Thời gian dần trôi, nhoáng cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, những người truy tìm theo dòng sông vẫn không có thu hoạch gì, mà trong kinh thành, chỉ vì một tin Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng trên đường hồi phủ bị tập kích rơi xuống vách núi, sống chết còn chưa biết đã âm thầm dậy sóng.
Nàng vốn không nên có sức ảnh hưởng lớn như vậy, cho dù thân là đích tiểu thư của phủ Tể tướng đi nữa, cho dù không phải thuở nhỏ nàng đã bị thả nuôi bên ngoài, rất được trên dưới Thẩm gia sủng ái kính yêu thì cũng không nên được chú ý nhiều như vậy.
Ai bảo nàng trên người vừa mang thân phận đích tiểu thư của phủ Tể tướng, đồng thời còn có được một vị hôn phu trâu bò lấp lánh kia chứ?
Nhìn chung, từ trong triều đình đến ngoài dân gian, không biết bao nhiêu người thời thời khắc khắc đều chú ý đến gia tộc lấp lánh trâu bò kia, cho nên tất nhiên cũng thành ra để ý đến hôn sự này.
Gia đình này đã đủ quyền khuynh triều đình, khiến cho không biết bao nhiêu người ăn không ngon ngủ không yên rồi, nếu lại để hắn cưới được Tể tướng đích tiểu thư kia, cuộc sống về sau chẳng phải càng khiến người ta đứng ngồi không yên sao?
Mặc dù vị Thẩm tiểu thư này từ nhỏ được nuôi thả trong một chùa ni cô xa xôi, kỳ thực cũng chẳng được phủ Tể tướng coi trọng mấy, nhưng về điểm này, người ở ngoài sao mà biết được, bọn họ chỉ biết là vị Thẩm Nhị tiểu thư này cơ thể yếu đuối, thân thể mang bệnh, phủ Tể tướng vì muốn nàng được bình an sinh trưởng nên mới cho mang nàng ra khỏi kinh thành mà nuôi lớn thôi.
Dù nói thế nào, đây cũng là con của Tể tướng đương triều với vợ cả mà.
Cho nên, có nhiều người mong nàng sống, cũng không ít người ngóng trông nàng chết đi.
Thế nên, cho dù biết được nàng rơi xuống vách núi, chín phần chín là đã hương tiêu ngọc tán, thậm chí hài cốt còn khó giữ, song thế lực khắp nơi vẫn đang chú trọng đi tìm kết quả, thậm chí sau phủ Tể tướng, còn có không ít người phái binh mã đi truy tìm tung tích của cô gái này.
Về phần những người này là tốt hay xấu, ý đồ gì đi nữa thì cũng chỉ có bọn họ tự biết mà thôi.
Mà nói đến vị hôn phu trâu bò kia của Thẩm Nghiên Tịch, đây chính là một kẻ thanh danh hiển hách, khắp thiên hạ Đông Lâm đều hay biết đến, người ngoài đồn về hắn không ít, nhưng phần lớn đều là những lời ca tụng tán thưởng, cho dù có nói đến hắn tính tình lạnh lẽo, lòng dạ độc ác đi nữa cũng đều mang theo thái độ sùng kính, ngưỡng mộ nhiệt tình, cho dù trước mắt phảng phất thấy hắn đang giết người, người ta vẫn có thể thản nhiên cho rằng kẻ đó đáng chết, ôi mới chết đó chứ.
Sự sùng bái một cách mù quáng này cũng có chút khó hiểu, nhưng nói thật cũng không có gì là ngoài ý muốn.
Thiên hạ hôm nay đang ở thế chân vạc, Đông Lâm, Tây Nguyên cùng Bắc Dực, mà phía nam còn có một mảng rừng rậm rộng lớn bao phủ, không ai biết được trong đó có cảnh tượng gì, tình hình ra sao, bởi vì không một ai dám tiến vào đó tìm tòi, bởi vì cũng không một người nào đánh gan vào đó mà còn sống trở về, có thể nói là vô cùng nguy hiểm và thần bí.
Nói đến Đông Lâm, trong hoàng thất trước mắt có mười vị hoàng tử, mà hoàng tử Đông Lâm đang được sủng ái nhất, cũng như tin trọng nhất không phải là hoàng trưởng tử, cũng không phải là thái tử con thứ hai do hoàng hậu sinh ra, càng không phải là ấu tử tuổi tác còn quá nhỏ, mà là Kỳ vương Quân Thương, con thứ bảy của hoàng gia.
Nói đến vị Thất điện hạ này, thì phải nhắc đến An Quý phi, thân mẫu của hắn, năm đó khi còn tại thế, An Quý phi được độc sủng hậu cung, hoàng thượng vì nàng mà ba ngàn mỹ nữ không khác gì bình bông bài trí cho hậu cung thêm phong phú, cũng bởi vì khi sinh Bát hoàng tử, thân thể suy yếu nên qua đời, cho nên sau đó Thất hoàng tử được yêu sủng đến cực hạn, ngược lại Bát hoàng tử cũng do An Quý phi sinh ra thì bị thờ ở ghẻ lạnh.
Truyền thuyết để lại rằng Thất điện hạ thiên tư thông tuệ, thuở nhỏ đã vượt trội hơn đám bạn đồng lứa, sau khi trưởng thành lại càng thông thái, mưu trí hơn người.
Ba tuổi có thể viết văn, năm tuổi có thể làm thơ, tám tuổi đã có thể khiến cho đám nho sĩ trong thành cúi đầu chịu thua, chín tuổi vào quân doanh, khi mọi người đều cho rằng hắn chỉ là trẻ con còn nhỏ nên mới có nhiệt huyết như vậy, đợi sau khi nhiệt tình qua đi, được kinh trải gian khổ huấn luyện sẽ khác, bèn đưa hắn đến vùng trấn thủ biên giới. Chuyến đi này mất cả mười năm, mãi đến năm ngoái khi đương kim thánh thượng cưỡng chế triệu hồi hắn mới trở về kinh thành.
Chỉ mười tuổi hắn đã có thể lập được không ít chiến công khiến cả triều định phải ồ lên, mười ba tuổi đã có thể một mình dẫn một tiểu đội trăm người phục kích thành công năm nghìn tinh binh của Tây Nguyên, giết sạch diệt gọn. Mười lăm tuổi đã chưởng lãnh mười vạn quân, từ tây đến bắc chống đỡ Bắc Dực, trong vòng năm năm nay, nhờ hắn chưởng thủ năm mươi vạn hùng binh ở phương Bắc, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, trấn thủ biên giới phía Bắc Đông Lâm, không một ai dám bén mảng vào.
Trong truyền thuyết, Thất điện hạ này không chỉ văn tài võ lược, thần công tái thế, túc trí đa mưu hơn người, dung nhan còn thuộc hàng tuấn mỹ như trích tiên trên trời, nhưng tính tình lạnh nhạt lãnh huyết vô tình, giết người trong nháy mắt, thủ đoạn có thể nói là tàn khốc vô biên, vừa giống quỷ sứ đến từ địa ngục, chẳng biết nói sao, đám thục nữ thiên kim từ danh môn khuê tú đều điên cuồng theo đuổi, cạnh tranh đến u đầu mẻ trán. Ây… đời rõ là bất công.
Mà đại nhân vật xấu xa đến độ lấp lánh này chính là hôn phu của Thẩm Nghiên Tịch mới c hết chứ!
Nghe nói, lúc Thẩm Nghiên Tịch còn trong tã lót, bởi vì An Quý phi vừa thấy nàng đã lộ vẻ vui mừng, nên hoàng thượng cao hứng chỉ hôn nàng với Thất hoàng tử Quân Thương.
Lại nói về tình cảnh nơi rừng sâu lúc này, Thẩm Nghiên Tịch dựa lưng vào một gốc đại thụ, khoanh chân vô lực, không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
Tên cẩu hoàng đế chết tiệt, chỉ vị nịnh nọt mỹ nhân liền tự ý chỉ hôn cho nàng, nhét một con người còn sống sờ sờ như nàng vào một cái bao vải, đúng là quá đáng quá đáng mà!
Nàng cúi đầu, lấy ít cây cỏ đã được làm nát nhẹ nhàng trùm lên vết thương, đau đớn khôn xiết khiến mi mày nàng cũng muốn giãn ra, sắc mặt cũng trở nên đen kịt khó coi.
Nếu không phải do lão cẩu hoàng đế tự tiện làm chủ, sao nàng lại rơi vào khốn cảnh này? Sao phải chịu đựng những nỗi đau về thể xác lớn như thế a?
Một bên xử lý vết thương, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt đẹp của nàng không kiềm được tỏa ra chút ánh sáng lạnh.
Ba ngày trước, nàng tỉnh lại, đến nay nàng vẫn không thể tin được sao bản thân lại có thể vì tức giận mà ngất đi cả một ngày, mặc dù lúc ấy cơ thể nàng đúng là suy yếu, hơi thở cũng không thành hồn, nhưng bất kể lý do nào đi nữa, nàng chỉ cần nhớ lại tình cảnh bị bỏ mặc hôm đó là tức tối không kiềm được. Đúng là nhục nhã quá đi mà!
May mắn thay nàng không choáng quá lâu, lập tức tỉnh lại sau đó, khi đó chân trời vẫn còn sót lại chút ít ánh sáng tàn dư.
Nàng thừa nhận bản thân cũng không phải người giỏi chịu đau, cơ hồ không cách nào điều khiển được tay chân của mình, thiếu chút nữa lại bất tỉnh nhân sự mới từ bụi cỏ leo lên được đến bờ sông, tránh khỏi họa nước chảy xối vào, lơ lơ lửng lửng như ban đầu.
Ba ngày qua nàng vẫn ở yên nơi đây chứ chưa rời đi tìm đường ra, chỉ cẩn thận tìm kiếm và xử lý trị liệu vết thương cho cơ thể trước, cũng luôn canh cánh trong lòng gã nam tử bất nhân thấy chết mà không cứu, oán niệm này còn vượt xa hơn cả tên chủ mưu phái thích khách đến chặn kích giết hại đẩy nàng xuống vách núi này.
Có thể thấy được, đả kích này thật sự quá lớn.
Đến cả chính nàng cũng không phải lúc nào cũng làm được cái loại chuyện thấy chết mà không cứu, về sau chắc cũng sẽ không nên thấy gặp gì cũng trượng nghĩa mà ra tay quá.
Qua ba ngày dưỡng thương, vết thương cũng lành hơn phân nữa, nhưng đi lại trong rừng núi cũng không thể nói là rất an toàn được. Những thứ còn lại chắc phải chú ý điều dưỡng nghỉ ngơi, ít nhiều cũng tầm một hai tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục được.
Những vết thương trên người, từ vết sâu thì đã tạm ổn, còn những chỗ khác cũng đã bắt đầu kết vảy, sâu nhất là một chỗ nơi bả vai, cơ hồ do gãy xương nứt ra, nếu chỉ là ngoại thương thì cũng không đáng lo ngại mấy.
Tốc độ hồi phục này để người ngoài nhìn thấy chắc sẽ hoảng hồn mà ngất xỉu mất, nhưng đối với Thẩm Nghiên Tịch mà nói đây chả đáng gì, chỉ cần không phải cụt tay cụt chân, những vết thương ngoài da đối với nàng mà nói, chỉ cần động chút ít tay chân, bỏ ba ngày cho vết thương khôi phục ở một nơi điều kiện có hạn như vậy đã là tốt lắm rồi.
Quan trọng nhất là nội thương thì hoàn toàn không dễ điều trị như vậy.
Nàng băng bó kỹ bả vai, sau đó chống lưng mượn sức cây đại thụ mà từ từ đứng dậy, không để ý đến quần áo đã rách nát, bắt đầu đi tìm đường ra.
Thật ra, ba ngày qua Hương Hương còn chưa tìm thấy nàng, nàng cũng đoán được, có thể bản thân đã xuôi theo dòng chảy đến một nơi vắng vẻ, hoặc là cách rất xa nơi bị rơi xuống.
Từ đây đến kinh thành chắc còn cách nhau rất xa.
Lúc trước, nàng nghĩ trở về kinh thành cũng chẳng đáng ngại, thậm chí còn có thể bỏ trốn lúc nào cũng được, chỉ cần lựa được thời cơ mà thôi. Nhưng sau khi rơi xuống núi, nàng biết là bản thân không thể không đến đó rồi a.
Có người không muốn nàng trở về kinh, có phải vậy không?
Vậy nàng ngày ngày đều muốn đi.
Cái gì cũng không làm, cứ theo cách đó càng ngày càng gần mọi người, chẳng lẽ không tốt hơn sao?