Nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Quế Tử có vài phần buồn bã không thích hợp với hắn ,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng không vui.
Không muốn Tiểu Quế Tử tiếp tục buồn, nàng không thể làm gì khác hơn là động viên tinh thần cho Tiểu Quế Tử.
"Được rồi, chúng ta không chỉ nói những lời này. Ta đã cọ thùng phân cả một ngày rồi, đến bây giờ còn chưa ăn cơm nữa. Chúng ta trước hết đi ăn cơm thôi”.
Nhắc đến ăn uống, bụng Đồng Nhạc Nhạc lập tức phối hợp kêu lên vài tiếng.
Nhạc Nhạc nghĩ, mặc dù làm lụng cả ngày, thế nhưng chỉ cần để cho nàng ăn no, tính ra cũng không mệt nhọc gì!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức xoay người, đi về hướng phòng ăn .
Không ngờ, Tiểu Quế Tử sau khi nghe được lời này của nàng chỉ là đứng ở đó mà không có đi theo. Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.
"Tiểu Quế Tử, ngươi làm sao vậy! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Tiểu Quế Tử, mặc dù trong lòng không muốn đả kích nàng, nhưng mà có lẽ nếu không nói thì cũng không được.
"Tiểu Nhạc Tử, chẳng lẽ ngươi quên ! ? Quy củ trong cung có quy định về thời gian ăn cơm, nếu qua giờ chiều không ăn cơm, thì thức ăn cũng hết rồi, không có giữ lại đâu."
"A! ? Cái gì! ? Nói như vậy, ta,... ta không phải không có đồ ăn sao! ?"
Nghe được lời này của Tiểu Quế Tử, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn cực to, mặt mày bi thảm kêu to lên.
Phải biết rằng, nàng cái gì khổ đều có thể chịu được, chính là không thể chịu đói a.
Coi như trước kia chính mình là cô nhi, tại khoảng thời gian khổ cực nhất đều cũng không có đói bụng như lúc này. Nàng không nghĩ tới hiện tại nàng lại ở đây chịu đói, trời ạ! Ông trời như thế nào thật tàn nhẫn hành hạ nàng.
Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng kêu khóc, Tiểu Quế Tử thấy nàng cả ngày làm việc, người lung lay sắp ngã, mặt mày bi thảm. Sau một khắc, hắn như nghĩ đến cái gì con ngươi lóe sáng, vội vàng móc ra một túi vải nhỏ từ trong ngực. Ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện một cái bánh bao thịt, thơm phức, hắn chìa ra trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.
"Ặc, đây là! ?"
"Đây là mới vừa rồi ở bữa cơm chiều ta lén giữ lại, ta biết người khẳng định làm việc cả ngày không có gì ăn, liền giấu đi để dành cho ngươi”
Nghe được lời này của Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi của mình hơi cay cay.
Nàng nếu như không biết quy củ cũng tốt, nhưng mà trong lòng nàng hiểu rõ. Đối với nô tài trong cung không khắt khe về ăn uống, chỉ là nếu nô tài trong cung bị phát hiện mang thức ăn ra khỏi phòng cơm sẽ bị xử phạt.
Mà Tiểu Quế Tử với nàng mới quen biết nhau ngắn ngủi có hai ngày, lại luôn giúp đỡ nàng khắp nơi, thực sự khiến cho nàng không biết nói cái gì mới phải. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động không khỏi sụt sịt muốn khóc.
Tiểu Quế Tử không biết tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, hắn thấy Đồng Nhạc Nhạc không ngừng hít mũi, lại nghĩ rằng nàng đang khổ sở vì không có cơm ăn nên đói bụng, hắn lại an ủi nàng.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi đừng khổ sở, mặc dù chỉ là một cái bánh bao thịt, ít nhất so với không được ăn cơm thì tốt hơn nhiều."
Nghe được Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc hắn là an ủi mình, nhất thời trong lòng cảm động rất nhiều.
Công việc chính của Đồng Nhạc Nhạc trong những ngày này là dọn dẹp nhà xí, cho dù nàng đã làm việc rất siêng năng, cọ rửa sạch sẽ nhưng mùi vị đặc trưng lúc này của nó vẫn tản ra, phảng phất trong không khí.
Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc khóe miệng nhếch lên, cười với Tiểu Quế Tử một cái, nhưng mà nhìn lại nàng cười so với khóc càng khó nhìn hơn, Đồng Nhạc Nhạc nói.
"Cái...kia, Tiểu Quế Tử, ngươi có thể ... hay không trước tiên cất bánh bao lại, ở chỗ này thật sự là ta ăn không vô”
. . .
Dọn dẹp nhà xí cả một ngày, Đồng Nhạc Nhạc thấy trên người của mình đều thối, cái mùi khó chịu này bám vào trên quần áo làm nàng cảm giác như mới được vớt lên từ hố phân.
Thử tưởng rằng bản thân mình có ở cùng một chỗ với người khác chắc chắn sẽ khiến người ta chịu không nổi, cho nên nàng đợi Tiểu Quế Tử sau khi đưa quần áo cho mình liền hướng nhà tắm đi tới.
Giờ phút này, bên trong nhà tắm không có một bóng người, mọi người sau khi tắm rửa xong đã quay về nghỉ ngơi.
Chỉ có Tiểu Quế Tử ở lại mang nước nóng giúp nàng, sau đó đợi nàng ở bên ngoài.
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc đã tắm qua tắm lại rất lâu chỉ còn thiếu nước không có lột toàn bộ da trên người mình ra mới hài lòng vì cái mùi đáng sợ ấy đã hết.
Lau khô tóc của mình, Đồng Nhạc Nhạc cột tóc lên cao sau đó mới mặc trang phục đi ra, lúc này trời cũng đã tối, trăng cũng đã lên cao.
Tiểu Quế Tử thấy Đồng Nhạc Nhạc rốt cục cũng đã tắm rửa xong đi ra, hắn liến tiến tới móc trong cái túi nhỏ thứ đã len lén cất đi lúc nãy, là một cái bánh bao thịt trắng mịn, mặc dù không còn nóng nhưng đối với nàng lúc này thật là một món ăn quý.
"Tiểu Nhạc Tử bụng ngươi bây giờ khẳng định rất đói đi!? Trước tiên ngươi hãy ăn cái bánh bao này đi”.
Nghe được lời hắn, Đồng Nhạc Nhạc vừa gật đầu, vừa đưa tay nhận lấy bánh bao của Tiểu Quế Tử đưa cho.
Hai tay Đồng Nhạc Nhạc cầm bánh bao đưa lên miệng cắn một miếng rồi nhai nhóp nhép, khuôn mặt vốn đã bầu bĩnh đáng yêu, bây giờ bởi vì hai má lại phồng lên cộng thêm ánh mắt vừa ăn vừa hưởng thụ nhìn qua cứ như con sóc con đang ăn vụng. Bất quá, cả ngày làm việc mệt mỏi, bụng lại bị bỏ đói mà chỉ ăn có bánh bao, hơn nữa nhìn cái bánh bao nhỏ này... Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy không đủ nhét kẽ răng.
Sau khi ăn xong, nàng cảm thấy càng đói bụng, không thể làm gì khác hơn là cầm nước lên uống, Đồng Nhạc Nhạc uống từng ngụm từng ngụm lớn, nàng nghĩ muốn uống nước để lót dạ thêm.
Tiểu Quế Tử đứng một bên nhìn thấy hành động này, mặt mày đều nhăn cả lại, hắn vừa thở dài vừa nói, trên mặt đều lộ rõ vẻ xin lỗi và áy náy.
"Aiii..., đáng tiếc ta chỉ có thể giấu một cái bánh bao, nếu không ngươi cũng không đến nỗi đói như vậy”
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Tiểu Quế Tử ngươi không nên nói như vậy, kỳ thật ngươi đã đối với ta rất tốt, phải biết rằng, nếu ngươi bị người ta phát hiện len lén giấu đồ ăn cho ta, người sẽ phải chịu trừng phạt, ngươi đã không quản việc như vậy ta thật sự rất cảm động”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhìn về phía Tiểu Quế Tử với ánh mắt chân thành đầy vẻ biết ơn.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng mím môi, trên mặt vẫn có nét hơi bất đắc dĩ. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức đưa tay vỗ vào bả vai Tiểu Quế Tử, mở miệng cười nói với hắn.
"Được rồi, không nên có vẻ mặt đau khổ, cái gì cũng đã qua, chúng ta sao không thật vui vẻ! ?"
"Ha hả, thì đúng như vậy!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử rốt cuộc nhếch miệng cười một tiếng.
"Tốt lắm, đêm đã khuya, không bằng chúng ta đi về nghỉ ngơi đi! ?"
Tiểu Quế Tử mở miệng đề nghị.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, khẽ lắc đầu.
"Ta bây giờ còn chưa muốn ngủ, ngươi đi trước đi, ta đi tản bộ một lát rồi trở về”.
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngước mắt nhìn ánh trăng tối nay, nàng chỉ thấy đêm nay chính là đêm rằm, mặt trăng thật tròn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ làm cho người ta thư thái.