Truyện tranh >> Độc Quyền Chiếm Hữu >>Chương 2: Sĩ quan trở lại

Độc Quyền Chiếm Hữu - Chương 2: Sĩ quan trở lại

Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi đã nằm trên giường ở nhà mình, điện thoại di động hiển thị trưa ngày hôm sau.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi lặng lẽ bay trong không gian. Nhìn một lượt căn phòng ấm áp, tôi chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mơ ly kỳ.

Tôi tung chăn ngồi dậy. Cơ thể không còn cảm giác nhơm nhớp ướt át giống buổi tối hôm qua, chỗ đó cũng không còn đau đớn. Ngực và đùi vẫn đầy vết tích tím đỏ. Nhìn những dấu hôn dày đặc trên người, tôi đột nhiên có ảo giác đây là cơ thể của người khác chứ không phải của tôi, một thân hình đầy đặn, xa lạ, không một chút sinh lực.

Tôi ngồi đờ đẫn mất bốn tiếng đồng hồ, tắm gội mất hai tiếng đồng hồ. Sau đó tôi mặc quần áo, đến tiệm thuốc gần nhà nhất mua thuốc khẩn cấp.

Mấy ngày sau đó, tôi không ra khỏi cửa cũng không đi học. Cả ngày ở nhà nhịn ăn nhịn uống, hoặc cùng lắm chén mì ăn liền. Phần lớn thời gian tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó lại nằm bẹp trên giường. Bố mẹ qua đời lúc tôi lên năm tuổi. Ba tháng trước, tôi rời khỏi nhà bà ngoại đến nơi này học đại học. Tôi ở trong căn hộ bố mẹ để lại cho tôi. Tôi không thể gọi điện hỏi bà ngoại: Một cô gái mười tám tuổi sau khi bị cưỡng bức nên làm gì? Hơn nữa kẻ cưỡng bức tôi là người ngoài hành tinh, có phi thuyền và người máy bảo vệ?

Tinh thần tôi trở nên suy nhược. Tôi luôn có cảm giác bị rình trộm. Lúc ăn cơm, lúc đi ngủ, lúc tắm rửa... nhưng mỗi khi tôi bất chợt quay đầu, sau lưng đều không một bóng người. Mặc dù vậy, tôi vẫn giật mình thon thót.

Tôi biết tình trạng của tôi không ổn một chút nào, tôi cũng biết vẫn phải tiếp tục cuộc sống. Tuy nhiên, tôi không muốn gặp bất cứ ai, không muốn đối diện cuộc sống.

Trạng thái tinh thần của tôi có chuyển biến vào ngày thứ năm sau khi diễn ra sự việc.

Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, hơn tám giờ tối hôm đó, ánh trăng từ ngoài ban công chiếu vào phòng, gió thổi lá cây xào xạc. Tôi cuộn mình ở góc phòng ngây ngốc, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Là bà ngoại gọi điện tới.

“Dao Dao, cháu vẫn khỏe đấy chứ?” Giọng nói hiền từ của bà vang lên bên tai tôi: “Tuần này sao không thấy cháu gọi điện về cho bà...”

Tôi bỗng dưng nghẹn ngào: “Cháu xin lỗi, cháu quên mất.” Tôi nói thật chậm, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để bà không phát hiện ra điều bất thường. Tôi muốn cười tươi nhưng cổ họng tắc nghẽn, khiến tôi không cười nổi.

Thính lực của bà ngoài không tốt lắm, hoặc giả bà không nghe rõ tôi nói gì. Nhưng bà vẫn hỏi bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Con bé này, cháu gặp chuyện ấm ức phải không?”

Tôi vốn cảm thấy bản thân tôi đã tê liệt. Nhưng câu nói của bà như một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân. Tôi cắn răng không để bật ra tiếng khóc vì sợ bà lo lắng. Nhưng nước mắt tôi tích lũy suốt mấy ngày, không thể kiềm chế nổi cứ thế ào ào chảy ra, tôi bật khóc nức nở.

“Bà ngoại, cháu không có chuyện gì đâu.” Tôi nghẹn ngào: “Chỉ là cháu rất nhớ bà, cháu muốn về nhà.”

Tối hôm đó, hai bà cháu tôi cách nhau trăm sông nghìn núi, ôm điện thoại khóc một hồi lâu. Ở đầu bên kia, bà ngoại tôi vừa khóc vừa nói, bà ở viện dưỡng lão sống rất tốt, ngày ngày đều vui vẻ. Bà động viên tôi hãy kiên cường, cố gắng sống thật tốt. Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng nhủ thầm, tôi không thể suy sụp tinh thần, không thể bị nhốt trong cơn ác mộng đó.

Tôi không thể khiến người thân duy nhất của tôi thất vọng. Tôi đã đến tuổi trưởng thành, tôi nên chăm sóc bà ngoại, chứ không phải để bà lo lắng cho tôi.

Trong đêm mùa thu lạnh lẽo đó, lòng tôi bình tĩnh một cách kỳ lạ. Giọng nói dịu dàng của bà ngoại phảng phất xua tan bóng đen đè nặng tinh thần của tôi. Tôi không còn cảm thấy đau buồn, dù chỉ một chút.



Ngày hôm sau tôi dậy sớm, đánh răng rửa mặt, ăn sáng đàng hoàng rồi đi học. Bốn năm đại học sau đó, tôi sống rất thoải mái. Sau khi tốt nghiệp, tôi được công ty tôi mơ ước tuyển dụng. Sự cố kinh hoàng đó chỉ để lại hai ảnh hưởng đối với cuộc sống của tôi, thứ nhất là thần kinh hơi suy nhược, lúc nào cũng cảm thấy có người đang theo dõi tôi, thứ hai là tôi không có bạn trai.

Binh sĩ mà người đàn ông đó lưu lại bảo vệ tôi không một lần xuất hiện.

Cuối tuần trước tôi xin nghỉ phép về nhà, ở với bà ngoại tôi vài ngày. Tôi lén lút để lại toàn bộ số tiền tôi tiết kiệm được cho bà. Tôi còn đi thăm từng người họ hàng, xin họ hãy chăm sóc bà ngoại tôi.

Sau đó, tôi một mình quay về thành phố.

Ngày này cuối cùng cũng đến, tôi hơi căng thẳng nhưng không hề sợ hãi. Bởi vì tôi đã hạ quyết tâm, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để bản thân sống tốt.

Hôm nay là ngày thứ bảy, tôi đi dạo ở khu vực sầm uất Trung Quan Thôn cả ngày. Tôi đoán người đàn ông đó sẽ không xuất hiện vào ban ngày. Bởi vì anh ta từng đáp xuống Trái Đất mà không kinh động đến chính quyền nhà nước, chứng tỏ anh ta không muốn bị phát hiện.


Khi màn đêm từ từ buông xuống, dòng người qua lại ngày một ít đi, tôi bắt đầu ý thức tình hình sẽ trở nên tồi tệ. Anh ta có thể trốn ở bất cứ góc tối nào, bắt cóc tôi mà không một ai hay biết.

Vì vậy tôi quyết định đứng trên nóc tòa nhà, để bất cứ người nào cũng có thể nhìn thấy tôi. Trừ khi người đàn ông đó quyết định để lộ hành tung, bằng không anh ta không thể khiến tôi đột nhiên biến mất trước mắt mọi người.

Tất nhiên, nếu anh ta tấn công tôi. Việc tôi cách xa mặt đất có thể tránh tình trạng người vô tội bị ngộ thương.

Tôi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 23 giờ 40 phút.

20 phút cuối cùng quyết định vận mệnh của tôi. Cũng có thể anh ta có thói quen bắt người, bây giờ đang ở trên sao Hỏa cùng một nữ quái thú nào đó chơi trò vận động, mà quên bẵng tôi từ lâu cũng không biết chừng. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nhẹ người.

Dưới mặt đất đã tụ tập không ít người qua đường. Sau lưng tôi mười mấy mét là hai người bảo vệ của tòa nhà. Bọn họ đã khuyên nhủ tôi suốt 20 phút. Tôi cảm thấy rất có lỗi, hứa đi hứa lại với bọn họ sẽ không nhảy lầu. Nhưng bọn họ vẫn hết sức lo lắng.

Đúng lúc này, một người bảo vệ nghe điện thoại, sau đó cất giọng vui mừng: “Cảnh sát sắp đến nơi rồi, cô gái, cô đừng manh động.”

Tôi không bận tâm đến lời họ, tiếp tục chờ đợi thời gian trôi qua.

Một lúc sau, phía cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hai người cảnh sát cao lớn nhô lên sân thượng. Người cảnh sát thấp hơn một chút đưa mắt về phía tôi rồi quay sang nói với bảo vệ: “Hai anh xuống dưới trước đi, ở đây giao lại cho chúng tôi.” Giọng nói của anh ta hơi quen quen, nhưng tôi không nhớ ra từng nghe ở đâu.

Hai người bảo vệ chỉ mong có vậy, lập tức đi xuống dưới.

Người cảnh sát này khóa trái cánh cửa thông sân thượng, sau đó đứng bất động ở cửa. Tôi nghĩ có lẽ anh ta sợ người ngoài cuộc lên sân thượng hóng hớt.

Người cảnh sát cao hơn tiến lên hai bước, chỉ nhìn tôi chăm chú mà không lên tiếng.


“Tôi xin lỗi đã gây phiền phức cho các anh.” Tôi nói: “Xin các anh đừng tiến lại gần.”

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống sân thượng tối om. Khác với thái độ lo lắng sốt ruột của hai người bảo vệ trước đó, anh chàng cảnh sát này tỏ ra hết sức bình tĩnh. Anh ta đứng yên lặng ở đó, hai tay thọc vào túi quần. Tư thế thư thái tùy ý khiến hình bóng anh ta càng rắn rỏi thẳng tắp. Anh ta đội chiếc mũ cảnh sát khá lớn kéo xuống thấp. Tôi lại đứng ở trên cao nên không nhìn rõ mặt anh ta. Tôi cảm thấy anh ta còn trẻ tuổi, cấp bậc có vẻ cao hơn người còn lại.

Người cảnh sát đứng ở cửa đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Cô gái, xin cô đừng nhảy xuống. Nếu cô nhảy xuống, tôi sẽ bị đuổi việc mất.”

Tôi biết anh ta nói thật. Vì vậy tôi cất giọng dịu dàng an ủi anh ta: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không tự sát đâu. Các anh nhìn tôi có giống người chuẩn bị tự tử không? Tôi còn mang cả đồ ăn đêm đây này...” Vừa nói tôi vừa chỉ xuống túi bánh mì ở dưới chân, để tăng sức thuyết phục.

“Tôi chỉ ở đây thêm một lúc. Khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ xuống. Mong các anh hãy lập tức rời khỏi đây, bởi vì nhìn thấy các anh là tôi khẩn trương, chân mềm nhũn rồi rơi xuống dưới cũng không biết chừng.” Sở dĩ tôi nói vậy vì nơi này không an toàn. Tôi không muốn liên lụy đến hai người cảnh sát vô tội.

Không ngờ tôi vừa dứt lời, người cảnh sát cao lớn đột nhiên bước nhanh về phía tôi.

Tôi lập tức ngăn lại: “Đừng lại gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống thật đấy!”

Anh ta không bận tâm đến sự uy hiếp của tôi, đi tới mép sân thượng, cách tôi rất gần.

Tôi giơ hai tay ôm chặt lan can sắt ở bên cạnh, không thèm để ý đến anh ta. Dù sao anh ta cũng không thể bắt ép tôi xuống. Tôi cảm thấy trong lòng hơi chua chát. Tôi phải dùng cách nguy hiểm này để chống lại người ngoài hành hành tinh. Trong khi không một ai hiểu tôi, cũng chẳng có ai tin lời tôi, nếu tôi nói ra.

“Ngài sĩ quan chỉ huy, thời gian không còn nhiều nữa.” Người cảnh sát đứng ở cửa thông sân thượng đột nhiên mở miệng.

Ban đầu tôi không để ý.

Vài giây sau, tôi mới có phản ứng.


Sĩ quan chỉ huy? Thời gian không còn nhiều?

Sống lưng tôi lạnh toát, tôi quay cái cổ cứng đờ về phía người cảnh sát vừa cất tiếng nói, đúng lúc anh ta ngẩng đầu. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta nhưng có thể thấy rõ hai tinh thể hình tròn, đỏ rực, phát ra ánh sáng đáng sợ trong đêm tối ở hốc mắt của anh ta. Nếu là bình thường, tôi sẽ cho rằng có người đeo kính chớp trêu đùa tôi. Nhưng bây giờ...

Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi từng nghe thấy giọng nói của anh ta ở đâu.

‘Cô ấy rất ổn... Cô ấy còn là gái trinh... Đêm đầu tiên vui vẻ...’

Đó không phải đôi mắt của con người, anh ta là đội trưởng người máy.


Anh ta cải trang thành con người.

Người cảnh sát ở bên cạnh tôi lẽ nào là...

Tôi cảm thấy toàn thân tôi nặng trĩu như bị đổ chì. Tôi nặng nhọc cúi đầu, quả nhiên một bàn tay đeo găng trắng muốt đang túm chặt chân tôi.

Chiếc mũ rộng che kín mặt anh ta, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: “Là tôi, vị hôn phu của em.”

Nghe tiếng anh ta, toàn thân tôi nổi da gà. Tôi không ngờ anh ta tự xưng là vị hôn phu của tôi.

Cổ chân truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp của lòng bàn tay anh ta, khiến tôi không thoải mái. Từ trong tiềm thức, tôi chỉ muốn thoát khỏi anh ta. Thế là theo phản xạ có điều kiện, tôi tung chân, đá anh ta một cái thật mạnh.

Có lẽ anh ta không ngờ tôi sẽ tấn công nên lãnh trọn cú đá của tôi. Anh ta nghiêng đầu sang một bên, giơ tay che mặt. Bàn tay còn lại vẫn nắm chặt cổ chân tôi.

Thấy anh ta ôm mặt không lên tiếng, tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Đang định giơ chân đá thêm phát nữa, một luồng khí nóng từ lòng bàn tay anh ta truyền đến, chạy khắp cơ thể tôi. Tôi lại ngất lịm một lần nữa.

Đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Đầu giường có ngọn đèn vàng dịu dàng. Bốn bức tường và nền nhà đều là kim loại màu tối, trông có vẻ vừa cứng vừa mềm dẻo. Ngoài chiếc giường đôi, trong phòng còn có ghế sofa, bàn và tủ quần áo, thậm chí còn cả bồn tắm khá lớn. Tất cả đồ dùng trong phòng được chế tạo tinh xảo, xem ra không có gì bất thường.

Tôi ngồi dậy, đột nhiên có cảm giác bất ổn.

Tôi cúi đầu, phát hiện tôi đang mặc bộ váy lụa màu hồng nhạt. Hàng cúc trắng cài chặt lên đến cổ. Thân trên chật cứng, phần eo nâng lên rất cao. Trên váy thêu họa tiết phức tạp, mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Thân dưới váy là vải ren đến đầu gối. Phần thắt lưng có sợi dây buộc ra đằng sau. Tôi đưa tay sờ lần, sau lưng thắt một cái nơ khá lớn.

Bọn họ cho tôi mặc bộ váy thiếu nữ. Tôi có dự cảm chẳng lành, tôi được trang trí thành một món quà, đồng thời giống thú cưng.

Căn phòng rất yên tĩnh. Tâm trạng tôi rối bời, tôi đi đến bên cửa sổ để xem mình đang bị nhốt ở đâu. Qua tấm rèm cửa màu hồng nhạt, tôi có thể thấy bên ngoài tối om, có lẽ bây giờ là buổi tối.

Tôi kém tấm rèm cửa, sau đó... há hốc mồm sững sờ.

Bầu trời đêm như nhung tơ mềm mại bao bọc thị giác. Những vì tinh tú óng ánh rải rác khắp nơi. Tôi nhìn thấy một quả cầu đỏ rực đang cháy gần khung cửa sổ, hai ngôi sao chói lọi đang xoay chuyển xung quanh nhau với tốc độ nhanh ở phía xa xa. Tôi còn nhìn thấy một dải thiên hà đủ loại sắc màu di chuyển mỗi lúc một xa.

Tầm mắt của tôi là vô bờ vô bến, vô cùng vô tận.

Tôi không phải ở trên Trái Đất, mà đang ở trong vũ trụ.

Độc Quyền Chiếm Hữu - Chương 2: Sĩ quan trở lại