Ước chừng người đến khoảng tám người, tất cả đều mặc đồ đen, mắt sáng lòe lòe, khí thế lạnh thấu xương, vừa nhìn đã biết không phải thị vệ tầm thường.
Mà khi bọn họ xuất hiện trước mắt hai người, hay chuẩn xác mà nói là khi nhìn thấy Quân Thương, theo bản năng khí thế lập tức thu vào, trong mắt vừa ngạc nhiên mừng rỡ, lại có chút lo lắng kinh sợ, không cần phải chờ họ tới hành lễ, chỉ một tiếng ‘chủ tử’ cũng biết, những người này nhất định đến tìm Quân Thương rồi.
Bọn họ vừa xuất hiện liền nhanh chóng hình thành thế hộ vệ vây quanh Quân Thượng , hai người trong đó tiến lên kiểm tra thương tích của hắn, vẻ mặt vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ lại lo lắng, tựa hồ đang sẵn sàng nghênh địch.
"Chúng thuộc hạ đến chậm, thỉnh chủ tử thứ tội. Không biết là kẻ nào dám to gan ám sát chủ tử?"
Thuộc hạ của Quân Thương vội nâng hắn ngồi dậy, vẻ mặt hắn không chút huyết sắc, vẻ mặt trước sau vẫn lạnh nhạt bất biến, phảng phất hết thảy với hắn mà nói chẳng đáng gì, thử vận, dận nôi lực một chút có vẻ cũng không dễ.
Thẩm Nghiên Tịch đứng bên cạnh nhìn nhìn, đám thị vệ đều có chút hiếu kỳ, không biết cô nương kia là thần thánh phương nào, có thể đứng cách chủ tử không đến ba thước mà không có cảm giác uy hiếp hay đông cứng người…
Ngoài ra, tại chốn thâm sơn cùng cốc mà lại xuất hiện một vị… tựa hồ cũng là kẻ gặp nạn rơi xuống đây, thật sư cũng khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Tâm tư không khỏi di động, đôi mắt loạn chuyển, bốn mắt nhìn nhau trao đổi một hồi, một tên có thân hình thon gầy trong số đó nhìn qua chỉ tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt vẫn còn vẻ thiếu niên non nớt tiến lên, chắp tay hành lễ, dùng một đôi mắt ngập nước ngây thơ đầy tò mò nhìn nàng nói: "Đa tạ cô nương đã chăm sóc chủ tử nhà ta, tại hạ vô cùng cảm kích. Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào? Sao cô nương lại một mình lẻ loi trong chốn rừng thiêng nước độc như vậy?"
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nhìn hắn, đôi môi hơi cong xuống.
Không lẽ tiểu tử này muốn thi triển mỹ nam kế với nàng?
Nhưng nàng cũng không thích phong cách này lắm.
Nàng cười cười, nụ cười cong cong vô cùng đẹp mắt đến nỗi đám thị vệ cũng không khỏi có chút bần thần, sau đó nghe nàng dịu dàng cười nói: "Hà hà, có gì đáng nói đâu, ta thích thể loại như chủ tử nhà ngươi."
Giọng nói nghe rất êm tai, như từng nốt nhạc gõ vào lòng người, khiến tâm tư mọi người ầm ầm vỡ vụn từng mảnh, khiến suy nghĩ của nhóm nô tài bọn họ muốn bay lên chín tầng mây, mỗi người đều không kìm lòng được trợn to hai mắt, sau đó mãnh liệt hít vào một ngụm hơi khí lạnh.
Đám cô nương ái mộ chủ tử hàng ngàn hàng vạn, nhưng chưa bao giờ có một cô gái như vậy… thản nhiên, trấn định… và còn rất…
Đám thị vệ đều muốn méo cả mặt, nhìn sao cũng không cảm thấy cô nương này ái mộ chủ tử của họ a!
Không lẽ… cô ấy đang đùa?
Khi nghĩ thông suốt điểm này, bọn họ lại rít lên một hơn khí lạnh.
Cô nương ơi, ngài đừng có đùa giỡn chủ tử ngay trước mặt mọi người được không?
Mà khi chủ tử ‘nhà bọn họ’ đang ở trong vòng vây của đám hộ vệ nghe được câu này của Thẩm Nghiên Tịch làm cho run rẩy, thiếu chút nữa khí lực cũng đi nhầm ngõ mà tẩu hỏa nhập ma, nội kinh vừa ngưng tụ được trong khoảnh khắc cũng hóa thành hư vô.
Hắn mở mắt, ngước mặt lên ngóng nàng một cái thật sâu.
Thẩm Nghiên Tịch không hiểu vì sao thân thể nàng đột nhiên rùng mình một cái, vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã nam nhân đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa kia, và còn những thị vệ đang vây xung quanh, người người mặt đỏ mặt xanh sau khi nghe lời nàng nói, vô cùng đặc sắc a!
Ây… không lẽ là ảo giác?
Đảo mắt lại qua một ngày, Quân Thượng được thị vệ của hắn hộ tống rời đi, Thẩm Nghiên Tịch cũng không có ý theo chân bọn họ, nhưng nhìn người người thâm ý mặt dày muốn mang nàng cùng đi với bọn họ, với lại bọn họ cũng đi về hướng kinh thành. Nàng cũng không đành chối từ.
Nhưng nói gì nói, Thẩm Nghiên Tịch vẫn chưa quên bản thân là Thẩm Nhị tiểu thư bị rơi xuống vách núi còn đang chờ người đến giải cứu nữa.
Cho nên, nàng chỉ nhờ họ chỉ đường về hướng kinh thành, sau đó thì tách ra, biến mất vào rừng, cho dù hai bên đều muốn đi về kinh thành, nhưng sẽ không để gặp nhau trên đường như thế.
Qua một ngày, cuối cùng nàng đã thoát khỏi khu rừng, gặp được đám người đang rất bận tâm đi tìm mình.
"Chủ tử, người không sao thì tốt quá rồi!"
Vừa gặp mặt, Hương Hương lập tức nhào vào người nàng, chết cũng không chịu buông, giống như sợ rằng hễ thả lỏng thì chủ tử sẽ lập tức biến mất, bao giọt nước mắt kiềm chế bấy lâu ào ạt trào ra như một đứa trẻ, "Chủ tử, về sau người không được như vậy nữa, nô tỳ tình nguyện người bị rơi xuống chính là mình, người sao có thể để bản thân rơi vào hiểm cảnh như vậy? Nếu như người có mệnh hệ gì, bọn nô tỳ biết làm sao đây?"
Thẩm Nghiên Tịch bị ôm đến hụt hơi nhưng cũng không muốn kéo nàng ra, nàng từ từ nhón ra một chút, con mắt trong trẻo vốn lạnh lùng cũng dấy lên chút ấm áp, sau đó ngẩng đầu nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ đang đứng ở trên cao.
"Thẩm Nghiên Tịch, ngươi quả là giỏi! Từ lúc nào ta cũng không biết được ngươi lại có từ tâm này? Vì cứu người khác mà không thèm để ý đến chính mình a!
Thanh Diễm ôm cánh tay đứng trên tảng đá khổng lồ, trừng mắt giận dỗi nhìn nha đầu khiến mình phải giằng co suốt mấy ngày, đặc biệt là khi thấy nha đầu chết tiệt kia đối mặt với sự trách mắng của mình lại không có chút mặn mà hợp tác, cũng không thèm để ý thì hàng lông mày của hắn đã nhíu chặt không ngừng rồi.
Nha đầu chết tiệt, sao lại không hề có thái độ hối cải nhỉ?
Thẩm Nghiên Tịch nhếch nhếch môi cười, cũng không có đón lại lời của hắn, tiện tay đẩy Hương Hương đang khóc đến quên trời đất ra, hỏi thăm: "Tình huống bây giờ ra sao rồi?"
Gân xanh trên trán của Thanh Diễm nảy liên tục, hận không kịp nhảy xuống tát cô nha đầu không biết tốt xấu kia vài phát.
Rầm rì hai tiếng xong, khóe mắt âm dương bên sáng bên tối nói: "Ngươi thân là kim tôn ngọc quý của phủ Tể tướng lại bị tập kích rơi xuống vách núi, sống chết không rõ tất nhiên đã tác động đến gan phổi của không ít người, cả kinh thành đều chấn động vì ngươi. Dọc đường, nhờ hồng phúc của ngươi mà con đường luôn tĩnh lặng nay trở nên náo nhiệt, còn được vô số cường đạo chặn đường hỏi thăm nữa chứ."
Thẩm Nghiên Tịch chỉ nheo mắt lại, sắc mặt vẫn thong dong không đổi khiến cho Thanh Diễm không khỏi hừ lạnh một tiếng, rốt cục đành cam lòng nhảy từ tảng đá xuống, tiến thẳng đến trước mặt nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi, cử chỉ cũng hơi thô lỗ nắm chặt cổ tay nàng, bắt mạch một cái sắc mặt liền biến đổi trầm trầm như mực tàu, ngọn lửa hừng hực bốc lên trong ánh mắt, sát khí dày đặt lia thẳng về phía Hương Hương.
Cả người Hương Hương trở nên lạnh lẽo, cái miệng nhỏ nhắn mân chặt lại, trong mắt đầy áy náy và tự trách.
"Ta không sao, vài ngày nữa là khỏi thôi." Thẩm Nghiên Tịch rụt tay lại, cũng không đếm xỉa đến sát khí dày đặt của Thanh Diễm và sự lo lắng của Hương Hương, cùng với sự lo lắng của những người xung quanh, nàng mở to mắt, nói: "
Phải nhanh thôi, chắc hẳn người của Thẩm gia cũng đến rồi."
Hàng lông mày đen rậm của Thanh Diễm hung hăng nhíu lại, tức giận hét: "Còn trở về làm gì? Cái phủ Tể tướng hôi thối kia có phải nơi chốn tốt lành gì đâu. Dù sao người cũng đã rơi xuống vực rồi, mười phần hơn chín cũng không thể toàn mạng, chi bằng mượn dịp này triệt để rời đi, bọn họ đi tìm thêm ít ngày nữa cũng sẽ bỏ cuộc thôi."
" Không, ta phải về!"
"Về làm gì? Không lẽ người không từ bỏ được thân phận thiên kim tiểu thư của phủ Tể tướng sao? Không nỡ rời bỏ vị hôn phu chỉ giỏi đi treo hoa ghẹo nguyệt kia?"
Thẩm Nghiên Tịch nhướng mắt liếc hắn một cái, căn bản không hề có ý hợp tác, quay đầu nhìn về phía kinh thành, nhẹ nhàng cười, đáy mắt lộ ra chút cảm giác mát lạnh.
"Nếu bọn họ đã không muốn ta trở về kinh thành, thì hiển nhiên ta càng phải về!"
Thanh Diễm nhướng mày, tránh không được xuýt một tiếng.
Thẩm Nghiên Tịch không để ý tới hắn, quay đầu nói với Hương Hương: "Chuẩn bị một chút đi, phải chạm mặt với người nhà Thẩm gia, để bọn họ tìm được Nhị tiểu thư mất tích, chưa biết sống chết này một phen."
Hương Hương hơi ngẩn ra, Thanh Diễm lại hừ lạnh, "Loại phế vật không thể bảo vệ chủ tử, đồng thời còn trở thành vật liên lụy ngáng chân sao có thể tiếp tục ở lại bên người chủ tử chứ?"
Thẩm Nghiên Tịch khoác tay áo, kéo Hương Hương cùng tiến lên, hỏi: "Người của Thẩm gia đang tìm ta ở hướng nào?"