"Người đâu?!" Nhìn thấy tình cảnh này, Hứa Hằng vội bật dậy khỏi giường, la lớn. "Mau gọi thái y và bà mụ tới đây cho trẫm, hoàng quý phi sắp sinh rồi."
Lúc này cơn đau bắt đầu dồn dập truyền đến, Tuệ Tâm không nhịn được mà ôm bụng kêu khẽ.
"Đừng lo." Hứa Hằng nắm lấy tay Tuệ Tâm, dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi đang dần lấm tấm trên trán nàng. "Có trẫm ở đây rồi, nàng yên tâm."
Tuệ Tâm cắn môi, cố nén cơn đau đang dội lên, khẽ gật đầu, thầm nghĩ hắn ở đây thì làm được gì chứ? Cũng đâu thể đỡ đẻ cho nàng được?
Vì đã đến ngày dự sinh của Tuệ Tâm, mọi thứ cần thiết cho việc sinh nở đều đã được chuẩn bị tốt từ trước. Chỉ một lát sau, Lý Dịch Chi và các bà mụ đã tới.
"Hoàng thượng, phòng sinh máu tanh không sạch sẽ, lão nô kính mời người cùng Lý thái y ra ngoài chờ đợi, việc trong này để chúng lão nô lo liệu là được rồi." Một bà mụ lớn tuổi nhất trong số các bà mụ nói.
Phòng sinh không tiện ở lại, Hứa Hằng và Lý Dịch Chi đành ra ngoài đợi, Lý Dịch Chi là thái y, không cần thiết phải túc trực bên trong, chỉ cần đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh, nếu xảy ra tình huống nguy cấp thì sẽ lập tức xông vào.
Hoàng hậu cùng các phi tần khác nghe tin Tuệ Tâm trở dạ, liền lập tức lũ lượt kéo đến Thanh Y các, dẫn đầu là hoàng hậu An Uyển Nhi.
"Hoàng thượng, việc sinh nở mất nhiều thời gian, người hãy cùng chúng thần thiếp qua nội điện phía đông ngồi chờ đi." Hoàng hậu dịu dàng nói.
"Trẫm đợi ở đây được rồi, các nàng cứ qua đó đi." Hứa Hằng phẩy tay. "Tiểu Mạnh Tử, mang ghế tới đây cho trẫm."
"Nếu vậy, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp được ở ngoài này đợi cùng người, thần thiếp cũng rất lo lắng cho muội ấy." Hoàng hậu dịu dàng khoác thêm áo choàng cho Hứa Hằng, tuyết đã rơi nhiều, bên ngoài trời rất lạnh. Tuy rằng trong lòng nàng đã có người khác, nhưng nàng lo lắng cho hắn cũng là thật tâm.
"Được." Hứa Hằng mỉm cười với hoàng hậu, sau lại nhìn một lượt dàn phi tử của mình không mặn không nhạt nói. "Có trẫm và hoàng hậu ở đây là được rồi, các nàng trở về cung của mình nghỉ ngơi đi."
"Hoàng thượng, chúng thần thiếp cũng là vì lo lắng quan tâm đến hoàng quý phi nên mới tới đây, xin hoàng thượng phê chuẩn cho chúng thần thiếp cùng ở lại chờ tin." Một phi tần lên tiếng, lập tức những người khác cũng nhao nhao lên đồng tình.
Hứa Hằng nhìn bọn họ, người nào người nấy váy áo lộng lẫy, trang điểm kĩ lưỡng, nào có giống vì lo lắng mà tới đây? Là tới để cho hắn nhìn thì có.
"Tiểu Mạnh Tử, đưa các vị tiểu chủ tới điện phía đông ngồi chờ."
"Nô tài tuân mệnh. Các vị tiểu chủ, mời." Tiểu Mạnh tử đưa tay làm một động tác mời.
Dẫu sao thì bọn họ tới đây cũng chỉ là để nghe ngóng tin tức, chẳng dại gì đứng ngoài gió tuyết lạnh lẽo, hơn nữa hoàng thượng cũng có lời nên mọi người đều theo Tiểu Mạnh Tử tới điện phía đông ngồi đợi. Chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu và Lý Dịch Chi đứng đợi bên ngoài cửa phòng, trong lòng như có lửa đốt.
Trời đã nhá nhem tối, đèn đuốc trong Thanh Y các đều đã được thắp sáng, người đi qua, kẻ đi lại, người bưng nước nóng, người mang khăn, ồn ào huyên náo khắp Thanh Y các.
Bên ngoài nóng ruột chờ đợi, bên trong lại tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng bà mụ hô lên.
"Nương nương, hít sâu, thở ra, giữ nhịp thở đều."
"Ngươi, mang thêm khăn đến đây."
"Nương nương, cố gắng thêm chút nữa."
"Kìa, mau lau mồ hôi cho nương nương đi chứ."
Hứa Hằng trong lòng vạn phần lo lắng, quay qua hỏi Lý Dịch Chi.
"Chẳng phải bình thường nữ nhân sinh nở đều sẽ kêu la rất thảm thiết sao? Sao trẫm không nghe thấy tiếng nàng ấy? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Lý Dịch Chi trấn an." Hoàng thượng, nữ nhân sinh con càng ít kêu la càng đỡ mất sức, sinh con sẽ càng thêm thuận lợi." Người còn muốn nương nương kêu la hay sao?
"Là vậy sao?" Hứa Hằng tay chân không yên, mắt cứ liên tục hướng về phía phòng sinh.
Hoàng hậu Uyển Nhi nhìn bộ dạng nóng ruột của Hứa Hằng, trái ngược hoàn toàn với vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt hàng ngày thì không khỏi buồn cười.
"Hoàng thượng, nếu bên trong có việc gì thì các bà mụ và Yên Chi, Y Vân sẽ gọi Lý thái y ngay, người đừng quá lo lắng."
Hứa Hằng gật đầu, ngồi thẳng, ra vẻ như không có gì lo lắng, trong lòng cứ thầm nhủ rằng hy vọng cho mọi chuyện được thuận lợi, để cho nàng ấy cùng hài tử đều được bình an.
Cứ thế, dây dưa đến tận nửa đêm, cuối cùng thì trong phòng sinh vang lên tiếng kêu mừng rỡ của bà mụ.
"Đúng rồi, nương nương, đã thấy đầu đứa bé rồi, cố gắng lên một chút nữa."
"Nương nương, cố lên!" Các cung nữ và thái giám ở bên trong cũng đồng thanh cổ vũ.
Hứa Hằng nghe thấy Tuệ Tâm kêu lên một tiếng thật lớn rồi im bặt, sau đó bên trong bắt đầu truyền đến tiếng khóc, hòa lẫn trong tiếng reo vui mừng của cung nhân và các bà mụ.
"Sinh rồi, nương nương sinh rồi."
Sinh rồi?
Hứa Hằng kích động, từ ghế ngồi đứng bật dậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.