Đồng Lang Cộng Hôn - Chương 32


Tư Đồ Thuần cúi người nhặt lá thư lên, miễn cưỡng cười: “Đúng, ba đã trở về!”

Mắt Tiểu An ngập nước, nhưng nó cố gắng nhịn xuống, không để nước mắt rơi ra ngoài, “Mẹ! Mẹ đùng cùng với An Dĩ Phong, mẹ có biết, chú ấy đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh hơn!”

Tư Đồ Thuần rốt cuộc cười không ra. Cô đã cố hết sức chuẩn bị tất cả, cô nghĩ chỉ cần An Dĩ Phong xuất hiện, Tiểu An sẽ vui vẻ mà nhào vào trong lòng hắn, lớn tiếng gọi hắn “Ba”!

Nhưng là, cô đã quên ... Mỗi lần Tiểu An nhìn thấy An Dĩ Phong, bên người hắn đều mang theo phụ nữ. Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, Tiểu An đã tức giận chạy đến bên người An Dĩ Phong, liều mạng đánh hắn, “Chú đi đi, không được động vào mẹ cháu, chú đi mau!”

An Dĩ Phong vẫn yên lặng để nó đánh. Ba mươi lăm năm hắn vô số lần đao kiếm, lúc này đây hắn thật sự ngay cả tránh né đều cảm thấy nhục nhã. Thật ra, với hắn mà nói, chỉ có như vậy mới làm cho hắn cảm nhận được ... Mười mấy năm qua, hắn nợ người hắn yêu bao nhiêu, nợ con hắn bao nhiêu!

“Đừng như vậy!” Tư Đồ Thuần chạy đến, giữ lấy hai tay Tiểu An, “Tiểu An, đây là ba con!”

...

Sự thật, khi cởi ra lớp áo hoa lệ dối trá bị khoác vào, thì ra lại sắc nhọn đến thế, đau đớn đến thể ...

Sắc mặt Tiểu An từ đỏ bừng phẫn nộ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ánh mắt nó hoảng hốt nhìn An Dĩ Phong lại nhìn Tư Đồ Thuần, như hi vọng có ai nói cho nó đâu mới là sự thật.

An Dĩ Phong hít vào một hơi, mở miệng.

“Xin lỗi! Là ba không tốt ...” Giọng nói hắn trầm thấp, như ai oán, tự trách. Ánh mắt hắn đau đớn mà dịu dàng đến trong suốt. Tiểu An khẽ rùng mình, lui lại phía sau, sắc mặt càng trắng bệch, “Chú gạt cháu! Chú không phải là ba cháu, chú không phải, chú là An Dĩ Phong!”

“Ba không lừa con!” Tư Đồ Thuần nói: “Mẹ không phải sớm nói cho con: Ba con giống An Dĩ Phong đều là người rất giỏi?”

Cô đi đến bên bàn, cầm lấy tập thư, “Con xem này, đây đều là thư con viết cho ba!”

Tiểu An vội vàng đỡ lấy, khi nó nhìn rõ những chữ trên mặt, tay run lên, một tờ lại một tở rơi lả tả trên mặt đất.

Tư Đồ Thuần cẩn thận cầm lấy tay nó, dỗ dành, “Tiểu An, con còn nhỏ, có một số việc không hiểu. Đợi khi con lớn, con sẽ hiểu được nỗi khổ của ba!”

“Con đã lớn, con hiện tại đã mười bốn tuổi!”

Cô đi đến bên cạnh Tiểu An, vỗ nhẹ vai nó: “Mẹ cùng ông ngoại đều là cảnh sát, ba con lại là đại ca xã hội đen. Cảnh sát nếu có quan hệ với xã hội đen sẽ bị cách chức điều tra, nghiêm trọng hơn là phải ngồi tù. Quan trọng hơn là, bên người ba đều là người xấu, ba sợ sẽ có người làm hại mẹ, ba hi vọng con có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất ...”

Thấy mặt Tiểu An dịu đi một chút, cô tiếp tục: “Tiểu An, ba thực sự rất yêu con. Ba vì muốn chúng ta đoàn tụ, nghĩ mọi cách, từ bỏ tất cả. Ba giả chết, đổi họ đổi tên đến Australia để tìm chúng ta!”

Một câu ngắn gọn có lẽ không thể hóa giải mười lăm năm không hay không biết, có lẽ không thể làm cho một đứa trẻ sớm mất đi tình thương của ba rộng lòng đón nhận sự trở lại này, nhưng đối với một đứa trẻ gần mười bốn tuổi mà nói, từng câu từng chữ đã đủ găm vào trong lòng nó một thứ - tình yêu vĩ đại của người ba.

Tiểu An thoáng nhìn qua An Dĩ Phong, một cái nhìn này đã bao hàm rất nhiều tình cảm.

Tư Đồ Thuần đẩy nhẹ vai nó, “Không phải con rất muốn gặp ba sao? Gọi ba đi con!”

Nó cắn môi, bướng bỉnh không chịu mở lời.

Tư Đồ Thuần lại khẽ lay nó, thúc giục: “Con còn nhớ đã hứa với mẹ gì không? Gặp ba thì nói những gì?”

Tiểu An do dự tiến về phía trước, đôi môi mấp máy ...

Bỗng nhiên, nó xoay người, chạy đi ...

“Tiểu An!” An Dĩ Phong định đuổi theo, liền bị Tư Đồ Thuần kéo lại.

“Cho nó chút thời gian, nó chính là chưa thể chập nhận đem anh cùng ba mình trở thành một người.”

“Nhưng là......”

“Không việc gì, em biết nó chạy đi đâu.”

***

Một đứa trẻ mười bốn tuổi, có một chút bướng bỉnh, một chút nhạy cảm.

Rõ ràng rất yếu ớt nhưng lại luôn muốn tỏ ra kiên cường.

Trên một triền núi nho nhỏ bên bờ sông, dưới một cây cổ thụ ... thời gian không chỉ làm cho nó trở nên xum xuê, càng làm nó trở nên cứng cáp...

Tiểu An ngồi trên cỏ, tựa lưng vào thân cây, mở túi sách lấy ra một tập thư dày.

Từ nhỏ, nó sợ nhất cô đơn, thích nhất có người chơi cùng. Nhưng không biết từ khi nào, nó chỉ còn thích ngồi dựa vào thân cây này đọc thư, như đang dựa vào tâm lưng rắn chắc của ba, cùng ba nói chuyện.

Cho đến bây giờ nó chưa từng thấy ba, nhưng ở trong mỗi phong thư, nó có thể nhìn thấy sự dịu dàng quan tâm của ba nó. Cho nên, ở trong đầu mình, nó đã sớm hình dung ra ba – Bộ dáng không quá đẹp, nhưng có một tấm lưng thẳng, vầng trán cao, còn có nụ cười rất dịu dàng.

Nó không biết tại sao ba phải đi, theo đuổi giấc mộng gì đó.

Nó đoán có thể là cảnh sát quốc tế, phải truy tìm những tên tội phạm nguy hiếm, hay có thể là nhà khảo cổ học, đi khắp nơi truy tìm dấu vết lịch sử ...

Nó từng tưởng tượng rất nhiều, nhưng duy nhất không ngờ đến – đó là An Dĩ Phong. Một người luôn luôn lạnh lùng, làm cho rất nhiều người sợ hãi, người từng đồn là có bên mình vô số phụ nữ, cuộc sống cực kì phóng đãng.

An Dĩ Phong là ba nó!

Chuyện này làm cho nó kinh ngạc, sợ hãi, khó có thể chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận được, ở nơi sâu nhất trong lòng nó, có một chút vui mừng!

Dù sao, đó cũng là ba nó!

Một chiếc bánh chocolate xuất hiện trước mặt Tiểu An.

Nó không bất ngờ, bởi mỗi lần mẹ đến tìm, đều dùng một chiếc bánh chocolate dỗ nó về nhà.

Nó đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mới nhận thấy bàn tay kia không phải là bàn tay tinh tế dịu dàng, mà là một bàn tay rộng lớn, khỏe mạnh.

Nó ngẩng đầu, cơ thể An Dĩ Phong rất cao hớn, che khuất cả mặt trời. Tuy rằng không còn là đại ca xã hội đen, không còn thủ hạ tiền hô hậu ủng, nhưng An Dĩ Phong vẫn giống như trước, có một loại khí thế bức nhân.

Tiểu An cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

“Để cho con thất vọng rồi ...” An Dĩ Phong ngồi bên cạnh nó, giọng nói không giống một người ba cho lắm: “Có phải là ba không nên xuất hiện?”

Một chút, Tiểu An thầm nghĩ.

“Ba đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh. Bởi vì mỗi nháy mắt xong, phát hiện người đó không phải mẹ con, ba không muốn nhìn họ lần thứ hai ...”

“...” Nó không hiểu, ít nhất hiện tại không hiểu.

An Dĩ Phong không nói nữa.

Không khí im lặng đến mức hơi áp lực.

Một trận gió mạnh thổi qua, một ít lá cây rơi xuống đất, tiếng “ba” vang lên càng làm cho người ta hít thở không thông.

“Trong trường học còn có ai bắt nạt con hay không?”

Nó muốn gật đầu, nhưng sự quật cường khiến nó làm ngược lại.

Một thứ quả rụng xuống vai nó, sắp đến nơi, bị An Dĩ Phong bắt được, tốc độ nhanh như gió. Cảnh này làm cho Tiểu An nhớ tới những cao thủ giang hồ trong phim, không hiểu sao làm nó hưng phấn.

“Con muốn ba mang con đi bờ biển thả diều không?”

Nó lắc đầu.

“Đưa con đi công viên trò chơi?”

Nó lắc đầu.

“Đứa con đi Madrid xem đá bóng?”

Nó vẫn lắc đầu.

“Đi Chicago xem NBA?”

Tiểu An muốn nói: con chỉ muốn học “võ công”.

An Dĩ Phong bỗng nhiên cười cười: “Con thật giống mẹ con. Năm đó ba theo đuổi mẹ cũng vậy, mặc dù ba nói gì mẹ con một câu cũng không trả lời.”

Tiểu An sửng sốt một chút, không tự giác hỏi, “Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta không phải cùng một thế giới, mẹ con là một cảnh sát tốt, ba chỉ là một tội phạm.”

“Hai người yêu nhau sao?”

An Dĩ Phong thở dài, vỗ vỗ đầu nó: “Đương nhiên! Không thì làm sao có con?”

“À!” Có có chút buồn bực, sao lại thở dài a!

“Đúng rồi, tên tiếng Trung của con là gì?”

“Tên tiếng Anh là Anthony.”

“Anthony......” An Dĩ Phong cẩn thận đọc một lần, thất thần nhìn phương xa.

“Mẹ nói Anthony tiếng Trung là An Đông Ni.”

Trước kia nó vẫn nghĩ mình không có tên tiếng Trung, hôm nay biết được sự thật, nó mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.

“Tiểu An, mấy năm nay, hai mẹ con sống tốt không?”

Nó suy nghĩ nhiều lần, rốt cục mở miệng: “Ba ... Con cùng mẹ tốt lắm.”

An Dĩ Phong quay sang chăm chú nhìn nó.

Nó nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Mẹ bảo khi con gặp ba, nhất định phải nói như vậy.”

An Dĩ Phong vỗ vỗ đầu Tiểu An, xoa tóc nó, sau đưa tay qua vai, ôm nó lại gần, “Xin lỗi, ba về trễ.”

Tiểu An vụng trộm đem cảm giác này ghi tạc vào đáy lòng – Tay ba nó rất lớn, lòng bàn tay rất mạnh mẽ!

“Ba có thể trở về ... là tốt rồi!”

Cho đến giữa trưa, Tiểu An theo An Dĩ Phong đi xuống triền núi, đá cuội lạo xạo trên đường cũng như đang ngân nga ...

“Con thật muốn làm đại ca xã hội đen sao?”

“Vâng!”

“Tiểu An, hứa với ba, về sau không được đi con đường này.”

“Tại sao?”

“Đó là con đường thông đến địa ngục, những người bên cạnh con dần dần sẽ mất đi.”

Chân Tiểu An khẽ trượt, thiếu chút nữa ngã. An Dĩ Phong dắt tay nó, con đường dù gập ghềnh đến đâu, có một bàn tay mạnh mẽ như vậy dẫn dắt, cũng không còn khó đi chút nào!

...

Rất nhiều năm sau, biết được những gì ba đã trải qua, nó rốt cuộc hiểu ...

Những con người trong bóng tối đó, chỉ có con đường chết, không thể chào tạm biệt ...



An Dĩ Phong lên triền núi đón Tiểu An, Tư Đồ Thuần dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn, về nhà thay quần áo.

Cô vừa đến cửa, Tư Đồ Nạo lập tức ở trong phòng đi ra.

“Tối hôm qua con ở cùng An Dĩ Phong?”

Cô theo bản năng lấy tay che đi những dấu hôn trên cổ, bước nhanh về phòng. Nhưng dù cô có che thế nào cũng không dấu được ánh mắt tinh tường của Tư Đồ Nạo.

“Thuần Thuần, ngày hôm qua con cùng với An Dĩ Phong ...”

Cô giải thích ngay: “Chúng con ngày hôm trước có chút hiểu lầm, bây giờ đã sáng tỏ, không có việc gì!”

“Còn sau này? Các con có tính toán gì không?”

Thấy cô nghẹn lời, Tư Đồ Nạo lo lắng nhìn cô, “Con giúp ba hẹn cậu ta đến, ba muốn cùng cậu ta nói chuyện!”

“Ba?”

Tư Đồ Thuần hơi do dự. Tuy nói là gặp, nhưng một đại ca xã hội đen cùng với bộ trưởng bộ an ninh, bọn họ có thể nói chuyện sao?

Không phải sẽ là núi lửa gặp hầm băng đi?

“Con yên tâm, dù thế nào thì cậu ta cũng là ba của Tiểu An, ba có chừng mực!”

Cô gật đầu, vào phòng thay quần áo.

Cả một ngăn tủ, cô dường như đã thử hết mới quyết định chọn một chiếc váy xám ngắn. Nhưng đeo chiếc vòng cổ gì cho xứng? Vòng ngọc trai? Bạch kim? Hay là mỹ kí?

Màu son môi, café trầm, àu hồng phấn trong suốt, hay màu tím quyến rũ?

Còn nội y, như thế nào là gợi cảm nhất ...

Cô chọn quần áo xong, trở lại quán đã gần giữa trưa, An Dĩ Phong cùng Tiểu An vẫn chưa trở lại.

Quán vẫn như vậy, khách không nhều lắm. Cô cũng theo thói quen ngồi bên cửa sổ, chờ đợi không thay đổi ... Điều duy nhất thay đổi là nụ cười trên miệng nói không lên lời ngọt ngào.

Cô nhìn thấy An Dĩ Phong lái xe đến, dừng trước cửa liền lập tức đứng lên, đầu gối chạm phải bàn, vài giọt café sánh ra ngoài.



“Anh về rồi sao? Tiểu An đâu?”

An Dĩ Phong vào cửa, một câu cũng không nói, trực tiếp lôi cô ra ngoài.

“Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Đến sẽ biết.” Hắn ương ngạnh ôm lấy cô, nhét vào trong xe.

Hắn chạy như bay, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà thờ St. Paul trang nghiêm. Trong dòng người chật chội trước của lớn, trước mặt Tư Đồ Thuần

...

An Dĩ Phong cả đời cuồng ngạo quỳ hai đầu gối ...

“Tư Đồ Thuần, anh yêu em!”

An Dĩ Phong lớn tiếng nói xong, trong giáo đường rất nhiều người phóng tầm mắt qua. Bầu trời xanh trong suốt, những chú bồ câu trắng noãn bay lượn trên không trung, tiếng chuông thánh khiết xa xa vọng lại ...

Tay phải hắn dừng lại trước mặt cô, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, không lớn nhưng lại vô cùng tinh tế ... Bởi đó chính là chiếc nhẫn lãng mạn nổi tiếng trên thế giới – Hắc Dạ Tuệ Tinh! Cô nhìn thấy trên tạp chí một lần, liền bị sự sáng tạo của thiết kế này làm cho nhớ mãi không quên.

“Xin em, gả cho anh!”

Cô chậm rãi vươn tay, đặt trong lòng bàn tay hắn.

Hắc Dạ Tuệ Tinh nhẹ nhàng đeo vào tay cô, mười lăm năm chờ đợi đã không còn gì đáng kể.

Cô nở nụ cười, một giọt lệ cũng từ trong mắt rơi xuống, đọng trên chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.

Hai mươi tuổi hai người vì lý tưởng mà từ bỏ tình yêu, qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, quay đầu lại, thì ra tình yêu vẫn ở đó, chưa bao giờ biến mất ...

An Dĩ Phong đứng lên, ôm lấy cô, “Tiểu Thuần, mười lăm năm qua, giấc mơ lớn nhất của anh chính là cùng em ngồi trên bãi biển ngắm cầu vồng cuối chân trời, cùng nhau già đi ...”

“Anh biết em yêu anh vì điều gì sao?” Cô cười nói: “Anh luôn có rất nhiều giấc mơ không thực tế, nhưng anh sẽ làm cho chúng biến thành sự thật ....”

Ngoại truyện 1: Sự quyến rũ của cảnh phục

Trong nhà, một cặp vợ chồng thuận hòa ngồi trước bàn ăn cơm.

An Dĩ Phong kéo tay Tiểu An đi vào cửa, không đợi người khác hỏi han đã khẩn trương khoe con trai mình: “Thần ca, anh đoán xem nó là ai?”

Hàn Trạc Thần buông đôi đũa trong tay, nghiêm túc trả lời: “Không phải con cậu sao?”

An Dĩ Phong sửng sốt, “Làm sao anh biết?”

“Bộ dáng rất giống cậu lúc mười bảy tuổi.”

An Dĩ Phong trừng lớn mắt nhìn Hàn Trạc Thần, “Đứng nói với em là anh đã sớm biết?”

“Ờ, ít nhất sớm hơn cậu!”

“Mẹ nó! Đúng là anh em tốt!”

...

Hôm nay, là ngày chuyển nhà.

An Dĩ Phong giúp Tư Đồ Thuần thu dọn này nọ, không ngờ lại phát hiện trong hòm có một bộ cảnh phục màu lam. Dưới ánh nắng, ngôi sao trên cảnh hàm lóe sáng.

“Cảnh sát cấp cao?” An Dĩ Phong ngạc nhiên giương mắt về phía Tư Đồ Thuần đang dọn quần áo, “Không ngờ cấp bậc của em cao như vậy!”

“Cũng không phải cao lắm!”

An Dĩ Phong đem bộ cảnh phục ra, nhìn lại một lần, “Có thể mặc cho anh xem hay không?”

“Có gì hay?”

“Anh vẫn thích bộ dáng em mặc cảnh phục hồi đó!”

Tư Đồ Thuần cười nhợt nhạt, nhận lấy cảnh phục đi vào phòng thay quần áo.

Vài phút sau, cô đi ra. Nhất thời An Dĩ Phong cảm thấy một trận máu nóng dâng lên, nhịn xuống rủa thầm một tiếng: “Cảnh phục này không biết ai thiết kế, mẹ kiếp, khêu gợi chết người!”

Cảnh phục kiểu dáng mùa hè, bên trên là áo sơmi màu lam tay ngắn, đường cắt tinh tế mượt mà tô đậm khí chất nữ cảnh sát, cao quý không thể xâm phạm. Phía dưới là chiếc váy ngắn xanh ngọc, kiểu dáng xem ra là đoan trang thanh nhã, nhưng để lộ cặp chân thon dài, mê người không nói nên lời


...

“Anh nói cái gì?” Cô nghi hoặc nhìn hắn.

An Dĩ Phong đi lên, một bàn tay không an phận đặt ở vai cô, đầu ngón tay chạm đến cảnh hàm, “Madame! Mang còng tay sao?”

“Anh muốn làm gì?”

Không phải là giọng nói cô có vài phần đề phòng, hay là bộ cảnh phục chói mắt trên người kia, An Dĩ Phong giống như tỉnh lại, hắn bỗng nhiên rất muốn làm thứ gì đó không nên làm.

Hắn cười tà, nhẹ nhàng hôn cảnh hàm trên vai, tiếp theo dính sát vào tai cô nói: “Madame ... Em có biết hay không, mỗi lần thấy em mặc cảnh phục ... anh liền cực kì muốn phạm tội!”

Cảm giác được Tư Đồ Thuần hô hấp không thuận, hắn càng sáp lại gần, miệng dường như đã đụng đến vành tai cô, “Anh không chỉ một lần nghĩ, nếu anh cởi sạch cảnh phục của em, cường bạo em ... Em ở trước mặt anh còn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy không.”

Cơ thể của cô khẽ run lên, bị những lời hắn nói cùng ánh mắt hắn châm lửa. Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng, tay kia nâng khuôn mặt tinh tế lên: “sợ? Em không phải muốn chơi trò kích thích sao?”

Cô quay mặt, lấy tay đẩy hắn, “Đừng làm loạn!”

An Dĩ Phong hoàn toàn không cho cơ hội cự tuyệt, bắt lấy hai tay cô, dùng một tay mình giữ lại phía sau lưng, sau đó tùy tiện cởi váy.

“Anh, đừng như vậy ...” Cô có chút bối rối, vẻ mặt vô cùng bức bách, nhìn cơ thể hắn mỗi chỗ đã sôi trào nhiệt huyết.

Hắn cởi từng chiếc từng chiếc cúc, mỗi lần cởi ra, làn da trắng ngần lại từ từ hé lộ, áo ngực màu tím như ẩn như hiện. Hắn nhìn đôi mắt cô, trong sáng lại sâu thăm thẳm nhìn hắn. Mỗi lần đối mặt với cặp mắt này, hắn đều như tê dại, bị cô nhấn chìm trong đó.

“Tư Đồ Thuần! Anh muốn em!” Hắn hung hăng hôn mắt cô, môi cô ...

Tay hắn chạy khắp thân thể cô, tháo nút áo ngực, vuốt ve nơi mềm mại.

Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hai tay bị giữ, bàn tay phóng đãng của hắn vuốt ve bừa bãi, đôi môi như lửa nóng liếm mút, bị xâm phạm lại không thể kháng cự.

Nhưng, chỉ cần nghĩ người đàn ông ôm cô là An Dĩ Phong – người từng làm cho cố liều lĩnh yêu, cô lại cảm thấy tim đập thật nhanh, cơ thể bỏng cháy ...

Cô nhắm mắt lại, giống như nhớ lại vị môi hôn nơi ngõ nhỏ, nụ hôn đầu tiên tràn ngập mâu thuẫn cùng kích thích. Khi đó An Dĩ Phong cũng không phóng đãng như giờ. Nếu hắn cường hãn lại cứng rắn một chút, chỉ sợ cô cũng không chống đỡ được.

Cô chợt thấy cả người nhẹ bẫng, mở mắt ra, đã bị hắn ôm lấy, đặt lên trên giường. Mà hắn rất nhanh cởi áo sơmi, quần, da thịt màu đồng lộ ra, như một bức phù điêu không tỳ vết. Thật lòng mà nói, dáng người hắn không phải đẹp bình thường!

“Madame, anh phát hiện em có một thân hình chữ S cực kì hoàn mĩ!”

Cô nhịn không được nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn cơ thể mình. Cảnh phục bị xé không nhìn rõ hình dạng, lộ ra một bên vai trần, dây áo ngực tuột bên cánh tay, sớm đã không còn che được bộ ngực ngạo nghễ. Chiếc váy vốn đoan trang đã bị kéo lên bên hông, cặp chân thon dài trần trụi lộ ra không còn sót lại điều gì...

“Cảnh phục quyến rũ” thêm vào “Dáng người chữ S hoàn hảo” này, đừng nói An Dĩ Phong phạm tội, mà chính nhân quân tử cũng khó mà an phận.

Cô nhìn cơ thể cao ngất của hắn, co rúm một chút, gắt gao khép hai chân lại.

“Em biết không ...” Hắn lên giường, đặt ở trên người cô, một bên dùng đầu lưỡi liếm cánh môi cô đang hé mở, một bên nói: “Khí chất cùng hương vị trên người em, những cô gái khác đều không có!”

“Thế nào?”

“Một loại ngông nghênh ...” Hắn liếm chiếc cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh, tiến xuống xương sườn. “Cho dù bị đàn ông đối đãi như vậy, em vẫn lạnh lùng, tĩnh tại.”

“Còn phải nhìn xem người đàn ông đó là ai ...” Cô rụt người lại, giọng nói cũng mềm nhũn.

“A?”

Đầu lưỡi hắn di chuyển đến ngực cô, dừng ở nụ hoa, trên đó uốn lượn, cho đến lúc nó thẳng đứng.

Da thịt của cô không chịu nổi thiêu đốt, bất đắc dĩ vặn vẹo, nhưng dù có thể nào, nơi mẫn cảm cũng không trốn thoát khỏi đầu lưỡi hắn.

“A ... Không ...”

“Không thích như vậy? Anh đổi ...” Hắn chuyển sang cắn, cắn ngực cô, vai cô, cổ cô, sức dùng vừa phải, vừa khiến cô đau lại vừa làm cô ngứa ngáy, thở gấp liên tục.

“Em xin ... Xin anh ...”

An Dĩ Phong liếm liếm môi dưới cô, cười xấu xa khôn cùng, “Em đừng xin anh, chỉ cần em xin một lần, anh càng hưng phấn ...”

Cô cắn răng, hung hăng nhìn hắn, biểu tình có chút tức giận.

“Bực mình?”

“Đừng động vào em!”

Đầu ngón tay hắn vòng quanh ngực cô, “Anh cứ động, em có thể làm gì nào?”

Thấy hai tay cô ở sau lưng giãy dụa, hắn liền đem chúng đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt lại, tung mái tóc dài của cô, xõa lên hai vai, màu đen tóc, trắng ngần da thịt hòa quyện càng thêm quyến rũ. Sau đó, tay hắn chuyển xuống hai chân cô, tách nhẹ hai đầu gối, cởi chiếc quần lót màu tím ... Cơ thể cô toàn bộ lộ ra dưới ánh mặt trời. Bức tranh này thật đẹp! Đẹp làm cho hạ thể hắn rung động, còn chưa kịp bắt đầu đã hưng phấn đến cực điểm!

Hắn rất nhanh xoay người xuống giường nói, “Từ từ!”

Tư Đồ Thuần nghĩ hắn đi lấy áo mưa, có chút chờ mong. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, An Dĩ Phong lấy vào một chiếc một chiếc máy quay, để ở bục đối diện, bật nút bắt đầu.

Cô hoảng, khép hai chân lại, xoay người.

“Không được! Anh quá đáng!”

Hắn bắt lấy hai chân cô, đem cô kéo trở lại, đặt ở dưới thân, “Em yên tâm, anh sẽ đem nó cất ở két sắt, ngoài anh ai cũng không nhìn thấy!”

“Biến thái! An Dĩ Phong, anh biến thái!”

“Hiện tại mới biết, quá muộn!”

Cô bị hắn ép đến hít thở không thông, cô dùng hai tay bị trói đẩy hắn, dùng chân đá hắn. Hắn không né không tránh, hưởng thụ bộ dáng cô kịch liệt phản kháng, cảm giác như thế nào gọi là dẫm chân lên pháp luật!

Thị giác mang đến khoái cảm, hắn khó giữ được cảnh phục của cô, kéo đến khuỷu tay, sau đó nắm lấy mắt cá chân, cố định hai đầu gối, dùng sức tách ra.

“Không cần!” Cô không hề phản ứng kịch liệt, khẩn thiết nhìn hắn, “Anh muốn em cũng được, đem máy quay tắt đi!”

“Em đừng lo, chứng cớ “phạm tội” quan trọng như vậy anh tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai thấy!”

“Nhưng em không quen, cảm giác như có ai nhìn trộm!”

“Anh cần chính là cảm giác này!”

“Anh!”

“Madame, phạm tội có một cảm giác cực kì hấp dẫn, em thử xem sẽ biết!”

Tay hắn chuyển đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve ...

Cô mẫn cảm không thể chịu nổi run rẩy, dòng nóng trong người như trào ra, thấm ướt đầu ngón tay hắn, mà cảm giác thẹn thùng làm cô cảm thấy khó khăn, muốn trốn lại không có đường trốn. Lý trí cùng tình cảm va chạm, một loại khoái cảm kì lạ tác động vào thần kinh. An Dĩ Phong nói đúng, càng mâu thuẫn, càng có một sức hấp dẫn mãnh liệt.

Cô một bên hô không cần, lại ở môi hắn, thưởng thức cơ thể ngày một nóng cháy. Trời đất như điên đảo, cơ thể như trầm luân, trong lúc đó, cô bắt đầu hùa theo hắn, càng không ngừng rên rỉ.

Cuối cùng, cô nhìn thấy trước mắt mơ hồ, thầm suy nghĩ, như vậy rốt cuộc là cảm giác gì? Là đau khổ, hay là sung sướng?”

“Muốn sao?” Hắn hỏi.

Cô liều mạng lắc đầu.

Hắn vẫn cười như cũ, đem hạ thể nóng bỏng đặt ngay ở lối vào của cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng, cũng không ngừng đè ép nơi mẫn cảm.

“A ...ưm ...”

Nơi đó khoái cảm ngày càng mãnh liệt, mồ hôi túa ra, đùi đã bắt đầu co rút, cơ thể run rẩy.

“Muốn sao?”

Cô do dự một chút, lắc đầu.

Hắn dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn cô ....

Hắn lại tàn nhẫn dừng lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng. Cô cố gắng hít thở, vừa muốn mở miệng mắng hắn, hắn đã dùng miệng chặn lại, hôn cô thật sâu.

Lời lẽ dây dưa, tâm hồn dung hợp, tình yêu cùng dục vọng giao hòa tốt đẹp làm cho cô quên tức giận. Chưa kịp hồi phục, lửa nóng lại bắt đầu thiêu đốt ý chí. Khi ngón tay hắn tiếp tục, cô rốt cuộc không chịu được áp lực, cả người tê dại, mỗi chỗ nếu run rẩy, co rút. Cô rên rỉ tránh miệng hắn, “Phong, xin anh!”

“Ưm?” Hắn làm bộ như không nghe thấy.

“Em muốn anh! Bây giờ!”

Hắn nâng người tiến vào, không chút nào thương tiếc va chạm nơi sâu nhất

Đau, đau đến tê dại!

Khoái cảm, cũng là đến tận cùng!

Ngoại truyện 2: Hàn Trạc Thần & A May

Một năm Hàn Trạc Thần hai mốt tuổi ...

Một năm đó, giang hồ có hai câu nói ai ai cũng biết:


Câu đầu tiên là, thà tin An Dĩ Phong không giết người, cũng không tin Hàn Trạc Thần nói yêu.

Câu thứ hai là ... Hàn Trạc Thần không giết người, An Dĩ Phong không động vào phụ nữ!

Một ngày nào không rõ, Hàn Trạc Thần cùng vài anh em uống rượu ở một hộp đêm cũng không nhớ tên, thứ âm nhạc kì dị chói tai khiến hắn khó chịu. Hắn nói với quản lý hộp đêm: “Mẹ nó, có thể để cho tôi yên một lát hay không?”

Quán lý vội vàng nói: “Vâng, sẽ đổi ngay!”

Thứ âm nhạc chói tai kia dừng lại, một cô gái mặc chiếc váy trắng dài chấm đất đi lên sân khấu, đến bên cạnh một cây dương cầm màu trắng ... Sự thánh khiết của cô cùng khung cảnh ngợp trong chát chúa vàng son trụy lạc này không hề ăn nhập, làm hắn nhìn có chút thất thần!

Khi tiếng đàn dương cầm êm ái vang lên, Hàn Trạc Thần hoàn toàn bị mê hoặc, như làm cho hắn tìm được chính mình. Một khúc xong, An Dĩ Phong lay lay Hàn Trạc Thần đang mất hồn, hỏi hắn: “Thích sao?”

“Đúng vậy ... đàn dương cầm kia! Rảnh tôi cũng mua một cái chơi!”

“Anh thôi đi, đừng đạp hỏng nghệ thuật!” An Dĩ Phong chỉa chỉa cô gái đang cúi đầu chào, tiến đến lối ra, “Thích không?”

“Vô nghĩa, cậu từng thấy tôi thích ai sao? Không hứng thú!”

Ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, hơi kích động. Hắn lảo đảo đi về phía hậu đài, vừa vặn gặp cô gái vừa rồi đã đổi quần áo, chuẩn bị rời đi ...

“Chuyện gì?” Cô gái hỏi.

Hàn Trạc Thần một tay ôm eo, tay kia nâng cằm lên, cẩn thận nhìn mặt cô. Thực ra hắn không có ý gì khác, chỉ bởi vì lúc trước ngọn đèn quá mờ, không nhìn rõ cô dài ngắn thế nào, giờ chỉ muốn xem qua cho rõ. Không ngờ được, cái gì cũng chưa thấy, cô gái đó đột nhiên ngoạm vào tay hắn, cắn mạnh, máu tươi đầm đìa. Hắn thấy An Dĩ Phong cách đó không xa cười đến đứng không vững, nhất thời tức giận ...

Hắn đem cô ấn vào tường hung hăng hôn. Lúc đấy cô còn choáng váng, động cũng không động, mặc hắn liếm hết máu trên môi mình, cảm nhận thân thể hắn trở nên cứng ngắc ...

Hôn đủ, Hàn Trạc Thần buông cô ra. Hắn nghĩ cô sẽ khóc, hoặc đánh mắng hắn, nhưng cô lại lau khóe miệng, ngẩng đầu hỏi: “Anh tên gì?”

“Hàn Trạc Thần! Thế nào, muốn tố cáo tôi cưỡng bức?”

“Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi ...”

“Khó trách......”

Cô nhìn hắn, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Cho nên vì những gì anh đã làm, anh phải chịu trách nhiệm!”

“Cô không phải là muốn tôi cưới cô?”

“Từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai tôi! Chuyện kết hôn, chờ hai bên tìm hiểu kĩ hẵng nói!”

“Tôi ... cô ...” Lần đầu tiên hắn bị phụ nữ làm cho cứng họng, thấy An Dĩ Phong ôm bụng cười đến mất hết hình tượng, hắn một chữ cũng không thốt lên.

“Này! Cô ... từ từ!”

Cô không để ý đến hắn, sửa sang lại tóc tai quần áo, thoải mái rời đi.

Điều duy nhất hắn cảm thấy lúc ấy là – đau đầu!

Chờ đến lúc Hàn Trạc Thần đem mọi chuyện quên không còn một mảnh, đột nhiên có lần An Dĩ Phong hỏi hắn: “Anh làm cách nào dụ được A May?”

Hắn mờ mịt hỏi: “Ai là A May? Là cô hôm qua, hay là cô hôm trước nữa?”

“Chính là cô gái chơi dương cầm. Anh đừng nói với em là không biết, cô ta nói với tất cả mọi người rằng: Cô ta là bạn gái anh!”

“Không phải chứ? Việc này tại sao tôi không biết? Không có người hỏi ý kiến tôi a?”

Ngày hôm sau, Hàn Trạc Thần vốn định đi đến hộp đêm đó tìm cô nói chuyện, rằng việc này không thể tùy tiện phát ngôn, thật sự sẽ làm tổn hại danh dự hắn – mọi người ai chẳng biết, Hàn Trạc Thần không bao giờ bị phụ nữ ràng buộc.

Vừa mới đi vào hộp đêm, liền thấy có mấy tên uống say lảo đảo đi lên sân khấu, đem một ly rượu đặt trên mặt đàn dương cầm bắt A May uống.

Cô không chịu, có người liền giữ lấy cằm cô, ép nuốt xuống.

Thấy cô chảy nước mắt liều mạng giãy dụa, vẻ mặt đáng thương, nghĩa khí nhất thời không kiềm chế được, hắn để mấy tên thuộc hạ đến dạy dỗ mấy người đó. Thuộc hạ của hắn đương nhiên không làm cho hắn thất vọng, đem những tên đó ném ra ngoài.

Sau khi anh hùng cứu mĩ nhân, hắn định ra ngoài, cũng không biết tên nào lẫm liệt giáng một câu: “Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau còn động đến phụ nữ của Thần ca, chúng mày chắc chắn không còn đường sống!”

Một câu rất khí thế, vấn đề là ... Có khi nào hắn nói qua đây là người phụ nữ của hắn!

Sau nghĩ lại, dù sao A May kia dáng người cũng được, liền chấp nhận để làm bạn gái ...

Hàn Trạc Thần ở trước mặt A May cho đến bây giờ không hề kiêng dè, mất hứng liền tùy tiện dọa nạt, đuổi đi. Cao hứng thì mang theo cùng anh em đi uống rượu, hát, đến hộp đêm.

Hắn nghĩ loại con gái như cô không quá vài ngày sẽ ghét hắn, khinh bỉ hắn, nhanh chóng muốn bỏ hắn. Nhưng qua lại một tháng, cô vẫn lẳng lặng lui vào trong lòng, nói với hắn: “Anh có biết hay không, em thật sự rất yêu anh?”

Hắn thuận miệng đáp lại một câu: “Anh chỉ yêu cơ thể phụ nữ.”

Hắn nghĩ cô sẽ cho hắn một bạt tai, mắng, “Vô liêm sỉ, hạ lưu, xấu xa, dơ bẩn!”

Sau đó chạy đi, không bao giờ quay đầu.

Dù sao, cô không giống những người phụ nữ khác. Cô rất thuần khiết, trong sáng. Đối với cô mà nói yêu là một thứ cao quý, không thể nhiễm một hạt bụi. Hắn nghĩ hắn rất hiểu phụ nữ, tất nhiên trong đó có A May. Nhưng không thể nghĩ đến A May ghé vào vainói nhỏ: “Đêm nay em cùng anh được không?”

“Không được! Vợ anh ở nhà!”

“Vậy đến khách sạn!”

“A May, em say!”

“Em không say!”

Tay cô chậm rãi trượt trên đùi hắn, bộ ngực đầy đặn cọ sát vào cánh tay. Dưới sác đèn hồng, hắn có thể thấy được bộ ngực cô cao ngất, cặp chân thon dài, da thịt trắng noãn. Lúc ấy hắn hai mươi mốt tuổi, còn trẻ lông bông, lại suốt ngày ở một nơi như hộp đêm. Cùng cô một chỗ lâu như vậy, không muốn thử đó là giả. Hắn cũng là đàn ông, cũng nhiều lần ảo tưởng cởi sạch quần áo cô, thử cảm giác đặt cô bên dưới, rất muốn biết khi đó cô còn có thể tỏ ra cao thượng hay cũng giống như những người phụ nữ bình thường ...

Nhưng hắn vẫn không động đến cô, vì tiếng đàn dương cầm của cô, rất động lòng người ...

Hàn Trạc Thần đẩy tay A May đang đặt trên đùi hắn, lạnh lùng nói: “Khuya rồi, anh đưa em về.”

“Hàn Trạc Thần, anh không phải là đàn ông?!” Lúc cô nói những lời này, thanh âm rất lớn, toàn bộ cả phòng dồn lại nhìn bọn họ, chỉ có An Dĩ Phong bên này hắn không thấy, nhưng theo những gì Hàn Trạc Thần nghe được, hắn biết An Dĩ Phong đang trộm cười đến khóe miệng rút gân.

“Anh đưa em về!” Hắn lôi cô đứng dậy.

“Nếu là đàn ông thì chứng minh cho em xem!”

Cả phòng lặng ngắt như tờ!

Hàn Trạc Thần lướt nhìn một lượt những người đang đợi xem kịch vui, bọn họ một người tiếp một người nối nhau đi ra ngoài. Cuối cùng là An Dĩ Phong, hắn cẩn thận giúp hai người đem cửa khóa kĩ.

Đêm đó, Hàn Trạc Thần thô bạo đặt A May lên sofa, xé tan chiếc váy ngắn màu đỏ.

“Hôm nay anh cho em biết anh có phải đàn ông hay không!”

...

Ngày hôm đó hắn phát hiện, cô cùng những người phụ nữ khác cực kì khác biệt, cơ thể của cô chặt chẽ, ấm áp...

Thời gian trôi qua, kí ức dường như đều mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cô nghiêng mình dựa vào tay vịn, khi ngẩng đầu lên mái tóc đen xõa dài như trời đêm đổ xuống, khẽ cắn môi dưới, nhu nhược mà gợi cảm, lại toát ra vẻ ngây thơ cùng thánh khiết ...

Cô vuốt ve mặt hắn, ánh mắt thâm thúy, tiếng rên rỉ mang theo đau khổ cùng thỏa mãn, lúc gắn bó vẫn là câu nói mơ hồ: “Em yêu anh!”

Lúc dục vọng đạt tới cực điểm, hắn một chút cũng không hưng phấn, thậm chí có chút hận cô, hận chính mình!

Hối hận thì sao? Quá muộn rồi.

Sau, A May nói đó là lần đầu tiên của mình, đời này không phải hắn không lấy chồng.

Hắn không trả lời.

Hắn không muốn cưới cô, cũng không muốn không cưới cô, bởi vì hắn biết một cô gái như vậy sớm muộn cũng có ngày rời khỏi hắn.

Đối với một cô gái mười chín tuổi mà nói, kích thích là nhất thời, không phải vĩnh viễn.

Một ngày nào đó cô sẽ mệt mỏi vì cách sống của hắn, rồi sẽ bỏ đi theo đuổi cuộc sống thực sự thuộc về mình.

Mà hắn, nhất định cả đời cô độc, không ai có thể đồng cảm sưởi ấm ...

Nửa năm sau, hắn ở trên đường nhìn thấy A May kéo một người đàn ông đi đến, đó là một người có học, vừa nhìn đã thấy sẽ trở thành một người chồng thật tốt.

Cô nhìn hắn, không chút bối rối, lạnh lùng như gặp người xa lạ.

Hắn nhìn cô, cười gật đầu, bọn họ lướt qua nhau.

Hắn nghĩ tất cả như vậy là xong, cô rốt cuộc đã hiểu được điều gì là thực sự thích hợp với mình.

Cô rất nhanh sẽ dựa vào người đàn ông khác nói: “Anh biết không? Em thực sự rất yêu anh!”

Đó là phụ nữ, khi thay lòng đổi dạ căn bản không nhớ được bạn trai trước của mình tên gọi là gì, dù cô ta đã từng nói: em không phải anh không lấy chồng!

Sự thật chứng minh, hắn lại nhìn lầm cô.


Buổi tối lúc về nhà, A May ngồi ngoài cửa, đôi mắt đỏ hoe sưng lên.

Cô vừa nhìn thấy hắn, câu đầu tiên chính là : “Hàn Trạc Thần, anh rốt cuộc có yêu em hay không?”

Một giây đó, hắn dường như muốn ôm một người phụ nữ khác lướt qua cô.

“Vấn đề này, em đã hỏi một ngàn lần, có phiền hay không?”

“Anh căn bản là không yêu em!”

“Những lời này em cũng đã nói một vạn lần.”

“Anh ấy biết thưởng thức tài năng của em, có thể cho em ra nước ngoài học tiếp, để em theo đuổi giấc mộng của mình! Anh ấy có thể hiểu được tâm sự của em, toàn tâm toàn ý yêu em, che chở em! Anh ấy có thể lấy em, làm cho em có một cuộc sống mà mình mơ ước!”

“Vậy em đi tìm anh ta đi!” Hàn Trạc Thần xoay người tiến vào cửa, lấy chìa khóa ra, rõ ràng chỉ có ba chìa, hắn thử đi thử lại thể nào cũng không mở được.

Trong nháy mắt, hắn thực sự vì cô cảm thấy đau lòng, nghĩ đi đến ôm cô, nói với cô: “Xin lỗi! Những thứ đó anh không thể làm cho em! Anh không xứng với em, quên anh đi ...”

Nhưng hắn biết, những lời đó, chỉ càng làm cô thêm đau lòng, không dứt bỏ được, có ý nghĩa gì?

Hắn không yêu cô, cho nên không muốn cô lún sâu. Hắn mở cửa, đi vào phòng. Đang muốn đóng cửa, A May đã chạy lại ôm lấy thắt lưng hắn. Cô nói: “Nhưng em chỉ muốn có anh, cùng anh một chỗ. Cho dù mỗi ngày cùng với anh, lo lắng đề phòng, cho dù phải từ bỏ dương cầm từ bỏ giấc mơ ... Cho dù em chết, em cũng không hối hận, bởi vì em yêu anh!”

“Em tỉnh lại được không? Tình yêu không phải là tìm chết!”

“Chỉ cần anh yêu em, có thể!” Cô khóc, tiếng khóc xuyên vào lòng hắn, “Nhưng vì sao anh không yêu em?”

“Em có thể đổi vấn đề hay không?”

“Nếu anh không phải người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh không phải vì em chịu trách nhiệm, anh có còn cùng em một chỗ?”

Hắn day day thái dương đau nhức: “Em vừa hỏi vấn đề gì?”

“Vì sao anh không yêu em?”

“Anh không thích sự ngây thơ, tùy tiện của em! Anh không thích em luôn hỏi những vấn đề không ý nghĩa gì! Không thích em luôn như vậy yêu đuối, không biết bảo vệ mình ...”

“Nhưng em yêu anh ...”

“Đây là chuyện anh khó chịu nhất!!!”

“Hàn Trạc Thần, anh là đồ lòng lang dạ sói!”

“Anh chính là lòng lang dạ sói, em yêu anh cái gì?”

“Anh đẹp trai! Nhất là lúc anh giúp em đánh những kẻ bắt nạt mình, nói em là người phụ nữ của anh, quả thực đẹp trai muốn chết ...”

“Anh hủy dung được không?”

“Không được! Em đã khắc ghi trong đầu rồi ...” Cô thở dài một tiếng, hỏi hắn, “Vậy anh thích phụ nữ thế nào?”

“Rất đơn giản, không giống em!”

Cùng với A May một chỗ, sau này, hắn thường xuyên bị cô làm cho đau đầu, lại không cách nào kháng cự, cho nên đôi khi hắn nghĩ, người phụ nữ hắn muốn thực ra là thế nào. Về sau hắn bắt đầu tự phác họa, “Cô ấy luôn im lặng nghe mình nói, không phát biểu ý kiến, nhưng lại biết trong lòng mình nghĩ gì, cần gì. Cô ấy có thể lý trí mà đối diện sự thật, kiên cường mà đối diện đau thương. Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân, không cần mình mỗi ngày lo lắng. Cô ấy cũng sẽ không dai dẳng hỏi những vấn đề mình không muốn trả lời, lại càng không hỏi những vấn đề đã biết rõ kết quả. Cô ấy cũng sẽ không bao giờ suốt ngày dính lấy mình, mà là khi mình nhớ cô ấy, luôn luôn biết cô ấy luôn yên lặng chờ đợi ở nơi nào ...”

“Em thay đổi được không? Em có thể trở thành người phụ nữ như vậy, anh có thể đừng không cần em được hay không?”

“Anh chưa từng nói không cần em, nếu anh nhớ không lầm, là em bỏ anh ...”

“Anh có đói bụng hay không? Em nấu cơm cho anh ăn!”

“A May, lý trí một chút ...”

“Thần, nếu một ngày em chết, anh có nhớ em hay không?”

“Vừa rồi em hỏi cái gì?”

“Anh có đói bụng không?”

“Đói, nấu cho anh bát mì, mẹ nó, anh một ngày chưa ăn cơm!”

Cô kiễng chân, mạnh mẽ hôn hắn: “Nếu có một ngày em chết, anh nhất định phải nhớ em, em chuyển thế đầu thai trở về tìm anh là được.”

“Anh xin em! Tha cho anh đi.”

“Em kiếp này yêu anh, kiếp sau vẫn yêu anh, em đời đời kiếp kiếp đều phải yêu anh!”


“Em một đao chém chết anh đi!”



A May một chút cũng không đổi, vẫn như bà cụ non, thích hỏi hắn rất nhiều vấn đề khó trả lời.

Lúc Hàn Trạc Thần tâm tình tốt, bọn họ nói chuyện thế này:

“Chúng ta sinh con được không?”

“Không, mình em đủ phiền!”

“Anh chừng nào thì cưới em?”

“Chúng ta thương lượng chuyện sinh con đi, anh cảm thấy đề nghị này được lắm.”

“......”

“Anh có biết khi nào thì sinh nhật em không?”

“Khi nào?” Hắn đang đọc báo, thuận miệng hỏi.

“Ngày này tháng sau!”

“À!”

Cô giật lấy tờ báo, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, “Anh muốn tặng em cái gì?”

“Em muốn gì? Nói đi!”

“Em nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, anh có thể tặng hay không?”

“À!”

“À!” là ý gì?”

“À!” Hắn tiếp tục đọc báo, có một tin rất thú vị, mười bốn đại biểu dự họp ...

“......”

“Anh có biết tên em là gì không?”

“A May.”

“Em nói tên thật!”

“Em không phải tên là A May sao?”

“......”

“Anh có biết em làm gì không?”

“Em không phải suốt ngày không có gì làm sao?”

“......”

“Anh có biết em thích nhất cái gì không?”

“Đàn dương cầm!”

“......”

Thấy cô bất mãn trừng mắt, hắn vô tội hỏi: “Anh lại đáp sai sao???”

“Là anh!”

“......”

Lúc tâm trạng hắn không tốt, bọn họ nói chuyện thế này:

Chạng vạng, hắn mệt mỏi trở về nhà.

“Cuối cùng anh cũng về, em chờ anh lâu lắm rồi!”

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, đeo chiếc tạp dề hồng nhạt chạy đến, trên người còn vương mùi đồ ăn, mười ngón tay còn dính mỡ.

“Ừm!” Hắn đưa tay ném mớ quần áo đầy máu lên sofa, sức cùng lực kiệt ngồi xuống đất, tùy tay kéo chiếc gối đặt ở sau lưng, vừa vặn chặn lên miệng vết thương. Chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra, bộ sofa trắng mới mua này có lẽ ngày mai ném đi được rồi.

A May nhìn hắn trong chốc lát, nụ cười trở nên cứng ngắc: "Khi nào thì anh đưa em đến cửa hàng đá quý?"

"Tôi không rảnh." Hắn nhíu mày.

"Anh!" Mắt cô đẫm nước nhìn hắn, "Rốt cuộc anh có định cưới em hay không?"

"Không phải nói với cô tôi không rảnh hay sao!"

"Anh có biết hôm nay là sinh nhật em hay không? Lần trước anh hứa ..."

Hàn Trạc Thần đưa cho cô mấy tờ chi phiếu: "Theo chị dâu đi dạo phố, muốn mua gì thì mua, mẹ kiếp, đừng làm phiền tôi!"

...

Cô khóc, ngồi xuống khóc mãi, vẫn không thấy hắn để ý đến mình, liền ngồi vào bên cạnh hắn, lay lay: "Anh đừng tức giận, em không cần nhẫn ... Anh đi với em mua chiếc bánh sinh nhật là được ..."

"Đừng lằng nhằng được không! Làm ơn để cho tôi yên tĩnh một lúc!"

"Vậy ... Em đi nấu cơm, anh nhất định đói bụng ..."

"Cút!"

Vẻ mặt cô tội nghiệp nhìn hắn, nước mắt lăn dài.

"Bảo cô cút có nghe hay không?! Tôi không muốn nhìn thấy cô!"

Cô lui về, cởi tạp dề, cầm những thứ của mình. Đi tới cửa, cô quay đầu nhìn hắn một lần, hy vọng hắn ngăn lại. Nhưng là, hắn một tiếng cũng không nói.

Cô đi rồi, cả phòng chỉ còn lại mình hắn. Hắn che mặt mình, để nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra. ...

Cô không biết, hắn đến cửa hàng đá quý, chọn một cho cô một chiếc nhẫn đẹp nhất. Vừa ra ngoài, hắn nhận được điện thoại của dượng: "Mẹ con không qua được, bà ấy muốn gặp con lần cuối cùng ..."

"Ba nói gì?" Chiếc nhẫn trong tay hắn rơi trên mặt đất, tiếng kim cương va chạm, thanh thúy như tiếng đàn, "Ba không phải nói mẹ viêm ruột thừa cấp tính, nằm viện vài ngày sẽ không việc gì sao?"

"Là ung thư gan giai đoạn cuối, bác sỹ nói bà ấy có thể sống nửa năm, nhưng ... một tuần trước có chuyển biến xấu ..."

"Con lập tức đến!"

"Con nhanh lên, bác sĩ nói cùng lắm bà ấy chỉ chống cực được ba mươi phút nữa ...."

Hắn giống như điên rồi phóng xe đến bệnh viện, lúc chạy đến ngã tư đường, một chiếc xe tải lao đến.

Hắn bỏ lại chiếc xe đã tan tành, tiếp tục chạy thì mười mấy tên cầm dao tiến đến ...

Đó là một mùa đông, một mùa đông lạnh nhất trong trí nhớ của hắn. Miệng vết thương sau lưng bị gió thổi qua, máu đông lại như đóng băng, đau đến tê dại, đến mất đi tri giác.

Hắn không biết mệt mỏi chạy về phía trước, không phải bởi đằng sau có người cầm dao đuổi giết , mà là hắn muốn nhìn thấy người hắn yêu nhất, kính trọng nhất. Bà ở bệnh viện đợi hắn, gặp mặt lần cuối cùng ...

Chờ đến khi hắn thoát khỏi bọn người đó, đoạt một chiếc xe máy chạy đến bệnh viện, hai mắt bà đã nhắm lại.

Dượng hỏi hắn: "Con vì sao bây giờ mới đến?"

Hàn Trạc Thần điên cuồng hét lên: "Con bị người đuổi giết, mẹ có biết hay không!!!"

"Bà ấy đợi ba giờ liền, vừa mới đi ... Bà ấy luôn luôn chờ con!"

...

“Mẹ! Con sai rồi!”

Hắn quỳ gối trước giường, ghé vào thi thể đã lạnh như băng, hơi ấm trong trí nhớ giờ không còn nữa ...

"Mẹ! Con xin lỗi! Con không thể chăm sóc mẹ, con không nghe lời mẹ làm người tốt, con không được như mẹ kì vọng, làm một cảnh sát ..."

Dượng vỗ vai hắn, rưng rưng nói: "Ba đã đem tất cả nói cho mẹ, bà ấy vẫn nhìn cửa, bà ấy nói ... bà ấy xin lỗi con, là bà ấy hại con ..."

"Mẹ!" Hàn Trạc Thần xốc lên tấm chăn màu trắng, cố gắng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, "Mẹ đi rồi, con làm tất cả còn có ý nghĩa gì ..."

Từ khi hắn đuổi A May đi, cô cũng không quay trở lại.

Hàn Trạc Thần quay về cuộc sống cũ, làm những việc không muốn làm, trải qua nhưng ngày không muốn trải qua.

Ngẫu nhiên, hắn nhớ tới A May, sẽ cảm thấy thế giới thật buồn cười. Cô ấy sẽ không biết được: Cả đời này hắn cũng không quên ngày sinh nhật cô, bởi vì ngày sinh nhật cô hàng năm, đều là ngày giỗ mẹ hắn ...

Một tháng sau, hắn cùng đại ca, còn có cô vợ mới keo sơn của đại ca, một buổi tối tìm đến An Dĩ Phong uống rượu hàn huyên.

"Sao vậy?" Hắn hỏi An Dĩ Phong.

An Dĩ Phong bưng chén rượu một hơi uống cạn, "Em chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy. Sáng sớm em tìm cô ta thổ lộ, thề non hẹn biển cả một buổi sáng, chân tình thật ý đến chính mình cũng phải cảm động, cô ấy một câu cũng không nói, lại liên lạc với tổng bộ, "Tôi gặp một tên tâm thần phân liệt nghiêm trọng, xin lập tức phái người đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra để tránh làm hại người khác! Địa điểm ở ..."

Hàn Trạc Thần nói: "Cậu xem đủ chưa, cô ta chỉ muốn tống cậu vào trại giam cho rồi."

"Em không tin! Em có thể làm rung chuyển ý chí sắt đá của cô ấy."

Hắn giơ chân đạp An Dĩ Phong một cước: "Mẹ kiếp, cậu giống một thằng đàn ông được không? Dây dưa cùng nữ cảnh sát làm gì? Sớm muộn cũng tự dẫn xác vào tù."

An Dĩ Phong cầm chén rượu, lại đặt xuống, lớn tiếng nói: "An Dĩ Phong em nếu không chinh phục được cô ấy, em phải đi thi vào học viện cảnh sát, cả đời này em phải đuổi theo cô ấy!"

"Tốt!" Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Tôi cũng muốn thi vào học viện cảnh sát, chúng ta cùng đăng kí. Mẹ kiếp, chờ tôi làm cảnh sát, tôi mỗi ngày ..."

"Hai đứa tỉnh lại đi." Đại ca vẫn tình chàng ý thiếp với chị dâu bên kia rốt cuộc phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, mở miệng xen vào: "Các cậu muốn đi làm cảnh sát, xã hội này sẽ loạn thành cái gì?"

"Chúng em thì làm sao?" Hàn Trạc Thần nói: "Nếu chúng em đều làm cảnh sát, trại giam nhất định cần phải xây dựng thêm!"

"Có hùng tâm, có khát vọng! Để kiếp sau thực hiện đi ..."

Đại ca nói xong, nhìn về phía An Dĩ Phong: "Phong, cậu sớm cắt đứt với cô cảnh sát kia đi, dây dưa cùng cô ta đối với cậu không có lợi."

"Đại ca, em có chừng mực!"

"Cậu có chừng mực?" Hàn Trạc Thần ôm lấy vai An Dĩ Phong, nói lời thấm thía: "Thời buổi bây giờ, học cái gì không học lại đòi học nói chuyện yêu đương ... Muốn học cũng nên học theo tấm gương sáng như tôi đây, sáng nay có rượu sáng nay say, đừng để hoa khô khó bẻ cành ..."

Hắn làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt giết người của đại ca, vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Tìm hai cô gái ... thân hình đẹp một chút ..."

Không quá ba phút sau, có hai cô gái dáng người yểu điệu ngồi vào giữa bọn họ.

Hắn vừa ôm cô gái bên cạnh, đang dùng mắt đánh giá ba vòng, bỗng cảm thấy một trận khí lạnh ập xuống, giương mắt chỉ thấy An Dĩ Phong ẩn ẩn ý cười.

Hắn cứng ngắc quay đầu, A May đứng ở cửa, mặc chiếc váy màu lam nhạt dài, bó sát dáng người, thoạt nhìn gầy đi rất nhiều.

Cô nhìn người cô gái trong tay hắn, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, nhường chỗ dùm, đây là vị trí của tôi."

Hàn Trạc Thần chậm rãi buông cánh tay đang khoác lên người cô gái kia, cô ta lập tức đứng lên, trước khi đi còn hôn mặt hắn, cười cười nói: "Khi nào rảnh liên lạc!"

“Không cần, cám ơn!”

Hắn nói xong, An Dĩ Phong không để mặt mũi cho hắn lăn lộn cười, hắn nhìn chỉ muốn lấy bình rượu đập cho tan nát.

Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, lúc nhả khói làm A May kinh ngạc.

"Anh bất đầu hút thuốc từ lúc nào?"

Cô không biết hắn đã hút từ lâu, lần trước cai nghiện, thuận tiện cai luôn thuốc.

Bây giờ một lần nữa hút lại, cảm giác tốt lắm, hít vào nhả ra, cũng làm cho lòng tê dại đi ít nhiều.

Nhất là lúc đêm khuya mất ngủ, một điếu lại một điều, có thể giải thoát được những bực bội trong lòng mà nhắc nhở bản thân: Ta vẫn là Hàn Trạc Thần trước kia, ta không hề thay đổi...

"Tại sao lại trở về?" Hàn Trạc Thần dựa vào sofa, nghiêng người nhìn cô: "Người không ra gì như anh có gì đáng giá để em lưu luyến?"

"Bởi vì cho đến bây giờ anh cũng chưa nói là không cưới em ..." Cô lẳng lặng đứng đối diện hắn, chưa bao giờ ánh mắt trong sáng đến vậy: "Em biết chuyện này em đã hỏi vô số lần, thực ra em mỗi lần đều muốn nghe câu trả lời là: Anh sẽ không cưới em, anh đối với em chỉ là chơi đùa, em đừng quá ngây thơ!"

"Tại sao em không nói sớm một chút? Anh sẽ không cưới em ..."

"Em biết anh sẽ! Việc anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm, mặc dù anh không yêu em đi chăng nữa. Anh là người đàn ông tốt, nghĩa khí, trọng tình cảm, dám làm dám chịu, có nguyên tắc. Một người đàn ông như anh đáng để một cô gái đánh đổi cả sinh mạng để yêu."

"Mẹ kiếp, anh chỉ là một tên lòng lang dạ sói!"

"Anh không phải! Anh đối với em vẫn có tình cảm, anh không quản lý tự do của em, em muốn đến sẽ đến, muốn đi thì đi, bên cạnh anh luôn có vị trí dành lại cho em, bất luận em đi bao lâu ... Anh luôn mắng em, không phải anh ghét em, chỉ là anh muốn em rời đi ... Anh không muốn em lãng phí thời gian, anh hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của mình. Đúng hay không?"

"Sau khi bỏ đi em chuyển gene? Lần đầu tiên hỏi ra một vấn đề có chiều sâu như vậy!"

"Thần, e


Đồng Lang Cộng Hôn - Chương 32