chỉ đúng đối với những ai không phải làm việc mà thôi .
Còn đối với những tiểu thái giám như Đồng Nhạc Nhạc bọn họ , cũng là mệt đến chết đi được!
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc đang cầm một cái chổi, không ngừng quét những chiếc lá cây không ngừng bay xuống. Nàng mệt đến nỗi cái lưng quả thực đều không thẳng nổi.Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Một bên Tiểu Quế Tử, chính là cũng giống như những người khác, cực kì bận rộn, cũng là mệt đến mồ hôi đầy người .
Công việc như vậy , phải làm liên tục suốt từ sáng sớm cho đến lúc mặt trời lặn thì tất cả công việc rốt cục mới làm xong.
Nhìn thấy bên trong cung Vạn Thọ, giăng đèn kết hoa, những mảnh đất trống xung quanh hàng cây phong, được bầy kín không ít bàn ghế .
Ở giữa bãi đất trống có đắp một cái võ đài, là để cho tiện dùng trong buổi biểu diễn ngày mai.
Nhìn thấy thành quả của một ngày bận rộn , tất cả mọi người thở phào một hơi.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ. Nàng vừa thở hổn hển từng hơi từng hơi, vừa đưa tay xoa xoa mồ hôi lấm tấm trên trán .
"Thật là mệt chết đi được, bận rộn suốt cả ngày, bụng ta thật đói!"
"Đúng vậy, bụng ta cũng đói a! Đợi đến bữa tối , ta nhất định phải ăn năm bát cơm lớn!"
Nghe thấy Tiểu Quế Tử nói những lời này, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được phì cười một tiếng, bắt đầu cười ha ha.
"Ha ha, Tiểu Quế Tử nhà ngươi này, gần đây số bát cơm ăn càng ngày càng nhiều . Ngươi nhìn một cái trên người của ngươi có bao nhiêu mỡ, có đúng là nên giảm béo không ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đưa tay véo véo lớp mỡ nần nẫn trên người Tiểu Quế Tử, mở miệng giễu cợt. Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Tiểu Quế Tử nghe vậy, chỉ là đưa tay gãi gáy, cười một cách xấu hổ.
"May là bán mình vào cung, mỗi ngày không cần lo ăn mặc. Nếu như hồi đó bán mình đến nhà giàu khác, ta có thể mỗi ngày đều ăn không đủ no đây!"
Tiểu Quế Tử chính là người bằng lòng với số mệnh , rõ ràng đã cảm thấy phi thường mỹ mãn đối với tình trạng hiện tại .
Đối với người dễ dàng thấy đầy đủ như Tiểu Quế Tử vậy , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc là hâm mộ.
Dù sao, người dễ dàng thấy đầy đủ mới dễ dàng cảm thấy sung sướng , không phải sao! ? Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Bố công công cách đó không xa , sau khi nhìn thấy Tiểu Quế Tử , lập tức ngoắc tay ra hiệu cho hắn chạy đến, có thể còn có chuyện gì đó còn chưa làm xong.
Tiểu Quế Tử được lệnh , lập tức vội vã chạy tới đó.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền tính toán thu thập một lượt đám chổi để liền có thể về ăn cơm chiều.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, đột nhiên, từ cửa cung Vạn Thọ có hai bóng dáng cao to đi vào .
Chỉ thấy, nam nhân đi ở phía trước , mặc trên người một chiếc long bào màu vàng sáng, lưng thắt Kim Yêu Đái, đầu đội kim mào, mặt mũi lạnh lùng.
Giờ phút này, dáng đi của nam nhân quả nhiên là một tư thế như rồng như phượng, uy nghiêm vô hạn.
Mà thiếu niên đi ở bên cạnh nam nhân , chính là mặc trên người một chiếc cẩm bào màu tím nhạt, ở ống tay áo và cổ áo , dùng kim tuyến thêu đầy nhiều đóa Tường Vân. Gió mát hiu hiu, thổi ống tay áo của thiếu niên đong đưa, mái tóc đen tung bay, khiến cho thiếu niên nhìn qua liền có vẻ mặt sáng láng, rất phong lưu!
Hai người vô cùng hào hoa như thế , mỗi người mỗi vẻ , không phải ai khác, mà đúng là đương kim hoàng thượng Huyền Lăng Thương, và đương kim Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong!Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Nhìn thấy hai người này đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, trái tim Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên căng thẳng , chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.
Trong lòng ngạc nhiên , ánh mắt sau khi rơi trên người Huyền Lăng Thương , liền lại cũng không cách nào dời đôi mắt đi .
Là hắn!
Huyền Lăng Thương!
Hắn đã đến đây !
Sau khi từ biệt đêm đó ở bên hồ , nàng liền không còn dịp nhìn thấy hắn.
Vốn tưởng rằng, lần gặp lại Huyền Lăng Thương tiếp theo khẳng định sẽ còn phải rất rất lâu, không nghĩ tới, hiện nay Huyền Lăng Thương lại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Sau khi thấy Huyền Lăng Thương xuất hiện, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm can mình, bỗng nhiên bắt đầu gia tốc .Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn
Nỗi nhớ đối với hắn , càng là cảm thấy sâu sắc.
Đặc biệt, nhìn thấy nam nhân trước mắt, càng đi càng gần về hướng tới nàng . Gần lắm, chỉ cách nàng có mười bước chân . . .
Cho đến lúc, bên tai đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh một mực cung kính, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thập Tam vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Cùng với mọi người cùng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc lập tức theo bản năng quỳ trên mặt đất. Cũng như những người khác, nàng cúi đầu xuống, mở miệng la lên.
"Ừ, hãy bình thân!"
Bên tai truyền đến, là âm thanh quen thuộc mà trầm thấp dễ nghe của nam nhân kia , khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật thót một cái.
Bởi vì âm thanh của nam nhân, không ngờ lại gần mình như vậy !
Gần đến nỗi, phảng phất như đang đứng ngay trước mặt nàng . . .