Đang lúc sợ hãi, chỉ thấy Tô công công chỉ tay về phía Đồng Nhạc Nhạc hô:
“Ngươi, lại đây!”
“Ặc…”
Nghe Tô công công gọi, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy da đầu tê rần rần.
Nàng chỉ muốn giảm bớt sự tồn tại của mình, không ngờ rằng khéo quá hóa vụng, nàng lại trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý. Hơn nữa còn phải chịu đựng cái nhìn chằm chằm không hề có thiện cảm của Tô công công.
Nàng nên làm gì bây giờ!?
Quá sợ hãi, sắc mặt Nhạc Nhạc tái nhợt nhưng nàng biết không thể cự tuyệt đành đi đến phía Tô công công.
Đến lúc cách hắn chừng ba bước mới dám ngừng lại.
Trong lòng nàng lo lắng, không biết, Tô công công gọi mình lên có chuyện gì. Chẳng lẽ, hắn phát hiện nàng không phải Tiểu Nhạc Tử!?
Nghĩ đến khả năng này, Nhạc Nhạc thấy tim mình đập ‘bang bang’ liên hồi, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đang lúc thấp thỏm, nàng lại nghe Tô công công cất tiếng chói tai:
“Ngươi! Ngẩng mặt lên”
“A…, vâng!”
Nghe được Tô công công nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng cắn chặt môi dưới, từ từ ngẩng khuôn mặt đang tái nhợt vì sợ hãi của mình lên nhìn hắn.
Chỉ thấy Tô công công mặt đầy son phấn, ánh mắt âm thầm đánh giá nàng bỗng xẹt qua một tia hâm mộ cùng đố kị…
Ơ, thèm muốn, ghen ghét, hận! ?
Trời! Làm sao vậy, không phải nàng hoa mắt đấy chứ?
Nếu không, tại sao nàng lại thấy vị Tô công công này có vẻ mặt kỳ lạ như vậy nha.
Nhưng nàng ngoài khuôn mặt xinh đẹp một chút ra thì đâu có gì để cho Tô công công thèm muốn hay ghen ghét đây?
Lúc nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình Tô công công lại tiếp tục nói, giọng điệu kéo dài làm cho người khác cảm thấy bất an.
Cảm giác ấy tựa như đang có vô vàn con rắn độc bò xung quanh cơ thể.
Đối với cảm giác không được tự nhiên này, Đồng Nhạc Nhạc không dám biểu lộ ra . Đồng Nhạc Nhạc cố gắng che giấu sợ hãi, vội vã cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Tô công công.
“Gần đây Tàng Thư Các cần phải tổng vệ sinh, ngươi…”
Ngừng lại một chút, ánh mắt Tô công công quét qua một vòng, cuối cùng rơi trên người tiểu thái giám đang đứng bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc .
“Cả ngươi nữa, hai ngươi đi đến Tàng Thư Các, mang toàn bộ sách bên trong ra phơi nắng sau đó dọn dẹp cho tốt. Nhớ kỹ, nhất định phải quét dọn trong ngoài sạch sẽ tới không còn một hạt bụi”
Nghe Tô công công nói mà Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở ra một hơi.
Dù sao Tàng Thư Các cũng là nơi nàng rất quen thuộc.
Tàng Thư Các chỉ có hai tầng lầu nhưng diện tích của nó rất lớn, lượng sách bên trong có thể nói là ngàn vạn cuốn, nhiều không kể xiết.
Dù cho mười mấy người cùng lúc quét dọn cũng không xuể.
Thế mà bây giờ chỉ có hai người họ quét dọn, đây là… là muốn bọn nàng làm đến tháng nào, năm nào nha!?
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cả kinh lớn tiếng la lên “Tô công công, Tàng Thư Các lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta thì sao dọn kịp!”
Tô công công nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang trưng ra bộ mặt không dám tin kia mà hỏi.
“Thế nào? Ngươi đang nghi ngờ bản công công an bài không thỏa đáng sao?”
“Ặc, cái này…”
Đồng Nhạc Nhạc da đầu tê rần.
Bây giờ, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, Tô công công cố ý muốn gây khó dễ cho nàng.
Nhưng nàng nhớ rõ là mình chưa từng đắc tội với vị Tô công công này mà.
Nàng thật không hiểu, vì cái gì mà vị công công này mới gặp nàng lần đầu đã không vừa mắt với nàng như vậy?
Trong lòng chính lúc nghi hoặc không giải thích được, đột nhiên, phía sau nàng truyền đến giọng nói eo éo đầy căng thẳng lẫn khẩn trương khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu nhìn lại.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy vị tiểu thái giám bị mình đụng phải vừa nãy vội vàng chạy tới bên cạnh nàng, cúi đầu cụp mắt bẩm báo với Tô công công.
“Nô tài Tiểu Quế Tử và Tiểu Nhạc Tử đã rõ, chắc chắn sẽ quét dọn Tàng Thư Các thật sạch sẽ, xin Tô công công cứ yên tâm”.
Tô công công nghe thấy, gật đầu hài lòng.
“Ừm, tốt lắm!”
Sau đó lại cùng Thuận công công tiếp tục phân phó công việc cho những người còn lại.
“Được rồi, bây giờ những người khác nghe đây….”
Sau khi Thuận công công ra lệnh một tiếng, ai nấy đều đi thực hiện chức trách của mình.
Nhìn mọi người tản đi các nơi làm việc, Đồng Nhạc Nhạc nhân cơ hội mọi người không chú ý định len lén rời khỏi, tiếp tục đi về phía lãnh cung lấy toàn bộ gia sản của mình giấu ở đó để vụng trộm xuất cung.
Nào ngờ, đúng lúc ấy, lại nghe bên cạnh truyền đến âm thanh làm nàng sửng sốt
“Ngươi là Tiểu Nhạc Tử phải không? Xin chào, ta là Tiểu Quế Tử!”
Nghe thấy âm thanh lanh lảnh đó, Đồng Nhạc Nhạc nghe tiếng lập tức xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy, tiểu thái giám đứng ở bên cạnh đúng là người mà lúc nàng ngẩn người vừa rồi đã khẽ đụng vào người nàng, hơn nữa còn giải vây giúp nàng.
Vì vậy, nàng liền mở miệng cười khẽ nói “Xin chào”
Nàng thực sự cảm kích đối với tiểu thái giám đang ở trước mắt này, nếu không có hắn nhanh miệng nói giúp thì Đồng Nhạc Nhạc nàng thật không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mải mê suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc lại không biết nụ cười của mình có bao nhiêu chói mắt.
Khiến cho Tiểu Quế tử nhìn đến ngây dại.
“Oa, Tiểu Nhạc Tử nhìn ngươi đẹp quá, chẳng trách Tô công công lại cố tình gây khó dễ cho ngươi…!”
Lời này của Tiểu Quế Tử không khỏi làm Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc “Ngươi cũng biết Tô công công cố ý làm khó dễ ta?”
"Ặc, ta, ta cũng không nói gì nha . . ."
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc hỏi như vậy. Tiểu Quế Tử cả kinh, lập tức phục hồi tinh thần, trong lòng thầm trách bản thân buột miệng nói lời ngu ngốc “A, ta… ta cái gì cũng chưa nói nha…”
Sau đó còn không quên dò xét xung quanh xem có ai nghe được mấy câu vừa rồi hay không, giống như có điều gì đó rất đáng sợ.
Nhìn hắn như thế, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tò mò.
Nàng biết Tiểu Quế Tử có điều cố kỵ liền giảm thấp âm lượng, vẻ mặt tò mò thần bí hỏi “Tiểu Quế tử, có phải ngươi biết điều gì đó hay không? Nói cho ta nghe với.”
Tính tò mò mọi người đều có, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.
Nhất là chuyện này hình như cũng có liên quan đến mình.